Cuộc sống sau lần tụ họp đó, trôi qua rất bình thản, thành trì của bang hội được xây dựng tại nơi chọn trong suối nước nóng. Không có quái vật công thành, cũng không có bang hội khác tới cướp đoạt, thành trì được xây dựng một cách tự nhiên như thế, về phần quản lý thành trì này, liền giao cho Phương Thiên Dật, tiền chậm rãi chảy vào như nước.

Bốn người Cố Nhược An đã sớm lên tới cấp 200, Cố Nhược An làm trang bị mới cho mọi người, chơi đùa náo nhiệt với những người trong trò chơi, cùng nhau đánh quái, vào phụ bản, tỉnh cảm còn tốt hơn trước kia.

Tết nguyên đán năm nay rơi vào trung tuần tháng hai, trước lễ tình nhân một ngày, cho nên đại học N sẽ bắt đầu nghỉ vào cuối tháng một, vì sắp tới kì thi rồi nên bốn người cũng ít lên diễn đàn, dành phần lớn thời gian ở phòng tự học hoặc thư viện, đùa sao, không qua môn thì phải lầm thế nào, đến lúc cần thì phải ôm chân Phật thôi.

Cố Nhược An bận rộn nhiều việc, Thẩm Dục Hiên cũng nhiều việc bận rộn, bận làm gì ư? Bận làm hết việc ở văn phòng luật. Lúc trước đã từng nói, văn phòng này là Thẩm Dục Hiên góp vốn với một người bạn mà mở ra, anh chiếm phần lớn cổ phần. Lúc trước Thẩm Dục Hiên vẫn đang đi học, có nhiều việc, nhưng giờ không giống thế, sắp tốt nghiệp rồi, cũng sắp nhận được giấy chứng nhận hành nghề luật sư, cho nên anh muốn biến văn phòng luật thành của mình hàon toàn.

Nhưng Thẩm đại thần bận rộn đến thế mà chủ nhật vẫn cố rút ra thời gian, lừa Cố Nhược An đến nhà mình, tự gọi là phụ đạo nhưng thực tế lại giở trò háo sắc, việc này khiến Cố Nhược An vô cùng đau đầu.

Mẹ kiếp, vốn đang yên ổn đọc sách, kêt quả lại nhìn đến người mình, nghiên cứu một lúc thì quần áo của mình đã chẳng còn, phụ đạo lăn tới trên giường, sau đó bị gặm từ trên xuống dưới mấy lần mới chịu ân chuẩn cho mình rời giường, làm gì có ai chịu nổi chứ.

Nhưng dù không chịu nổi thì năng lực giảng giải của Thẩm đại thần vẫn rất đáng tin, cách giải thích dễ hiểu thông tục, đích thân dạy dỗ, kết hợp lý luận và thực tiễn khiến kiến thức lập trình của Cố Nhược An tăng lên nhanh chóng, đây cũng là lý do mà dù Cố Nhược An biết mình sẽ bị đùa giỡn thì vẫn thấy chết không sợ mà tới nhà Thẩm đại thần. Việc gì cũng không quan trọng bằng kì thi, dù có phải hi sinh nhan sắc cũng phải đến, tất nhiên đây không phải lời do Cố Nhược An nói ra mà là lời của Lan đại tiểu thư.

Có một lần, Cố Nhược An tận mắt nhìn thấy Thẩm đại thần xâm nhập vào máy tính của Lan đại tiểu thư chỉ trong nháy mắt, sau đó lấy tư liệu mà Cốc Tuyết xin từ giáo viên ra, hoàn toàn không cần nhờ tới Lan đại tiểu thư, Cố Nhược An giật mình, sau đó ngây ngốc hỏi một câu: “Cấp bậc trong trò chơi của anh cũng là do anh hack vào hệ thống của công ty rồi sửa phải không? Nếu không thì sao lại thăng cấp nhanh đến vậy?”

Lúc Thẩm đại thần nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó cười sờ sờ đầu Cố Nhược An, nhẹ giọng nói một câu bên tai cô: “Đồ ngốc!” Sau đó không nói gì nữa, dù Cố Nhược An đã bị Lan Na đồng hóa, dù phải hi sinh nhan sắc cũng phải sửa lại cấp bậc của mình, kết quả là Thẩm đại thần không cho cô cơ hội này.

