“Ta thề sống chết làm tùy tùng của thiếu gia.” Người Tuyết gia từ cao xuống thấp ánh mắt cực
nóng nhìn tiểu thiếu niên vận bạch y đứng giữa sân, đồng loạt cao giọng
nói, thanh thế lớn, khơi dậy vạn trượng hào hùng bị chôn dưới đáy lòng
của mọi người. Trên người thiếu niên này, bọn họ thấy được sự tự tin,
thấy được hi vọng, thấy được tương lai.
“Hảo, đa tạ các ngươi đã
tin tưởng ta, ta sẽ không để các ngươi thất vọng. Tất cả mọi người đứng
lên đi.” Nói xong, khí thế như hồng thủy nhất tả nghìn trượng trên người Tuyết mị trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, khôi phục bộ
dáng vô hại quen thuộc, một màn kia giống như chỉ là mộng ảo. Trước sau
tương phản làm cho mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
“Nãi
nãi, Mị nhi mệt mỏi quá.” Tuyết Mị lôi kéo cánh tay Thủy Liên Nguyệt,
thanh âm ngọt ngào làm cho mọi người vừa đứng lên thiếu chút nữa lại té
trên mặt đất. “A…” Thủy Liên Nguyệt bị động tác của Tuyết Mị làm cho
bừng tỉnh. Nghe lời nói của tôn nhi, vừa lo lắng lại vừa buồn cười.
Hướng về đám người giương giọng kêu lên: “Tiểu Ngọc, nhanh đi chuẩn bị
nước cho thiếu gia tắm rửa.”; “Dạ, phu nhân.” Trong đám người một cô
nương thanh lệ đứng ra lên tiếng, liền bước nhanh hướng về thủy phòng mà đi.
“Tất cả mọi người giải tán đi.” Tuyết Trùng Dương đứng ra
khoát tay áo nói, ai ngờ thanh âm của hắn lại không được đáp lại. Làm
cho hắn một trận cười khổ, ánh mắt nhìn về phía tôn nhi của mình lại
tràn ngập tự hào. Đây chính là tôn tử của Tuyết Trùng Dương hắn, có được tôn tử như thế, còn cầu gì hơn.
“Tất cả giải tán đi. Tuyết Lôi,
ngươi ở lại.” Âm thanh Tuyết Mị trong trẻo, không phải là rất lớn, lại
làm cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy rành mạch. Một đám liếc mắt hâm mộ nhìn Tuyết Lôi một cái liền đều rời đi. “Tiểu thiếu gia…” Tuyết Lôi
có chút không yên kêu lên. Tuyết Mị hiện tại tuy rằng không có phát ra
khí thế, nhưng hắn vẫn cảm thấy có một loại uy áp vô hình. Tựa như một
lần bị rắn cắn, liền sợ rắn mười năm.
“Tuyết Lôi, ngươi không đến ba mươi tuổi đi?” Tuyết Mị đến gần người trước mặt, khóe miệng mỉm cười hỏi.
“Dạ. Tiểu nhân năm nay hai mươi sáu.” Tuyết Lôi tuy rằng nghi hoặc, bất quá vẫn thành thật trả lời.
“Hai mươi sáu tuổi, kim hỏa linh căn, thượng phẩm linh tướng, thiên phú cũng không tệ lắm…” Mỗi lần Tuyết Mị nói một câu, ý cười trên mặt ngày càng
sáng lạn. Làm cho người nọ da đầu một trận run lên, mồ hôi lạnh trên
trán cứ thế mà rơi.
“Tiểu.. thiếu gia…” Tuyết Lôi còn chưa kịp
nói, chợt nghe bên tai truyền đến thanh âm văn nhã của Tuyết Mị: “Tuyết
Lôi, ngươi hãy nghe cho kỹ, sáng sớm ngày mai đem huynh đệ của ngươi đến tập hợp tại sân huấn luyện ở hậu viện, bản thiếu muốn nhìn thực lực của các ngươi.” Đây đúng là tuyệt kỹ sở học của Tuyết Mị ở kiếp trước:
Thiên lý truyền âm. Lời nói của nàng cũng chỉ có một mình Tuyết Lôi nghe thấy, những người khác nghe không được. Tương đương với linh thức
truyền âm ở thế giới này.
