Trước khi về nhà Vu Phong đưa Vu Dương đến siêu thị một chuyến mua chút hoa quả tươi, thịt các loại cùng với vật dụng hàng ngày, Vu Phong bây giờ đã không còn biết phiền não vì mua thức ăn gì, bọn họ đã rất lâu không cùng nhau vào trong siêu thị mua đồ về nhà, Vu Dương vẫn như trước xách vật phẩm nhỏ, Vu Phong xách đều là vật phẩm lớn, khi thanh toán Vu Dương sẽ luôn lấy túi vải tùy thân gấp gọn trong cặp sách ra, sau đó xách đồ về nhà.

Đây là một loại thói quen, một loại thói quen rất tốt.

Thời điểm này về tiểu khu sẽ gặp được học sinh tiểu học cùng độ tuổi với Vu Dương, bọn họ đang khoan khoái mà chạy vào trong nhà, khăn quàng đỏ trên cổ theo bước chạy của họ mà vũ động trong gió thu, vào cuối thu, tác dụng của khăn quàng đỏ lại tăng thêm một cái, có thể xem như khăn để dùng.

Vu Phong dắt tay Vu Dương, không nói chuyện, bọn họ một đường đều rất an tĩnh, thẳng đến khi lên cầu thang, Vu Phong nhìn thấy một đứa trẻ đeo violin, anh liền hỏi Vu Dương, “Vu Dương, có muốn học nhạc khí không?”

Sự vật mới mẻ mà Vu Dương độ tuổi này tiếp nhận rất nhiều, tri thức hấp thu được cũng rất phong phú, violin là cái gì, Vu Dương rất rõ ràng, nhưng là vẫn có chút mê mang, bé trái lại thích học môn âm nhạc, còn rất thích nghe cô giáo chơi đàn dương cầm, chính là chưa từng nghĩ đến mình có muốn học hay không, bởi vì bé nghe bạn cùng bàn nói, học dương cầm rất đắt.

“Nhưng mà, anh ơi, học nhạc khí đắt lắm.” Bé ở trước mặt Vu Phong là nghĩ cái gì liền nói cái đó, dù sao cũng chỉ có ở trước mặt Vu Phong bé mới dám nói chuyện mà mình nghĩ, Vu Phong vân vê ngón tay nhỏ gầy của Vu Dương, khẽ cười nói, “Đối với chúng ta mà nói, không đắt, muốn học không?”

Vu Dương không cảm thấy được Vu Phong đang vân vê ngón tay mình bắt đầu xoắn xuýt, bé muốn học nhạc khí gì nha?

“Anh ơi, em phải học nhạc cụ gì?”

Vu Phong cũng không giúp bé đưa quyết định, “Em muốn học cái gì chúng mình liền đăng ký cái đó.”

Vu Dương xách thức ăn từng bước một đi lên trên, chớp chớp mắt với Vu Phong bên cạnh, nói, “Em muốn học dương cầm.” Tư thế đẹp mắt, hơn nữa còn có thể ngồi, câu sau Vu Dương không nói ra miệng.

“Được.” Trong nháy mắt khi họ lên cầu thang liền xác định một trong những thú vui của Vu Dương.

Kỳ thật, đây chỉ là Vu Phong thuận miệng nhắc tới, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới Vu Dương thực sự muốn học, nếu như con muốn học, không có đạo lý không cho bé học.

Rèm cửa sổ trong nhà đã đổi từ màu lam nhạt thành màu vàng ngà, mùa thu gió phất qua ấy liền là bức tranh duy mỹ, trên ban công bên ngoài còn đặt mấy bồn xương rồng xanh mởn, Vu Dương luôn không bao giờ quên mà rất chịu khó tưới nước cho chúng.

Thời điểm Vu Phong không bận Vu Dương luôn có thể được ăn món ăn mới lạ mà lại ngon miệng, bé bình thường cũng sẽ ăn cơm ở nhà Ninh, nhưng mà không phải không thích thức ăn mẹ Ninh làm, mà là ăn ở nhà tương đối tự tại hơn. Ở chung cùng Vu Phong đã lâu, cũng biết bếp chính trong nhà họ là anh, Lưu Khả Khánh và Bao Văn Sanh ngẫu nhiên sẽ tới chực cơm, ăn ké xong bọn họ sẽ cùng nhau thảo luận quản lý và phương hướng phát triển công ty trong tương lai.