Cũng không biết nếu Thẩm đại thần biết ý tưởng này của Cố Nhược An, liệu anh có hối hận không.

Ngày hai mươi tháng một, Cố Nhược An nhận được thông báo của trường, thành tích cuộc thi tiếng Anh chuyên nghiệp mà cô tham gia đã được đưa ra, Cố Nhược An đạt hạng “xuất sắc”, toàn bộ những người đạt hạng “xuất sắc” trong đại học N này cũng chưa tới mười người, Cố Nhược An lại một lần nữa nổi tiếng.

Tối hôm đó, dưới sự nhất trí của cả phòng, bốn người phòng Cố Nhược An và bốn người phòng Thẩm Dục Hiên tới “Ngọc Linh Lung” ngoài trường ăn uống, tất nhiên là Thẩm lão đại bỏ tiền, xem như chúc mừng Cố Nhược An.

Sau lần bang hội gặp gỡ, ba người Cao Mân, Bành Phái, Phương Thiên Dật đã quen thân với bốn người phòng Cố Nhược An, hơn nữa do có liên quan đến Thẩm Dục Hiên nên bọn họ cũng được gọi đi cùng.

Gần đây Cao Mân và Lan Na cũng qua lại thân thiết, dường như Lan Na đã nói đúng, có một số việc quả là không thể ngăn cản được, nhưng trước khi việc đó xảy ra, có thể hẹn hò một lần cũng tốt, ít nhất thì sau này còn có cái mà nhớ lại, nghe xong những lời này, Cố Nhược An không biết nên nói gì, dù cô có hiểu biết phần nào về tình hình của Lan Na thì cô vẫn không thể hiểu được, vì sao lại dùng hạnh phúc của con cháu để chống đỡ cơ nghiệp của mình.

Bữa cơm hôm đó, Hà Tử Mạt khác hẳn bình thường, uống rất nhiều rượu, vì thế lúc ăn xong đi cũng không vững, Cốc Tuyết đỡ cô, trên đường về trường có lén nói cho Cố Nhược An biết, đây là do Tư Mã Giác kia lại tới tìm Tử Mạt.

Nghe Thẩm Dục Hiên nói, Tư Mã Giác đã tới văn phòng luật của anh làm, giờ cũng coi như là đồng nghiệp của Thẩm Dục Hiên, anh ta mong Hà Tử Mạt có thể đồng ý ở bên anh ta, nhưng Hà Tử Mạt vẫn im lặng, không đồng ý, cũng không phản đối, Cố Nhược An thở dài một hơi, thật ra thì trong lòng Tử Mạt cũng có phần nào đó thích anh ta chăng.

Chiều hôm nhận được kết quả, Cố Nhược An đã gọi điện về báo cáo cho Thái hậu nhà mình, Thái hậu rất vui, khen cô làm tốt lắm, nói nghỉ đông về nhà sẽ làm đồ ăn ngon cho cô.

Tối hôm đó ăn cơm xong, tất nhiên Cố Nhược An lại bị Thẩm đại thần kéo về nhà mình, về cơ bản thì chương trình học đã kết thúc, việc tiếp theo là ôn tập và đợi đến kì thi, ghi chép và tài liệu đã có lão đại, Cố Nhược An cũng không vội.

Lúc ăn cơm, Cố Nhược An có uống chút rượu, lúc cô tới nhà Thẩm đại thần đã hơi mơ màng, sau một lúc ôn tồn vuốt ve, cô chỉ nhớ là Thẩm Dục Hiên bế cô đi tắm, sau đó quấn lại đưa về giường, hai người đã từng thấy cơ thể nhau nhiều lần, chỉ chưa làm tới bước cuối cùng, cho nên dù Cố Nhược An để ý cũng chẳng biết làm thế nào, Thẩm đại thần luôn có cách lột sạch đồ của cô.

