Nói đến sự rộng lượng, Tô Vãn cảm thấy rằng mình đã quá rộng lượng trong quá khứ, chuyện gì cũng không đem ra so đo, mới để mẹ và con Tô Như Nguyệt lòng lang dạ sói lên trên đầu cô ngồi.

Còn bây giờ...

"Thật ra, tôi làm chị nhưng so với Như Nguyệt lớn hơn có mấy tháng tuổi, lúc đó cũng đúng là trẻ người non dạ."

Tô Vãn ôm ngực và nhìn ba người kia một cách lạnh lùng, "Vậy thì, bố, bố đã quá già rồi hẳn là cũng nên rộng lượng, ngay cả khi tôi có làm sai chuyện gì cũng không nên nhìn thấy nó miễn cho mọi chuyện làm to lên để cho mọi người đều khó coi."

"Mày..."

Tô Kiến Nam tức giận đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào cô.

Ông chưa bao giờ nghĩ đến đứa con gái này sẽ nói chuyện với ông bằng giọng điệu như vậy.

Nó càng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên!

Tô Vãn chỉ cười: "Nếu không còn gì khác, tôi sẽ đi trước."

"Mày đứng lại đó cho tao!"

Tô Kiến Nam gầm lên một tiếng, thái dương gân xanh khẽ động, "Tô Vãn, nếu mày hôm nay dám bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay trở lại đây."

Bàn chân vừa bước ra ngưng lại, Tô Vãn đứng ở cửa một hồi lâu không nhúc nhích.

Tô Kiến Nam thấy vậy cho rằng cô sợ hãi và đột nhiên cười khẩy: "Đừng nghĩ rằng đôi cánh của mày cứng rồi, liền không đặt người bố đây là tôi vào mắt, không có gia đình phía sau, mày không là gì cả, Cố Dĩ Trạch sẽ không muốn một người hai bàn tay trắng như mày."

Nếu có cách khác thì ông cũng không muốn làm ầm lên với Tô Vãn nhưng hiện tại ông ta không thể nhịn được nữa.

Những gì Tô Kiến Nam muốn chỉ là một con cờ biết vâng lời, không phải một đứa con gái phản nghịch không xem ông ra gì.

Nếu cô ấy không thật sự hữu dụng với ông, ông cũng không ngại mà phá hủy cô.

"Vãn Vãn..."

Mắt thấy đe doạ không có tác dụng lắm, Tô Kiến Nam bắt đầu đánh đòn tình cảm, "Bố thực sự không có ý gì khác, chỉ muốn nói với con, chúng ta cũng là người một nhà, không có gì để ghét nhau cả, chuyện trước đây bố cũng không tính toán nữa, miễn là chị em trong nhà sau này hoà thuận..."

"Không cần."

Tô Vãn ngắt lời ông với thái độ rất cường ngạnh không cho bất cứ thương lượng đường sống nào, "Tôi còn một câu, gia đình này không có tôi trong đó, nếu bố che chở cho hai mẹ con này lúc sau cũng đừng trách tôi không nhận bố một tiếng là bố."

"Tô Vãn!"

Tô Kiến Nam bị cô chọc tức đến phát run, tay phải ôm ngực, vẻ mặt đau đớn giống như người sắp phát bệnh tim.

Cái đề nghị này buộc ông ta phải cắt thịt.

Nói cái gì mà lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, đây chỉ là lời nói suông. Đều thực sự mà Tô Kiến Nam để ý là những gì mà cuộc hôn nhân của hai cô con gái mang lại lợi cho ông.

Tô Vãn không cần phải nói, tất nhiên ông chắc chắn không từ bỏ cô, nói đến Tô Như Nguyệt cái gì cũng ưu tú hơn chị gái, cô ta vốn nên có tiền đồ sáng lạng hơn.

Đáng tiếc, tối hôm nay lại xảy ra loại chuyện này, ông muốn cho cô ta thay thế chị gái mình lấy Cố Dĩ Trạch là đều không thể nhưng vẫn gả sang gia đình giàu có khác được.

Rốt cuộc tối hôm qua người biết đến cũng không nhiều, ông cũng kịp thời mà nghĩ cách đem sự tình phong tỏa, phỏng chừng sẽ không bao giờ lan ra ngoài."

"Mày thật sự muốn đem chuyện này làm quá lên đến nổi tuyệt đường cùng sao? Nhất định làm cho cái nhà này tan nát mới vui vẻ sao?"

"Tuyệt đường cùng? Nếu đây được gọi là tuyệt đường cùng, vậy kế tiếp tôi phải làm gì tiếp theo đây?"

Tô Vãn quơ quơ ngón tay đang treo một cái USB, "Tối qua tôi đặc biệt chụp lại vài tấm, độ phân giải HD nha, nếu mẹ con cô ta không rời khỏi đây thì có khả năng tôi sẽ đưa cái này cho đám truyền thông, bố ơi, nếu để cho con rể rùa vàng tương lai của bố nhìn thấy thì sao, kế hoạch của bố có thể thành à?"

- ------

Editor: Alissa.

Cập nhật 14/11/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.