Vu Dương bây giờ đã có thể dùng thức ăn như bình thường, vấn đề độ nóng các loại đã được giải quyết, bé hiện tại không khác gì người thường, buổi tối dùng cơm xong bé liền tự mình ghé vào trên bàn làm bài tập, dáng chữ nắn nót, không viết ẩu, không qua loa, mỗi nét bút nét vẽ đều viết cực kỳ nghiêm túc, Vu Phong đang đọc báo cũng không nhẫn tâm làm ồn đến bé, làm xong bài tập trước chín giờ, Vu Dương liền phải đi tắm rửa, hiện tại đã cuối thu, cũng gần đến mùa đông, Vu Phong sẽ tắm rửa xong trước khi Vu Dương đi tắm, sau đó rồi mới để Vu Dương vào tắm.

Hằng năm khi sắp tới mùa đông Vu Phong đều sẽ làm như vậy, thân thể Vu Dương yếu, sợ bé dễ cảm mạo, khi tắm rửa cũng đặc biệt không yên tâm, đợi Vu Dương tắm xong, Vu Phong cũng sấy khô tóc rồi, ngồi ở trên giường chờ bé đi ra, ở đầu giường còn đặt một cốc sữa bò.Vu Phong sẽ đưa sữa bò cho Vu Dương vừa mới tắm rửa xong đi ra, để bé ngồi trên đùi mình, sau đó sấy khô tóc cho bé.

Một ngày bình dị này cũng đã đến phần kết, Vu Phong tắt đèn, ôm lấy Vu Dương vào giấc.

Có đôi khi Vu Dương sẽ thích nghe Vu Phong kể chuyện, truyện cổ tích đã kể rất nhiều lần, mà Vu Phong cũng không không kiên nhẫn mà kể cho bé, một lần lại một lần, một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.

Vu Dương mười bốn tuổi, Vu Phong hai mươi bảy tuổi.

Vu Dương lên năm hai sơ trung, Vu Phong hiện tại sự nghiệp thành công.

Nắng sớm tinh mơ đang chiếu rọi lên pha lê trong suốt, xuyên qua pha lê rọi lên dáng người nhúc nhích trên giường, Vu Dương từ trong ổ chăn vươn tay ra, lại nhanh chóng rụt lại, mặt cậu cọ cọ ở bả vai Vu Phong, cậu tỉnh, Vu Phong cũng sẽ tỉnh, Vu Phong duỗi tay lấy đồng hồ xem thời gian, ừm, nên rời giường thôi.

Vu Phong duỗi vào ổ chăn vỗ vỗ mông Vu Dương, nói, “Vu Dương, rời giường, không được đến muộn.”

Vu Dương rúc ở trong lòng anh khe khẽ mà ừm một tiếng, Vu Phong nhéo mũi cậu, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng thôi, cũng không bắt ép cậu dậy, Vu Dương nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ thanh tú nảy nở, không vui mà hầm hừ.

“Anh, đừng nhéo mũi em.”

Ừm, lớn lên rồi liền không gọi anh trai nữa, cái này sến lắm, là Lý Manh cái tên kia bảo cậu sến súa, trông thấy Vu Dương gọi Vu Phong là anh trai, cậu cả người khó chịu, luôn muốn chọt cánh tay, Vu Dương đương trường thở phì phì mà cho cậu ta một quyền.

Vu Phong cười một cái, không bắt Vu Dương dậy nữa, trái lại tự mình xốc chăn lên rời giường trước, Vu Dương sau đó mới chậm rì rì mà từ trên giường bò dậy, áo ngủ gấu con bị kéo xuống đầu vai, khi đến phòng tắm đánh răng mới kéo lại, Vu Phong lúc này đã đứng trong bếp làm bữa sáng rồi.

Vu Dương đi ra cửa lấy sữa đưa cho Vu Phong đang ở trong nhà bếp, “Anh, đun sữa.”