Nằm trên giường, dựa vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An thấy miệng Thẩm Dục Hiên không ngừng mấp máy, rõ ràng là anh đang hỏi gì đó, nhưng cô lại không nghe rõ, chỉ gật đầu theo bản năng, sau đó Thẩm đại thần nở nụ cười khiến trời đất phai màu, cúi xuống chặn miệng Cố Nhược An, sau đó, đầu cô lệch sang một bên, ngủ……

Hôm sau tỉnh lại, Cố Nhược An phát hiện ra Thẩm Dục Hiên thế mà vẫn đang nằm trên giường, một tay chống đầu, nhìn cô cười, cười đến mức khiến cô sợ hãi. Cố Nhược An nhất thời ngẩn ra, lập tức xốc chăn lên nhìn, trên đệm không có dấu vết gì đó, thân thể mình cũng không có gì không thoải mái, mẹ kiếp, đại thần à, đừng có cười như vậy lúc sáng sớm có được không, vừa ngủ cùng nhau dậy lại thấy cảnh này, khiến cô cứ tưởng mình đã vô thức đồng ý khiến đại thần làm được việc kia.

Nhưng kì quái là, lúc nào Thẩm đại thần cũng dậy trước cô, sau đó mua bữa sáng chờ cô rời giường, chưa từng xảy ra tình huống quỷ dị như bây giờ, Cố Nhược An cẩn thận nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Anh làm gì thế? Cười cái gì?”

Thẩm Dục Hiên vốn định rời giường rồi nhưng nhớ lại lời Cố Nhược An nói đêm qua, chuyện cô đã đồng ý, tâm trạng của anh rất tốt, lại nhìn bức tranh mỹ nhân ngủ say này, lông mi rất dài, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn cùng với dấu hồng trên làn da trắng như tuyết, anh liền cảm giác thời khắc này thật đẹp, chỉ muốn chìm đắm trong đó.

Nhìn biểu cảm lúc Cố Nhược An tỉnh dậy và thấy mình, đầu tiên là mờ mịt, rồi kinh hoảng, yên tâm, nghi hoặc, những chuyển biến này thật đẹp, anh vươn một tay, ôm cô vào lòng, tay kia thì trượt từ eo xuống, đặt lên cái mông tròn trịa hấp dẫn của cô.

“Đáng ghét, tay anh làm gì thế!”

“An An, anh rất vui!”

“Vui? Anh có gì mà vui? Nhặt được tiền sao?”

“Còn đáng vui hơn cả nhặt được tiền!”

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện em đồng ý với anh đêm qua.”

“Đồng ý với anh? Đồng ý chuyện gì?”

“Tết nguyên đán năm nay anh sẽ tới nhà em chúc tết.”

“Cái gì?!” Cố Nhược An tung chăn, đứng lên, nhìn từ trên cao xuống, chỉ vào Thẩm Dục Hiên, gằn từng tiếng, vang vọng đanh thép, “Không! Thể! Được!”

Thẩm Dục Hiên không nói gì, cảnh đẹp trước mắt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh, ánh mắt nhìn Cố Nhược An dần biến hóa, nơi nào đócũng dần ngẩng cao.

Cố Nhược An chờ Thẩm Dục Hiên giải thích, nhưng lại nhận ra anh không nói gì, ánh mắt dần lóe sáng, hô hấp dồn dập, lại không cẩn thận lướt mắt qua nơi nào đó, đột nhiên hét lớn, một tay che phía trên, một tay che phía dưới. Nhưng bộ ngực vốn căng tròn bị cô đè vào càng thêm tròn trịa, Cố Nhược An bỏ đi ý định che đậy cơ thể, bịt kín mắt Thẩm Dục Hiên, sau đó kéo chăn quấn chặt, “Vô sỉ, hạ lưu!”

“An An, không phải anh không có răng*, em đếm xem, ba mươi hai cái, còn rất đều rất đẹp nữa!” Thẩm Dục Hiên cười lớn, kéo bàn tay nhỏ của Cố Nhược An, giữ chặt trong tay mình, sau đó còn nhe răng cười với cô, nhìn cơ thể bị quấn chặt của cô, chậm rãi nói, “Về phần có hạ lưu hay không, còn tùy vào An An em!”

*Ở đây Thẩm Dục Hiên chơi chữ từ vô sỉ ở trên, “vô sỉ” phát âm là wúchǐ, “vô xỉ” (không có răng) là wúchí, phát âm gần giống nhau.

Cố Nhược An vốn đang không phản ứng kịp, nhưng nhìn theo mắt Thẩm Dục Hiên xuống nửa người dưới của mình, mặt lập tức như thiêu như đốt: “Tên sói háo sắc này!”

