"Ong ong" bên tai Tuyết Mị thật nhiều hồi âm, mày đẹp nhăn lại, thầm vận thần lực, đứng lên lãnh quát một tiếng: "Ngừng!"
"Các ngươi nhiệt tình, bản thiếu tâm lĩnh, bất quá nơi này là tửu lâu, là
địa phương để ăn cơm, phiền toái các ngươi có thể yên tĩnh một chút có
được hay không?" Tuyết Mị dùng thần lực kêu chúng nữ tử ngừng nháo, có
chút bất đắc nói; nam nhân thường hình dung một nữ nhân giống ba trăm
con vịt, hiện tại rốt cuộc Tuyết Mị kiến thức được càng thêm khủng bố,
ngươi muốn giới thiệu chính mình liền giới thiệu chính mình thôi, còn
phủ thủ làm tư, khiến cho Tuyết Mị quanh thân nổi da gà; thật sự chịu
không nổi, thật sự rất buồn nôn...
Nếu như ta là nam, ta khẳng
định sẽ phi thường vui khi nhìn thấy loại trường hợp này, nhưng vấn đề
là, ta không phải. Đôi mắt đẹp quét một vòng chung quanh các nữ nhân,
tạm dừng một chút, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đạo linh quang, một cái kế hoạch nảy sinh ở trong lòng, trong tròng mắt chói lọi như tinh
thần cũng tùy theo bắn ra một chút tinh quang.
Ngay sau đó, nàng
bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Ta họ Tuyết danh Mị, ta rất thích các ngươi
gọi ta là Mị thiếu, như là các ngươi thật sự để mắt đến Mị thiếu, ngày
sau không cần ngại đến thăm tửu lâu Tuyết Lệ Hiên của nhà bản thiếu, cứ
như vậy, bản thiếu liền nhất định biết các ngươi là ai. Các vị tiểu thư
mỹ lệ, các ngươi cảm thấy đề nghị này của bản thiếu như thế nào?
"Công tử, ngươi nói ngươi tên Tuyết Mị? Là vị thiếu gia kia của Tuyết gia?'
Bỗng nhiên một cái thanh y nữ tử đứng ra kinh nghi hỏi; Tuyết Mị gật gật đầu, theo sau cười tà nói: "Như thế nào? Các vị tiểu thư không tin thân phận của bản thiếu sao? Bất quá bản thiếu thấy rất xứng đáng với cái
tên Tuyết gia Mị thiếu."
Kinh ngạc, khiếp sợ, dại ra; chúng nữ tử mở lớn khuôn miệng mang theo hơi thở mùi đàn hương. thật lâu không nói
gì, rõ ràng là mọi người đều biết thiếu gia phế vật lại đột nhiên biến
thành cường giả linh vương; này so với lão tổ tông nhà mình muốn thành
linh thần còn kinh ngạc hơn. Tuyết Mị thưởng thức trên tay cầm lấy tử
ngọc chiết phiến, khóe miệng ngấn một chút tươi cười thản nhiên, vẻ mặt
ký dày lại mị hoặc.
Thật lâu sau, chúng nữ tử cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, một đám sắc mặt vui mừng càng sâu; nguyên bản chúng
nữ tử cũng chỉ là hướng về khuôn mặt tuấn tú của Tuyết Mị mà đến, hiện
tại lại biết được thân phận của Tuyết Mị; có lẽ Tuyết gia hiện tại còn
kém ba gia tộc khác, nhưng là Tuyết gia có Tuyết Mị thiên phú khủng bố
này tồn tại, còn sợ Tuyết gia không cường đại sao? Chỉ cần làm cho Tuyết Mị yêu chính mình, còn sợ cuộc sống về sau sẽ không tốt sao? Chúng nữ
tử đem tính toán trong lòng đánh vang một cái, ánh mắt nhìn Tuyết Mị,
vừa si mê vừa nóng giận. Đều ũng nịu nói về sau mỗi ngày đều đến thăm
tửu lâu của Mị thiếu ngài, chính là hy vọng Mị thiếu chớ quên tiểu nữ
tử,... vân vân nói.
Tuyết Mị tự nhiên là vui mừng, cái nàng muốn
chính là hiệu quả như thế này. Một bữa cơm trong lúc chúng nữ tử líu ríu đã xong. Thời điểm rời đi, trong lúc Tuyết Mị tươi cười tà mị đẹp đẽ,
chúng nữ tử ra tay đặc biệt lớn, kim châu, ngân châu tùy ý quăng, ngay
cả tiền lẻ còn thừa cũng không cần. Tuyết Minh Thành lấy tiền thu vào
trong tay, thầm nghĩ: sức quyến rũ của thiếu gia quả nhiên rất lớn, một
cái tươi cười liền còn nhiều tiền hơn cả tửu lâu tân tân khổ khổ một
tháng mới kiếm được.