Thích uống sữa không phải là lỗi của cậu, mà là Vu Phong mỗi này đều bảo cậu uống hai cốc, thân thể cũng không khỏe mạnh, vì vậy, Vu Phong còn đặc biệt mua máy chạy bộ đặt ở trong phòng trống, Vu Dương phải ở trong đó chạy chậm mười lăm phút mỗi sáng, tăng cường thể lực, điều này vẫn là có hiệu quả, chí ít hiện tại sẽ không thường xuyên sinh bệnh.

“Nhớ chạy bộ xong tắm rửa thay quần áo.” Vu Phong luôn dặn dò Vu Dương, tuy rằng Vu Dương trước nay vẫn nghe lời, nhưng cũng vẫn phải nói.

“Ừm, em biết rồi.”

Vu Dương cười ngọt ngào, cậu sau khi thay răng lộ ra răng nanh đáng yêu, ở trong trường cậu cũng không cười như vậy, răng nanh là anh trai muốn cậu giấu đi, tuy rằng cậu không biết vì sao phải giấu đi, nhưng nghe lời luôn không sai.

Bữa sáng là hai người đối diện ngồi trên chiếc bàn hình vuông, bánh bao tối qua Vu Phong hấp sẵn, sáng nay hâm lên một chút liền có thể ăn được rồi, ăn kèm với bánh bao, Vu Dương uống một tô cháo lớn, Vu Phong hài lòng mà nhìn Vu Dương đang có khẩu vị cực tốt, khi người kia rửa bát anh đọc báo mà cũng khóe miệng cong lên một mạt ý cười.

Vu Phong hai mươi bảy tuổi, bất kể là nhìn từ ngoại hình hay nội tâm, anh đều là một người đàn ông thành thục ổn trọng, người tuy hơi lạnh lùng chút, nhưng một mặt này khi đối diện với Vu Dương chính là không sót lại chút gì. Người ta thường nói đàn ông tam thập nhi lập, anh tuy chưa đến ba mươi, nhưng cũng gần đến ba mươi, có sự nghiệp rồi thì phải có gia đình, rất nhiều bậc cha mẹ đều nghĩ như vậy vì con trai mình, Vu Phong tuy không phải con cái nhà Ninh, nhưng cũng như con đẻ, mẹ Ninh bây giờ đã bắt đầu vì Vu Phong mà lo lắng hôn sự của anh, con trai mình Ninh Hiểu Dũng trái lại cảm thấy không trọng yếu như vậy nữa, Ninh Hiểu Dũng ở một bên vui tí tởn, điển hình vô tâm vô phế.

Vu Phong biết dì Ninh đây là đối tốt với mình, thế nhưng anh đã nghĩ qua đời này cũng sẽ không kết hôn, anh có Vu Dương là đủ rồi. Anh cũng biết Vu Dương từ nhỏ đã bị chụp mũ không có mẹ, nhưng Vu Dương cũng không để ý, hoặc là nói thế giới của Vu Dương cũng chỉ có một mình anh, nếu như có mẹ Vu Dương sẽ làm sao giờ?

Bởi vì chuyện chưa phát sinh, Vu Phong liền không nghĩ sâu vấn đề này, anh theo lẽ thường đi làm theo lẽ thường về nhà nấu cơm cho Vu Dương, ngẫu nhiên nhân dịp đi công tác mang theo Vu Dương đi du lịch, anh cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, cũng chẳng cần thay đổi gì cả.

Trường trung học của Vu Dương cách nhà tương đối xa chút, mỗi ngày đều phải ngồi nửa giờ xe buýt mới tới nơi, Vu Phong cũng chỉ đưa cậu đến trường khi không kịp thời gian, Vu Dương ở trong trường là một học sinh ba tốt, chưa từng về sớm chưa từng đến muộn, thành tích học tập không coi là tốt nhất, nhưng cũng có thể giành được, top năm toàn lớp, năm mươi người đứng đầu toàn khối vẫn là có thể làm được.

Dương cầm của cậu cũng qua cấp tám, ngón tay vì học dương cầm mà đốt xương phân minh, mỗi khi Vu Phong và cậu du lịch bên ngoài, anh thích nhất là nắm những ngón tay thon dài của Vu Dương, anh cảm thấy rất xinh đẹp, cũng rất ôn nhuận.

