“Già sợ đông lạnh, trẻ sợ thu mát”, chính là nói mùa đông lạnh giá là thời kì người già dễ sinh bệnh, đám trẻ nhỏ càng dễ mắc bệnh vào mùa thu mát mẻ. Đặc điểm của mùa thu chính là khô hanh, cho nên nhi đồng phần lớn sẽ xuất hiện các loại vấn đề yết hầu khô khốc, miệng lưỡi thiếu nước bọt, môi khô nẻ vào mùa thu, vì thế, Vu Dương sức đề kháng thiếu hụt liền đi vào bệnh viện như vậy.

Ở trong trường học, Vu Dương tuy không hề làm thân với bạn học trên lớp, nhưng bình thường cô giáo bảo phải chơi trò chơi, mọi người vẫn nguyện ý cùng bé tay nắm tay, lưng tựa lưng chơi đùa, không có cảm giác sợ hãi lúc ban sơ.

Người chơi thân nhất với bé vẫn là bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn lớp lớn năm nhất, bọn nhỏ học ở hai phòng học khác nhau, bình thường cũng là khi tan học hoặc là giờ giải lao tự do hoạt động mới có thể ở cùng nhau chơi, bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn luôn mang đồ ăn ngon và đồ chơi hay cho Vu Dương, cậu bé rất thích em trai Vu Dương, hơn nữa bà nội và papa cũng bảo phải quan tâm em trai Vu Dương, cho nên cậu bé đó giờ người săn sóc Vu Dương nhất.

Bạn nhỏ Lý Manh ngẫu nhiên thứ bảy sẽ đến đây cùng chơi với cậu bé phi thường đố kị, luôn ầm ĩ mẹ nhóc Ninh Ngọc bảo muốn đến trường học của Thụy Thụy học mầm non, mẹ của Lý Manh đương nhiên là đen mặt nói không đồng ý, đừng nói cô không đồng ý, chính là cha chồng mẹ chồng cô cũng không đồng ý, cách Thụy Thụy gần hơn, vậy chẳng phải cách ông nội bà nội của bạn nhỏ Lý Manh xa sao, bọn họ thương yêu cháu trai nhỏ như vậy làm sao có thể để cậu nhóc chạy xa như thế đi học chứ.

Vu Dương đối với bạn nhỏ Lý Manh vẫn là lòng còn khiếp sợ, trong lòng bé phần lớn không nguyện ý cùng nhau chơi với Lý Manh, bạn nhỏ Lý Manh bá đạo không nói còn đặc biệt khó chịu, lại còn đặc biệt thích giữ chức lão đại, rõ ràng mít ướt muốn chết, Vu Dương là ở trong lòng khinh bỉ bạn nhỏ Lý Manh, chẳng qua Vu Dương vẫn không biết ấn tượng đầu tiên Lý Manh cho mình chính là như vậy, sau khi lớn trưởng thành bé định là phải bĩu môi nói không quen biết bạn nhỏ Lý Manh.

Xét thấy kế hoạch chuyển trường của bạn nhỏ Lý Manh không thành công, Vu Dương ngẫu nhiên sẽ mở rộng lá gan nhỏ cùng bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn và cả những bạn nhỏ khác chơi diều hâu bắt gà con vào lúc giải lao, lúc này cô giáo đều thích mang các bạn nhỏ chơi trò này.

Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn chơi đến điên cuồng, mỗi lần đều làm diều hâu, làm gà mái mẹ đương nhiên là cô giáo bọn nhỏ, các bạn nhỏ đều thích giành vị trí đầu tiên đứng ở phía sau cô giáo, như vậy có thể túm được quần áo cô giáo, bạn học phía sau từng người một lần lượt túm quần áo của bạn nhỏ phía trước, các bạn nhỏ chơi đến vui hớn hở, mồ hôi kia á ròng ròng chảy ra.

Chơi đến vui vẻ, chơi đến thỏa thê, các bạn nhỏ liền toát mồ hôi.