“Được, anh là sói háo sắc, anh chỉ háo sắc em, lúc đối diện với em mới hóa thành sói, như vậy có được không!” Thẩm Dục Hiên kéo chăn của Cố Nhược An, chen người vào, ôm cô, “An An, quả thật là đêm qua em đã đồng ý với anh, em không thể lật lọng.”

“Sao em không biết?” Cố Nhược An không phục, rõ ràng là anh nhân lúc em uống say mà lừa em nói ra.

“Đó là do em say.”

“Lời nói lúc em say mà anh cũng tin sao?”

“Nhưng lúc đó em không say!”

“Chẳng phải anh bảo em uống say sao?”

“Anh tắm cho em xong thì em tỉnh!”

“Rốt cuộc là em có say hay không?”

“Lúc em đồng ý với anh thì không say, đồng ý xong liền say!”

“……”

Dưới đây là cảnh tượng đêm qua.

Thẩm Dục Hiên tắm cho Cố Nhược An xong liền bế về giường, ôm vào lòng. Sau đó Cố Nhược An quả là nửa tỉnh nửa say, đầu óc mơ hồ, quấn lấy Thẩm Dục Hiên như con bạch tuộc.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, lại nghĩ tới câu tục ngữ nào đó, Thẩm đại thần lập tức nổi hứng, anh hôn lên mũi cô, nhẹ giọng gọi.

“An An, An An.”

“Ưm, đừng ầm ĩ nữa, ngủ đi.” Nói xong còn xoay xoay trong lòng Thẩm Dục Hiên hai vòng, tìm được một vị trí thoải mái.

“An An, em thích anh không?”

“Anh… Anh là ai?”

“Anh là Thẩm Dục Hiên.”

“À, em… em biết anh!”

“Vậy em có thích anh không?”

“Hình như là… có thích….” Nghe đến câu này, vị đại thần nào đó nhướn mày.

“Vậy năm nay anh tới nhà em ăn tết nhé?”

“Ăn… ăn tết? Ăn tết được… được chơi vui….” Rõ ràng là bạn học An An của chúng ta không nghe rõ vị đại thần kia nói gì cả, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng chẳng phải cô nói được* sao, nói chung là đã đồng ý rồi, nên đại thần lại không ngừng cố gắng.

*giải thích một chút, bạn Cố Nhược An nói là “quá tân niên hảo… hảo ngoạn” – ý là năm mới chơi rất vui, rất tốt; nhưng từ “hảo” ở đây cũng có nghĩa là được, đồng ý, Thẩm đại thần tự động lược từ “ngoạn” phía sau, coi như Cố Nhược An nói “quá tân niên hảo” ý là tới ăn tết à, được thôi.

“An An, nhà em ở đâu?”

“Nhà… Nhà à, ở 1804 – 1 – 3 số xxx đường xx khu xx thành phố K.” Chắc là do nhớ nhà nên Cố Nhược An nói rất cụ thể rất có thứ tự. Ừm, rất kĩ càng tỉ mỉ, Thẩm đại thần lấy di động ra, lưu vào phần ghi chú.

“An An, mẹ em làm nghề gì?”

“Tiệm ăn…. Mở tiệm ăn……” À, mở tiệm ăn, Thẩm đại thần ghi nhớ.

“Vậy cha em thì sao?”

“Anh phiền quá… đừng quấy rầy nữa, làm công… nhân viên công chức!” Cố Nhược An vung tay ve vẩy, sau đó nhỏ giọng nói, “Ồn ào quá, ngủ đi!”

Được rồi, dù không thể tiến thêm một bước hỏi xem mẹ vợ thích gì, nhưng đã biết là đang làm gì, cũng có thể tính toán một chút, vì thế, Thẩm đại thần tự an ủi, sau đó thỏa mãn ôm Cố Nhược An ngủ.

Quay lại hiện tại.

“Xem đi, em đã đồng ý rồi.” Vị đại thần nào đó phát huy tính vô lại vô cùng nhuần nhuyễn.

“Thế mà cũng tính sao?” Nghe xong “nội dung vở kịch hồi tưởng” của Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An tức đến mức suýt hộc hai ngụm máu, bẻ sai sự thật, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dò là **, trên đời này liệu còn có ai đê tiện hơn người trước mặt này nữa không?

“Sao lại không tính, em yên tâm đi, chiều ba mươi tết anh sẽ đến, cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

“……”

“Anh sẽ mua quà, em không phải lo.” Thẩm Dục Hiên cười tủm tỉm bổ sung.