Kế tiếp Tuyết Mị lại đến xem xét trang phục điếm nhà mình -- Tuyết Di Hiên; chúng nữ tử cũng líu ríu đi theo, dọc
theo đường đi chậm rãi, làm cho mọi người chú ý; vì vậy, Tuyết Di Hiên
lần đầu tiên xuất hiện cục diện đông người đến nỗi kín hết chỗ, còn đông hơn cả lúc đứng xem người ta diễn một hồi đại chiến, không biết là nên
khóc hay nên cười. Bởi vì chỉ cần Tuyết Mị nói muốn xem ý phục, sẽ bị
chúng nữ tử giành nhau đến cái cảnh ngươi tranh ta đoạt, y phục nữ của
Tuyết Di Hiên đã bị chúng nữ tử cướp đoạt không còn cái gì. Bọn tiểu nhị trong Tuyết Di Hiên chạy lên chạy xuống, đụng nhau sứt đầu mẻ trán,
ngay cả một ngụm nước cũng không có thời gian uống; mà chưởng quầy Tuyết Minh Hán (phụ thân của Tuyết Lôi, Tuyết Lộ, tổng quản Tuyết gia) cũng
đếm tiền nhiều đến đến nỗi tay muốn rút gân, đối với thiếu gia nhà mình
bội phục không thôi, chỉ cần động mồm động mép liền khiến cho điếm sinh ý trở mình lại trở mình.
Cuối cùng, Tuyết Mị quyết định tiếnđến
phòng đấu giá lớn nhất Sương Nguyệt thành -- phòng đấu giá Minh Châu của Hàn gia,trong tay nàng có không ít nội đan của linh thú muốn bán, đương nhiên linh hoa cùng linh thảo này nàng chắc chắn sẽ không bán, nàng còn muốn lưu trữ về sau còn dùng để học tập luyện đan đâu. Chúng nữ tử vốn
cũng muốn đi theo, nhưng lại bị lời nói dịu dàng của Tuyết Mị ngăn trở.
Thế giới này có một sự thật, người với người trong lúc đó, không phải
ngươi lợi dụng ta, thì chính là ta lợi dụng ngươi, một khi mất đi giá
trị lợi dụng, lập tức liền có khả năng bị vứt bỏ. Bản thân Tuyết Mị cũng là như vậy. Lúc trước lợi dụng mỹ nam kế làm cho những nữ nhân này đi
theo là muốn cấp cho Tuyết Di Hiên trang phục điếm nhà mình sinh ý tăng
thêm nhân khí, hiện tại không cần tự nhiên sẽ không để cho các nàng tiếp tục đi theo.
Tiểu Hổ xoa xoa mồ hôi trên mặt, bỗng nhiên tiến
đến bên tai Tuyết Mị thấp giọng nói: "Thiếu gia, thiếu gia, thuộc hạ có
một câu không biết có thể nói hay không?" Tuyết Mị nghe vậy, liếc mắt
nhìn hắn một cái, cười nhẹ nói: "Tiểu Hổ, ngươi muốn nói cái gì thì cứ
nói đi."; "Thiếu gia, ngươi về sau xuất môn có thể hay không mang theo
một cái khăn che mặt a?" Lời nói của Tiểu Hổ vừa mới dứt, đã bị ca ca
Tiểu Xà gõ một cái lên đầu, "Tiểu Hổ ngu ngốc, ngươi đúng là đồ đầu heo, thiếu gia là nam tử, làm sao có thể mang khăn che mặt như nữ tử đâu?";
"Đại ca, ta..."; "Tốt lắm, tốt lắm, ta biết các ngươi đều là vì muốn tốt cho ta, bất quá bản thiếu cảm thấy như vậy rất tốt nha, các ngươi nhìn
xem các nàng một đám bộ dạng đều như hoa như ngọc, một đám cam tâm tình
nguyện đi sau người, các ngươi là nam nhân, không phải hẳn nên cảm thấy
vui vẻ sao? Các ngươi có coi trọng cô nương nào, bản thiếu còn có thể
giúp các ngươi mai mối đâu." Nghe được lời nói lần này của Tuyết Mị, hai huynh đệ Tiểu Xà, Tiểu Hổ cùng đám người Tuyết Nhất nhất thời vẻ mặt
hắc tuyến, thiếu gia, cô nương nhà người ta, thích ngươi, đối tượng yêu
thương nhung nhớ cũng là ngươi; vài người chúng ta kẹp ở giữa; trước sau cũng không phải người tốt a.