Cô giáo biết phải để các bạn nhỏ đem áo khoác cởi ra, đợi sức nóng tản đi hết lại đem quần áo mặc vào, cô giáo ở bên này nói, nhưng các bạn nhỏ không hẳn làm thế, không phải mỗi bạn nhỏ đều nghiêm túc nghe lời cô giáo nói, huống chi có lúc cô giáo nói không rõ ràng một chút, các bạn nhỏ cũng nghe không hiểu, hoặc là cảm thấy không cần thiết. Học sinh mà cô giáo phải chăm lo cũng nhiều, tất nhiên là không để ý hết được toàn bộ học sinh, cái này cởi ra, cái kia lại phải mặc vào, thế cho nên các cô giáo luống cuống tay chân, quên mất cả học sinh nào đã từng cởi quần áo từng lau mồ hôi, coi thành học sinh chưa cởi quần áo chưa lau mồ hôi, lúc chờ các cô lại ngẩng đầu lên, các bạn nhỏ đều tự giác đem mồ hôi lau đi, vì thế liền cảm thấy không có việc gì.

Vu Dương ở trường học trước nay không thích nói chuyện, khi cô giáo bảo cởi quần áo lau mồ hôi thì bé không hề cởi, buổi sáng anh trai nói với bé thời tiết lạnh không được tùy tiện cởi quần áo, bé nghe lời anh trai, cho nên không có tùy tiện cởi quần áo, hơn nữa bé cũng không ra bao nhiêu mồ hôi, dùng tay áo qua loa lau lau mồ hôi trên trán, bé lại ngồi xuống an tĩnh nhìn tranh ảnh cô giáo dán trên bảng đen.

Đó đều là của các bạn trong lớp bé vẽ, có bức vẽ cây cối, có bức vẽ cha mẹ và bản thân, có bức vẽ động vật không đâu vào đâu, cũng có bức vẽ núi cao nước chảy, còn có một ít vẽ đồ chơi, cũng có bức vẽ ti vi, cái bàn, còn có vẽ chén trà, còn thêm một chút vẽ rất trừu tượng, Vu Dương nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra là cái gì, bé luôn cảm thấy các bạn học rất lợi hại, về phần tranh của bé, không xinh đẹp, không có màu sắc sặc sỡ, cũng rất đơn giản, rất rõ ràng, bé vẫn là hài lòng bức tranh của mình, nếu cho anh trai xem được thì tốt biết bao, bé quyết định buổi tối về nhà vẽ tranh cho anh trai.

Chạng vạng, ông mặt trời bắt đầu nghỉ ca sáng chầm chậm lặn xuống từ phía tây, Vu Phong từ trường học chạy đến nhà trẻ đón Vu Dương tan học về nhà.

Mấy tháng trời nghiên cứu, Vu Phong đã xem qua mấy cuốn sách giáo dục trẻ em, còn cả xem qua nửa cuốn sách nấu ăn, chẳng qua món ăn thử ngiệm chủng loại lại không nhiều lắm, phần lớn đều là các loại thức ăn khá thanh đạm, như các món hâm nóng đơn giản, dễ xào, tóm lại, những loại thức ăn này đều có điểm tốt đối với thân thể Vu Dương.

Vu Phong thích nhất ưu điểm sẽ không kén ăn của Vu Dương, bất kể anh nấu món gì Vu Dương đều sẽ ăn đến ngon lành, đoạn thời gian trước, anh làm món mướp đắng xào trứng, lần đầu tiên dùng mướp đắng làm món ăn, chính anh lúc đấy cũng chưa nếm thử, đợi Vu Dương ăn được mấy miếng rồi anh mới gắp món đó, rất đắng, rất chát, sau đó anh trực tiếp đem món ăn đổ vào trong thùng rác.

Vu Dương khi ấy cứ nhìn theo anh từ trong nhà bếp đi ra, Vu Phong trầm mặt hỏi bé, “Vu Dương, món này rất khó ăn, en nên nói cho anh.”

Anh biết Vu Dương trước đây chỉ là khá mẫn cảm với độ nóng của thức ăn, gần đây cũng đỡ hơn rất nhiều, thế nhang anh cũng không cảm thấy Vu Dương không có vị giác, bé có vị giác, nhưng món ăn đắng như thế bá lại có thể nuốt trôi, lúc đó, đầu mày Vu Phong nhíu đến độ có thể thắt nút, thậm chí là có thể kẹp chết con ruồi.

