Tô Vãn từ ban công lầu hai ghé đầu xuống xem chiếc xe chở người kia đi xa không nhịn được thở một hơi dài thườn thượt: "Người không muốn đi lại bị đuổi về, người muốn chạy lại không được, đúng là ý trời trêu mình mà."

Chiếc xe mau chóng biến mất khỏi tầm mắt, cô đành trở vào phòng rót chén nước uống nhưng còn chưa kịp uống đã nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng then cửa kinh động.

Cô quay đầu lại nhìn thấy Diệp đại thiếu đang từ ngoài tiến vào trong.

Cô cười cười: "Cứ thế tiễn bạn gái đi là sợ cô ấy phát hiện sự tồn tại của tôi sao và lo sợ tôi lao ra nói rõ chân tướng cho cổ biết sẽ ảnh hưởng tình cảm của anh?"

Diệp Dục Sâm không biến sắc, tay xách ấm trà rót nước: "Tôi không có thói quen giữ người ngoài qua đêm trong nhà."

Tô Vãn bật cười nhạo báng: "Thôi đi, anh không cho người ở qua đêm, vậy tôi đây là cái gì? Xem tôi là người trong nhà?"

Động tác châm trà của hắn khẽ ngưng.

"Chẳng lẽ tôi thực sự đoán trúng rồi, anh muốn cưới tôi?" Cô quan sát phản ứng của hắn, chậc lưỡi bảo, "Không phải chứ? Anh đã yêu tôi thật rồi?"

"A Thư nói, hình như cô vừa có chủ ý muốn nổi loạn và bị hắn cản lại."

Diệp Dục Sâm đánh trống lảng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, cười như không cười nhìn cô, "Cô muốn nhân cơ hội mượn tay Giang Uyển Hinh bức tôi thả cô đi?"

Tô Vãn cúi thấp đầu, trong lòng đem tên quản gia Tần Thư mắng cái máu chó nhà hắn ta nhưng trên mặt biểu cảm phi thường là ngoan ngoãn: "Tôi chỉ là nói thôi mà, chẳng phải cũng chưa làm gì sao?"

"Đừng nói đến chuyện làm hay chưa làm, tôi dám mang cô đến đây dĩ nhiên cũng nghĩ tới kết quả này, nếu Giang Uyển Hinh không chấp nhận được thế thì chia tay, tôi cũng không phản đối."

Tô Vãn trợn mắt há hốc mồm.

Đáp án này của hắn cùng với mong muốn đạt được của cô không trùng khớp.

"Đợi chút, cô ta không phải bạn gái anh sao?"

"Tôi có rất nhiều bạn gái, nhiều một người cũng không nhiều, bớt một người càng không ít, muốn gây rối, cô còn rất nhiều cơ hội sau này."

Tô Vãn đờ cả người, sau đó cô gần như điên tiết lên.

"Bạn gái của anh nhiều thế vì sao còn muốn trêu chọc tôi? Mà không phải, dựa vào đâu Giang Uyển Hinh muốn chia tay anh không phản đối, ngược lại là tôi muốn chia tay sao lại không tha? Anh rốt cuộc vì cái gì mà không chịu buông tha cho tôi?"

Cô nói năng lộn xộn, cảm xúc vô cùng kích động.

Diệp Dục Sâm buông xuống chén trà, duỗi tay kéo cô vào lòng ngực của mình: "Bởi vì em khác với bọn họ, tôi nhiều năm rồi mới tìm được em, cả đời này không có cửa cho em đào đi nữa."

"Vậy anh chia tay hết đám phụ nữ đó đi, về sau đừng để đến đây nữa." Cô nắm chặt tay thành quyền rất hạ quyết tâm rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, "Anh không phải rất thích tôi sao? Cưới tôi đi, tôi liền không đi nữa."

"Đừng làm loạn."

Hắn gõ nhẹ vào đầu của cô một cái, muốn trách cứ nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ủy khuất sáng kia tâm liền mềm nhũng, theo đó ngữ khí cũng hoà hoãn hơn rất nhiều, "Nói giống như lần trước không phải tốt sao? Em đi theo bên người anh, ngoại trừ một tấm giấy kết hôn những thứ còn lại em muốn anh đều đáp ứng."

"Cứ theo cách anh nói là về sau ngoài Giang Uyển Hinh anh sẽ còn muốn có nhiều bạn gái khác nữa, chính là ý này?"

"Ừ."

Hắn khẳng định chắc nịt đáp làm lòng Tô Vãn tức thời lạnh đi nhanh chóng, "Vậy anh có từng nghĩ tới về sau này khi anh kết hôn, vợ anh không chứa chấp tôi muốn tống tôi đi thì làm sao bây giờ?"

"Sẽ không."

"Anh khẳng định sẽ không à." Cô cười gượng gạo, "Rốt cuộc anh có hiểu sự ghen ghét ích kỷ của đàn bà có bao nhiêu đáng sợ không hả?"

"Anh sẽ không để cô ta biết đến sự tồn tại của em." Diệp Dục Sâm xoa đầu cô.

Tô Vãn có chút muốn khóc tới nơi.

Dựa theo cách hắn nói rõ ràng là muốn cô cả đời này mang cái danh tiểu tam và không ai được phép gặp mặt cũng như biết tới sự hiện diện của cô.

- -----------O0O--------

Editor: Alissa.

Cập nhật 24/11/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.