Hôm nay là Vu Phong đưa Vu Dương đến trường, trước khi xuống xe anh nói với cậu, “Tối nay đến nhà bà Ninh ăn cơm tối, sau khi tan học em trực tiếp cùng Thụy Thụy qua trước nhé.”

Vu Dương vừa tháo đai an toàn vừa nói vâng, Vu Phong nhìn cậu xuống xe, sau đó lại nhìn thấy Vu Dương lộ ra răng nanh đáng yêu, đây chính là nụ cười đơn thuần của em ấy dành cho mình, Vu Phong luôn rất hưởng thụ, anh nhéo nhéo mặt của bé con, “Đi đi.”

Nhìn Vu Dương đeo cặp sách đi vào trong trường, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, nhìn bé con kia từ năm tuổi lớn lên đến mười bốn tuổi, thay đổi qua nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn dõi theo, nhìn cậu trưởng thành, nhìn cậu thay đổi, nhìn cậu ngoan ngoãn, cứ mãi nhìn cậu…

Rốt cuộc, là trưởng thành rồi.

Giờ nghỉ giữa trưa, bạn học Lý Manh rốt cuộc như nguyện cùng một trường với Vu Dương quàng cổ Vu Dương thần bí cười với cậu.

Ninh Thụy Viễn bên cạnh quăng cho bạn học Lý Manh một cái nhìn, “Ánh mắt đó của cậu đặc biệt bỉ ổi, tối qua lại xem cái gì không nên xem hả?”

Bạn học Lý Manh trừng Ninh Thụy Viễn một cái, nói, “Đi chết đi! Là cậu tư tưởng không trong sáng còn vu lên đầu tớ, nếu như làm hư Dương Dương, đứa bà ngoại mắng đầu tiên khẳng định là cậu.”

“Bà nội muốn mắng cũng là mắng cậu, khẳng định là cậu dạy hư Dương Dương.”

“Nè, hai người các cậu đừng cứ như là ăn phải thuốc nổ thế, nước miếng các cậu phun lên trên cơm của tớ rồi này.”

Trái một tiếng Dương Dương, phải một tiếng Dương Dương, Vu Dương nghe đến buồn bực, cậu đã mười bốn tuổi rồi, mọi người đều gọi cậu là Dương Dương, làm cho bạn học và giáo viên lớp cậu đều gọi cậu là Dương Dương, có một lần giáo viên đưa câu hỏi, liền trực tiếp gọi: Dương Dương, em tới trả lời câu hỏi này.

Vì thế Vu Dương cực kỳ quẫn bách, vì sao mọi người đều phải gọi cậu là Dương Dương chứ?

Ninh Thụy Viễn và Lý Manh trừng nhau một cái sau đó cúi đầu ăn cơm của mình.

Lý Manh giống bố cậu ta, vừa mới lên năm hai sơ trung, chiều cao đã 1m7, cậu nhóc này trái lại là trắng nõn, có điều tính nết lại nóng nảy. Ninh Thụy Viễn giống mẹ cậu hơn một chút, nõn nõn nà nà, tư tư văn văn, bởi vì đọc nhiều sách, hiện tại đã đeo kính rồi, mà cặp kính này lại trông cậu càng tư văn hơn, luôn mang theo mỉm cười, học kỳ này đó là nhận được không ít thư tình, đương nhiên, bạn học Lý Manh càng tốt hơn, bóng rổ cậu chơi rất giỏi, mê chết một đám con gái.

Về phần Vu Dương à.

Chiều cao không cao, cân nặng không nặng, thành tích học tập lại không đến cao chót vót, thái độ làm người ôn hòa, luôn có chút xa cách với các bạn học, trên mặt giao lưu với người khác cậu ngược lại thuận theo cơn gió Lý Manh và Ninh Thụy Viễn, được chú ý đến, chỉ là chẳng qua lấy dáng vẻ thanh tú của cậu, không quá bắt mắt, thư tình thì vẫn có, nhưng cậu trước giờ chẳng đọc, cũng không vô sỉ như Lý Manh kia, luôn khoe khoang trước mặt họ. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ở trước mặt cậu và Ninh Thụy Viễn thôi, ở trước mặt người khác cậu ta chắc là giả bộ, nữ sinh đều phong cậu ta là hoàng tử bạch mã, vì vậy Ninh Thụy Viễn đã chế giễu cậu ta không biết bao nhiêu lần, khi bạn học Lý Manh đang chơi bóng làm bộ ngầu, luôn sẽ ở bên dưới nhỏ giọng nói với Vu dương, “Lại đang giả bộ.”