Vu Dương tay nhỏ cầm đũa chớp chớp mắt nhỏ với Vu Phong, nhệch miệng cười hi hi nói, “Đồ ăn anh trai làm không khó ăn, em thích ăn lắm.”

Cho dù khó ăn, nó cũng sẽ nuốt xuống, chỉ có anh trai mới làm đồ ăn ngon cho nó, cô giáo nói lãng phí lương thực là không đúng, hơn nữa nó cũng rất coi trọng, nó sợ đói bụng, có đắng, có cay, có ngọt, có dầu mỡ, có ôi thui hơn nữa nó cũng sẽ không sợ, điều sợ hãi nhất là đói, nó sợ đói.

Trước kia lúc đói khát lắm lắm nó có thể đến thùng rác nhặt cơm hộp qua đêm người khác ăn còn thừa, bên trên hộp cơm đó đã bâu đầy ruồi nhặng và sâu bọ, chúng nó trước đây chính là giao thiệp với ruồi bọ như vậy, không phải là ai bị ai giết, ai bị ai bắt được, mà là xem động tác ai nhanh, xem ai tìm được hộp cơm bỏ đi sau khi bị người ta ăn qua trước, sau đó được một bữa no nê.

Những điều này, Vu Dương không cách nào giải thích, không cách nào dùng ngôn ngữ nói cho Vu Phong, bé chỉ có ký ức đáng sợ, sợ hãi cảm giác đói khát, cho nên khi có ăn bé liền không lãng phí, ăn nhiều ăn ít không sao cả, bé không lãng phí, không thể lãng phí.

Nghe người khác nói nhiều rồi, Vu Phong cũng biết được, đứa nhhor nhà anh rất hiểu chuyện, đúng vậy, rất hiểu chuyện.

Mọi người đều cảm thấy hiểu chuyện như thế là rất dễ nuôi, đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất dễ nuôi, thế nhưng khi cẩn thận để ý, liền sẽ phát hiện, nội tâm đứa trẻ hiểu chuyện cũng không mạnh mẽ đến thế, anh cũng là hiểu chuyện đến mức lòng người chua sót nhức nhối, loại yếu đuối này là đứa trẻ trong lúc vô ý biểu lộ ra, từ trong nét cười của bé và cả đủ loại nhu thuận thể hiện, Vu Phong thấy được sự khổ sở đằng sau loại ngoan ngoãn là hiểu chuyện đó, cho nên, anh mới tức giận như vậy đem thức ăn đổ vào trong thùng rác.

Có lúc, anh thậm chí hi vọng Vu Dương có thể ầm ĩ một hồi, thế nhưng Vu Dương, chung quy sẽ không ầm ầm ĩ ĩ, tựa như sự giải thích bình thản vì món mướp đắng xào trứng khó ăn kia, bé nói bé thích thức ăn anh trai nấu, Vu Phong còn có thể nói được gì đây?

Vu Phong nghĩ, nhưng nhìn đến gương mặt nhỏ mãi không thêm thịt kia, anh liền nhịn.

Ở trên loại ngoan ngoãn và nghe lời này, còn có sự biến đổi nhanh của thời tiết, trẻ nhỏ ở trường sau khi đổ mồ hôi không kịp thời thay quần áo, bé con rất bình tĩnh bị mà bị cảm mạo.

Vu Dương là vào sau khi ăn xong cơm mới phát sốt, trong khoảng thời gian này bé say mê cầm bút chì vẽ tranh, sau bữa tối bé liền ngồi ở trên chiếc bàn học nhỏ có in bảng chữ cái và bính âm của bé, Vu Phong sau khi đi thu quần áo trở vào trông thấy mặt bé con đỏ đỏ, liền cảm thấy không thích hợp, duỗi tay xem thử trán bé, lập tức đem quần áo quẳng lên sô pha, mang theo bé con liền chạy đến phòng khám gần đó.

Đến bệnh viện đo nhiệt, Vu Dương sốt cao 38,2 độ, không tính là cao lắm, đáp anh bác sĩ đưa ra là, trang phục của đứa nhỏ không được chú ý thêm bớt, sau khi đổ mồ hôi không lập tức đi thay quần áo và lau mồ hôi. Bác sĩ nọ còn nói thêm đôi câu với ông bố trẻ Vu Phong này, trẻ nhỏ thể chất không so được với người lớn, sức đề kháng không tốt đến thế, phải cẩn thận điều dưỡng thân thể đứa nhỏ, đừng đem đứa nhỏ để ở một bên không quan tâm.