Ai thèm lo, ai thèm lo chuyện quà tặng chứ, em đang lo về mẹ em có được không: “Mẹ em rất hung dữ, có thể sẽ dùng chổi đuổi anh ra ngoài, mẹ em không cho phép em hẹn hò lúc đang học đại học.”

“Không sao, anh tới xin mẹ vợ cho phép được kết hôn với em!”

Nghe thấy từ kết hôn, mặt Cố Nhược An đỏ lên, “Ai muốn kết hôn với anh, anh vừa đê tiện vừa vô sỉ lại còn hạ lưu!”

“Không sao, mẹ vợ thích anh là được.” Da mặt người nào đó rất dày, không biết xấu hổ.

“…….” Lười nói chuyện với ai đó, Cố Nhược An tự động im lặng.

Từ lúc Thẩm Dục Hiên bảo năm mới sẽ tới chúc tết, Cố Nhược An liền ngày sợ đêm hãi, sợ Thái hậu nhà mình biết mình hẹn hò, cứ như vậy đến mức Lan Na cũng không chịu nổi.

“Tớ bảo này, sao mẹ cậu không cho cậu yên đương lúc học đại học?”

“Tớ cũng không biết.”

“Cậu không hỏi sao?”

“Chắc là sợ tớ làm ảnh hưởng tới học hành!”

“Vậy cậu có bị ảnh hưởng không?”

“Hình như là không?”

“Cậu có thích Thẩm Dục Hiên không?”

“Có… thích!”

“Vậy thì sao lại không? Có thể yêu đương lại không gò bó nhau, vậy còn không tốt sao? Cậu chưa hỏi mẹ, sao lại biết mẹ cậu không đồng ý cho cậu và Thẩm Dục Hiên… Nhưng mà……” Lan Na vỗ vai Cố Nhược An, thấm thía nói, “Nhưng chuyện này cũng phải bàn bạc với Thẩm Dục Hiên trước, trước đây đã nghe nói nhà anh ta không tệ, không biết có giống tớ hay không, cậu phải hỏi anh ta, nếu gia đình anh ta phản đối, cứng rắn chia rẽ hai cậu thì……”

Cố Nhược An nghĩ tới tình trạng của Lan Na, gật đầu thận trọng.

Một ngày trước kì thi cuối kì, Thẩm Dục Hiên đến đưa Cố Nhược An đi ăn cơm, nhân tiện động viên cô, gần đây Thẩm Dục Hiên bận chuyện văn phòng luật, rất hiếm khi liên lạc với Cố Nhược An, mãi tới hôm nay mới đỡ bận, đầu tiên là phải tìm tới cô.

Thật ra thì trước đây Thẩm Dục Hiên vốn định tự mở văn phòng luật nhưng lại không đủ vốn, hơn nữa mình chỉ là sinh viên, cho nên tìm hai người bạn hùn vốn, chính mình chiếm phần lớn cổ phần công ty.

Bạn bè của anh vốn cũng không giỏi chuyện này, chỉ giao cho quản lý,Thẩm Dục Hiên cũng đích thân phụ trách một phần, giờ anh đã tốt nghiệp, cũng có năng lực của bản thân, tất nhiên là phải thu hồi văn phòng luật.

Nhưng mà, lợi nhuận còn đó, sao có thể nói thu hồi là thu hồi được luôn đâu? Tất cả bắt đầu từ hơn nửa năm trước, Thẩm Dục Hiên dùng tốc độ cực kì chậm rãi cắn nuốt cổ phần công ty trong tay đối tác, đến giờ mới làm xong thủ tục giao nhận, cũng không dễ dàng gì, tâm trạng của Thẩm Dục Hiên bây giờ không cần nói cũng biết – phấn chấn.

Ăn tối xong, Cố Nhược An nói phải tản bộ, Thẩm Dục Hiên cũng đồng ý.

“Cái đó… chuyện hẹn hò, gia đình anh có biết không? Có đồng ý không?” Đi qua một đoạn đường rất dài, rốt cuộc Cố Nhược An cũng có dũng khí nói ra, lập tức cảm thấy tay Thẩm Dục Hiên siết chặt rồi lại lập tức thả lỏng.