Vu Dương dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cậu, thế nhưng lại cười cười, đạp lại, “Như vậy cũng rất tốt nha.”

Bóng vào rồi.

Đám bạn nữ bên kia sân hét chói tai, hô cố lên, Vu Dương nghe không rõ sau đó Ninh Thụy Viễn nói cái gì, nhưng mà lấy sự mẫn cảm của cậu lại cảm giác được chút chuyện. Từ sau khi lên sơ trung, Ninh Thụy Viễn trên miệng càng ngày càng không kiêng nể với Lý Manh, thế nhưng đối xử với Lý Manh lại vô cùng tốt, Lý Manh luyện tập ở trong trường đến rất muộn, cậu liền chờ đến rất muộn, sau đó hai người mới cùng nhau về nhà, Vu Dương cảm thấy cảm tình của hai người họ còn tốt hơn cảm tình với mình, à, không thể không nói Ninh Thụy Viễn càng ngày càng giống quái nhân, có lẽ đây chính là tuổi dậy thì nhỉ?

Lý Manh hôm nay không cần đến sân bóng rổ tập luyện, cùng Vu Dương và Ninh Thụy Viễn cùng nhau về nhà Ninh, Lý Manh thích nhất sườn xào chua ngọt bà ngoại làm, nhìn cậu ta lớn lên khỏe mạnh, bà Ninh nghe vào cười đến rạng rỡ, hơn nữa càng lớn, Lý Manh và Ninh Thụy Viễn càng biết dỗ các cụ, mà Vu Dương vốn đã nhu thuận, chỉ cần cậu đến bên cạnh bà Ninh đứng, lại hơi hơi mỉm cười, bà Ninh liền hài lòng ghê gớm, thương yêu chết cậu luôn.

Người đến tối hôm nay khá nhiều, nhóm Vu dương vừa vào cửa liền trông thấy bên cạnh bà Ninh có ngồi một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, cô một mái tóc xoăn, trên mặt treo nụ cười mỉm, không biết nói gì với bà Ninh, bà Ninh cười đến ngả trước ngả sau, ông Ninh cũng cong lên khóe miệng cười khẽ, tờ báo trên tay đã đặt qua một bên.

“Bà ngoại!”

Bạn học Lý Manh phá vỡ khung cảnh vui cười của bọn họ đầu tiên, sau khi thay giầy đi bước lớn về phía bà Ninh, người sau đáp tiếng ây chà, Ninh Thụy Viễn theo phía sau chào ông nội bà nội, Vu Dương đi ở cuối cùng, cũng chào theo, ba người các cậu sớm đã được xem thành ba anh em như hình với bóng,bà Ninh cũng sắp vui đến không ngậm được miệng.

Bà Ninh bây giờ đã về hưu, ở nhà cũng nhàn rỗi vô sự, về phần người phụ nữ xa lạ trước mặt mọi người đều dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá.

Bà Ninh nói với các cậu, “Đừng nhìn người ta không lễ phép như vậy, mau chào dì Tô.”

Ba người đồng thanh nói, “Dì Tô.”

Người phụ nữ xinh đẹp cũng mỉm cười chào hỏi với bọn cậu, sau đó còn tặng quà cho bọn cậu, bà Ninh ở một bên nói tới thì đã tới rồi, sao lại còn mang quà cáp chứ, mấy đứa nhỏ lại không để ý, nữ sĩ Tô lại bảo nên làm, nên làm, bà Ninh lại tiếp tục nhiệt tình giới thiệu ba đứa trẻ này cho cô. Bạn đang �

Khi giới thiệu đến Vu Dương, người phụ nữ xinh đẹp cười nói với Vu Dương, “Cháu chính là Dương Dương sao?”

Vu Dương thấy người phụ nữ xinh đẹp này mỉm cười với mình, cậu cảm thấy có cảm giác nguy cơ, bày ra mỉm cười đúng mực đáp lại, “Đúng vậy, dì Tô.”