Tuyết Lôi trừng lớn hai mắt vẻ bất khả
tư nghị nhìn bạch y thiếu niên trước mặt, linh thức truyền âm? Tiếu
thiếu gia vừa rồi là dùng linh thức truyền âm? Này chính là đạt tới cấp
linh Vương mới có thể sử dụng. Chẳng lẽ tiểu thiếu gia hắn đã muốn đạt
tới cấp linh Vương? “Tuyết Lôi, tò mò hại chết mèo, đi xuống đi.” Thanh âm như u linh của Tuyết Mị vang lên bên tai Tuyết Lôi, người nọ sợ tới
mức đáy lòng đánh cái giật mình, vội vàng nói tiếng “Dạ.” Liền nhanh
chóng rời đi, tốc độ như vậy, giống như đằng sau có cả mãnh thú hồng
hoang đuổi theo…
“Mị nhi, Lôi tiểu tử này bị sao thế?” Tuyết Trùng Dương nhìn bóng dáng Tuyết Lôi cấp tốc rời đi, khó hiểu hỏi.
“Hắc hắc, gia gia, hắn là sợ hãi Mị nhi sẽ ăn hắn đâu.” Tuyết Mị vô (số) tội nhún vai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười giống như hồ ly. Ánh mắt dời về phái đám người Lôi Trung, nụ cười trên mặt lại càng xán lạn. Lôi Tuấn mày kiếm vừa nhíu, liền muốn phát tác: Đáng giận, tiểu tử này ba
lần bảy lượt khiêu khích tôn nghiêm của bản đế. “Mị tiểu tử, ngươi này
là có ý gì?”; “Lôi Tuấn gia gia, ngươi nói cái gì a?” Tuyết Mị vô tội
trừng mắt nhìn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ mơ hồ. “Sát” một
tiếng giòn vang, Lôi Tuấn nắm chặt tay tạo chưởng, gân xanh nổi lên,
hiển nhiên là đang nổi giận. Tiểu tử này quả thực tìm trừu.
“Lôi
Tuấn, ngươi muốn làm gì?” Thủy Liên Nguyệt lãnh quát một tiếng, nổi giận như mẫu sư tử nhanh chóng che ở trước mặt Tuyết Mị. “Muốn thương tổn
cháu của ta, cho dù thực lực ngươi mạnh hơn ta hai giai, lão nương cũng
dám đối đầu với ngươi.” Sắc mặt Tuyết Trùng Dương cũng lộ vẻ giận dữ,
trừng mắt nhìn lão hữu đã nhiều năm, “Nếu dám đánh tôn nhi của ta, lão
tử liều mạng với ngươi, cho dù ngươi mạnh hơn ta thì sao?”
“Tam
đệ, ngươi bình tĩnh một chút. Trùng Dương huynh, tẩu tử, các ngươi cũng
bình tĩnh một chút!” Thân hình tục tằng của Lôi Vừa chen ngang mấy người lúc đó. Tận tình khuyên bảo.
“Mị tiểu tử, ngươi là sợ chúng ta sẽ đẹp chuyện của ngươi tiết lộ ra ngoài, đúng không?” Lôi Tuấn chọn mi, trầm giọng nói.
“Hắc hắc. Lôi Tuấn gia gia, các ngươi có thể nói chuyện này ra ngoài nha,
tốt nhất là đem bản thiếu nói ít nhất là chuyện trên trời dưới đất không gì không làm được, như vậy bản thiếu mới có thể thực sự vui vẻ đâu. Bất quá…” Tuyết Mị đang nói liền dừng lại một chút. Khóe miệng nhấc lên một đạo hình cung đẹp mắt nói.
“Bất quá cái gì?” Lôi Trung mắt trừng lớn, cơ hồ là rống chứ không phải nói, tính tình của hắn, ghét nhất
là người khác nói chuyện được một nửa rồi lưu lại một nửa.
“Hắc
hắc, ta sẽ mượn đại kim của sư tôn gia ta, đến Lôi gia các ngươi một
chuyến.” Tuyết Mị cười tủm tỉm nói, s cười trên mặt không hề giảm mà
ngược lại còn tăng lên.
“Đại kim? Mị tiểu tử, đại kim là cái gì?” Đám người Lôi Trung nghe được một bước hồ đồ, bất quá nhìn đến nụ cười
quỷ dị của Tuyết Mị, trong lòng có dự cảm bất hảo: đại kim này nhất định là không dễ chọc.
“Đại kim là tọa kỵ của sư tôn ta. Nó nha, toàn thân màu vàng lóng lánh, tự xưng là hoàng kim thần long.” Tuyết Mị vừa
dứt lời, đám người Lôi Tuấn hít phải ngụm khí lạnh, mà ngay cả vợ chồng
Tuyết Trùng Dương vẻ mặt cũng dại ra. Long, là thần thú trong truyền
thuyết. Hoàng kim thần long càng là hoàng giả Long tộc.