“Anh còn chưa kịp nói cho họ biết, thu phục cha mẹ em trước, phía nhà anh rất dễ dàng, dù sao người kết hôn với em là anh chứ không phải gia đình anh, dù sao thì cha mẹ em quan trọng hơn, nhỡ họ không muốn gả con gái cho anh thì phải làm sao bây giờ?”

“Ai kết hôn với anh, em đang nói tới chuyện hẹn hò.” Cố Nhược An nhấn mạnh.

“Chẳng phải hẹn hò xong sẽ kết hôn sao?” Thẩm Dục Hiên dừng lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nhược An lên, “Nếu gia đình em đồng ý, chờ em tốt nguyện rồi chúng ta lập tức kết hôn.”

“Đáng ghét, anh nóng vội như vậy làm gì?” Cố Nhược An gạt tay Thẩm Dục Hiên xuống.

“Tất nhiên là phải nóng vội rồi, có thể nhìn lại không thể ăn cũng không dễ chịu chút nào!”

“Hừ!” Cố Nhược An giả vờ tức giận, quay đầu không thèm để ý tới anh, trong tích tắc đó, Cố Nhược An thầm nghĩ, gia đình Thẩm Dục Hiên, có lẽ, có chút vấn đề gì đó, nếu không vì sao lúc mình nhắc tới chuyện này, anh anh liền siết lại.

Còn chưa chờ Cố Nhược An cẩn thận suy nghĩ chuyện này, kì thi cuối kì làm người ta căng thẳng đã đi tới phút cuối, mấy người Cố Nhược An đang học năm ba, tất cả đều là môn chuyên ngành vô cùng quan trọng, nếu trượt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc học tiếp, cho nên mọi người đều vô cùng cố gắng, cố gắng không trượt, toàn khoa xuất hiện tình trạng đoàn kết hiếm thấy.

Mấy môn lập trình quan trọng lần này, bình thường Cố Nhược An chỉ vừa đủ điểm qua, giờ lại làm được hơn tám mươi phần trăm mà không cần sự trợ giúp của mọi người, khiến ba người còn lại trong phòng mở rộng tầm mắt.

Sau cuộc thi là kì nghỉ đông, kì nghỉ lần này Cố Hạo Bân không có thời gian đến đón Cố Nhược An về, do công ty của anh phải tới gần tết âm lịch mới được nghỉ, tất nhiên, với chuyện Cố Hạo Bân không thể tới này, Thẩm Dục Hiên rất vừa ý, anh cũng không quên ánh mắt An An nhìn Cố Hạo Bân.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dục Hiên đột nhiên nhớ lại lần Cố Nhược An nhìn Thẩm Hân, ánh mắt đó, rõ ràng là có thiện cảm với Thẩm Hân. Tuy Thẩm Dục Hiên biết Thẩm Hân sẽ không thích Cố Nhược An, người trong lòng anh ta là…… Nhưng mà, đối với mọi nguy hiểm, Thẩm đại thần luôn thích bóp chết từ trong trứng nước.

Mà Thẩm Dục Hiên xung phong nhận việc lại bị Cố Nhược An từ chối một cách vô tình, cho nên Cố Nhược An tự mang túi lớn túi nhỏ ngồi xe về nhà.

“An An.” Kéo tay Cố Nhược An ở bến xe, nhìn đầu người đông nghìn nghịt, “Đông đến vậy, để anh đưa em về đi!”

“Chen cái gì? Đều là mỗi củ cải một hố*, hơn nữa em đã mua vé rồi.” Cố Nhược An cười, thế mà lại thấy vẻ lưu luyến không rời trên mặt thẩm đại, quả là hiếm có, “Em đã nói với mẹ rồi, lúc về tới bến xe họ sẽ đón em.”

*ý là mỗi người một ghế.

Thẩm Dục Hiên bị lời của Cố Nhược An chẹn họng, quả thật, chỉ cần mua vé là không còn tình trạng quá tải nữa, lên xe cũng không phải chen chúc, “Năm mới anh tới nhà em, em cũng đi đón anh nhé!”

“Anh đừng vội, chờ em về nhà thăm dò ý tứ của mẹ đã. Được rồi, xe tới rồi, em đi đây!”

“Về nhà phải nhớ anh nhé!”

“Em không ngờ anh có tính giống một bà mẹ đến vậy. Tạm biệt!”

Vẫy tay chào Thẩm Dục Hiên, Cố Nhược An leo lên xe, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Dục Hiên…….