Bác sĩ trắng trợn trách cứ như vậy, Vu Phong im lặng tiếp thu, là anh không có để ý, vậy cũng chỉ có thể trách anh, Vu Dương nhỏ như vậy, anh phải biết cần chú ý điều gì, cầm lấy đơn thuốc bác sĩ kê đi lĩnh thuốc nước, phải truyền.

Bé con phát sốt mặt đỏ ửng, Vu Phong cảm thấy khuôn mặt nhỏ trước nay không có mấy thịt này lại gầy đi, không khỏi than một hơi trong lòng, anh đem Vu Dương ôm lên đùi, giường chăn của phòng cấp cứu bị rất nhiều người ngồi qua hoặc là nằm qua, anh sẽ không để Vu Dương nằm đó.

Cô hộ sĩ xắn tay áo bé con lên, có ống cao su màu vàng nhạt buộc ở khuỷu tay Vu Dương, mũi kim nhỏ mà lạnh bất chợt chích vào mu bàn tay nhìn thấy cả gân xanh của bé con, Vu Phong nhìn mà trong lòng như bị kim châm, ôm Vu Dương không động đậy, trực tiếp “ba” một tiếng, hộ sĩ tháo xuống ống cao su buộc ở khuỷu tay Vu Dương, lại buống tay áo bé xuống, treo ổn bình truyền dịch, Vu Phong mới lấy lại tinh thần.

Vu Dương đầu choáng váng không tức giận tựa ở trong lòng Vu Phong, bé nâng mí mắt nhỏ, dùng một tay kia kéo kéo áo Vu Phong, vô lực mà gọi Vu Phong, “Anh ơi.”

Vu Phong nghĩ đến bé đau, liền nhẹ giọng hỏi, “Đau sao?”

Bé con dùng mặt nhỏ cọ ngược áo khoác Vu Phong, giọng nho nhỏ đáp lời, “Không đau.”

Không biết thế nào, tuy rằng Vu Dương bảo không đau, thế nhưng anh cảm thấy bé là vừa đau vừa sợ, vì vậy liền đem bé con ôm vào trong lòng, “Không sợ, anh trai ôm em, sẽ không đau.”

Vu Dương ở trong lòng Vu Phong ừm một tiếng liền nhắm mắt nhỏ lại, thanh âm rất nhỏ rất khẽ, người khác có thể nghe không được, nhưng Vu Phong tai thính nghe thấy được, anh đã quen với thanh âm nhỏ của Vu Dương, xoa xoa cái trán vẫn đang nóng bừng của bé.

Nghĩ đến trẻ nhỏ đối với dịch truyền lành lạnh không có sức chịu đựng lớn đến thế, Vu Phong bảo hộ sĩ đem tốc độ nhỏ giọt chỉnh chậm lại, tiếp đó lại gọi điện thoại cho Bao Văn Sanh tương đối ổn trọng chút, để người ta lấy chăn trong nhà đến bệnh viện, đêm nay định trước là phải cẩn thận từng li trông coi rồi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vu Dương hiểu chuyện, nhưng bé thực sự rất yếu đuối, gương mặt tươi cười hiểu chuyện cũng khiến người đau lòng. Anh cởi áo khoác đắp lên người bé con, cằm áp lên cái đầu nhỏ của bé, thẳng đến khi Bao Văn Sanh xuất hiện trước mặt anh.

Khi Bao Văn Sanh từ trong nhà Vu Phong chạy đến bệnh viện, anh ta lần đầu tiên trông thấy trên mặt anh lộ ra thần sắc sợ hãi, hơn nữa nhớ đến bức tranh đường nét đơn giản anh ta thấy được trên bàn học của Vu Dương, là thuyết minh đơn giản nhất của hai người này hiện tại đi.

Cuộc sống của Vu Phong đã có Vu Dương, trong sinh mệnh của Vu Dương đã gặp được Vu Phong.