Sau một ngày nắng gắt đem mặt đất ác độc mà thiêu đốt mới dần dần ngả về tây, chân trời chớp mắt bừng lên một nét mỹ cảnh hoa lệ, trên bầu trời giống hệt như là phủ lên tấm vải màu chanh, đám mây trên trời xanh thẳm bay bay, cảnh sắc lúc chạng vạng này khiến người ta lóa mắt.

Càng thêm nhiều người không bận tâm mỹ cảnh trên bầu trời, bọn họ muốn làm nhiều hơn nữa chính là đón đứa nhỏ tam học, mua thức ăn về nhà, sau đó làm cơm nấu nướng cho người nhà, lúc này vẫn không thể tránh khỏi con mình cùng với đứa nhỏ nhà hàng xóm đánh lộn cãi nhau, không thể tránh khỏi đứa nhỏ ăn quá nhiều kem lạnh hoặc là nước hoa quả mà không muốn ăn cơm, không thể tránh khỏi sau khi nấu cơm nước xong xuôi, ông chồng gọi điện về nhà bảo mình không về ăn đâu.

Nhà nhà có bản Kinh khó đọc, nhưng bọn họ tóm lại là có gia đình, mà điều mà gia đình này phải chịu tải không chỉ là hi vọng, càng nhiều là sự nương tựa lẫn nhau,tín nhiệm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau của họ, vợ chồng có thể nắm tay đến cuối cùng, phân phân tranh tranh, ầm ầm ĩ ĩ, bao dung và thông cảm trong đó đều không hề ít.

Bởi vì có người nhà chúng ta mới cảm thấy bản thân được coi trọng, có bọn họ mới có được một gia đình hoàn chỉnh, có bọn họ tâm linh mới càng thêm hoàn chỉnh, lúc ở bên ngoài gặp phải gió lớn mưa rơi, mọi sự không như ý, vẫn có gia đình làm cái hố cho bạn kể khổ, sau khi điều dưỡng thì làm lại lần nữa, bởi vì a, phía sau còn có người thân chống đỡ, đúng không?

Có quốc mới có gia, có gia mới có bạn, bạn hạnh phúc, xây dựng một gia đình cần rất nhiều yếu tố, mà những yếu tố đó cần bạn phải chậm rãi đi khai quật, điều nó thể hiện kì thật chỉ vẻn vẹn ở chỗ hai chữ cuộc sống, cảm nhận nó, thể hội nó, dung nhập nó, bạn sẽ phát hiện, kỳ thật cuộc sống không có gay go như trong tưởng tượng như vậy, bởi vì cuộc sống phía sau có gia đình nha, nhà, nó là trung tâm của cuộc sống, cuộc sống lại là điểm chống đỡ của nó.

Lúc ở trên xe Vu Dương ngủ thật ngon, đợi sau khi Vu Phong ôm bé xuống xe thì bé mới tỉnh lại, nhưng mà bé liền dính lấy Vu Phong, ôm lấy cổ anh không muốn xuống dưới, Vu Phong nhớ đến trong tủ lạnh nhà mình vẫn còn thịt và rau, liền không đến chợ mua thức ăn nữa, trực tiếp ôm Vu Dương về nhà, sau khi mở của đi vào mới nhớ ra, Vu Dương đứa nhỏ này hôm nay không có thủ thỉ muốn tự mình đi đường.

Về đến nhà, khuôn mặt nhỏ của Vu Dương cũng không cau lại như vỏ ngoài của cái bánh bao thịt giống như lúc ở nhà trẻ nữa, bé còn nhỏ tất nhiên cũng không hi vọng bé có thể giúp đỡ bao nhiêu việc bận rộn, Vu Phong thả bé xuống liền đi múc gạo nấu cơm, nhưng mà anh lại không nghĩ tới bé con lại đi theo anh đứng ở trước cái thùng gạo, bộ dáng kia thật ngoan ngoãn.

Vu Phong dùng cốc đong múc hai cốc gạo vào trong muôi nước*, Vu dương ăn được không nhiều, còn lại đều là Vu Phong ăn, hai cốc không ít không nhiều mà vừa vặn đủ, anh ngẩng đầu hỏi bé con, “Làm sao vậy? Phim hoạt hình của em sắp chiếu rồi kìa.”

Vu Dương tay nhỏ nâng cằm ngồi xổm ngẩng dầu nhìn Vu Phong, miệng nhỏ khẽ giương lên, thanh âm nhỏ nói, “Sau này em làm cơm cho anh trai.”

Vu Phong đang vo gạo nghe thấy câu nói của bé trong lòng ấm áp cực kỳ, tuy rằng anh biết mùa hè như thế này nếu lại ấm lên sẽ nóng ra bệnh mất, nhưng đây là mặt tâm lý, anh đón nhận, cũng trả lại cho Vu Dương một khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, “Tốt, nhưng mà em phải lớn lên thì mới được.”

Từ nhỏ đến lớn, cũng không có người nào nói với Vu Phong là làm cơm cho anh, bảo mẫu sẽ làm cơm cho anh đó là làm công theo lệ, anh mỗi lần về đến nhà đều hỏi anh muốn ăn cái gì, sau đó thì nấu cái đó, sau khi nấu xong, đợi Vu Phong ăn xong, bà liền dọn dẹp ăn phòng, đó chỉ là công việc của bà mà thôi.

Mà Vu Dương, là không giống như vậy, sự cổ vũ về mặt tinh thần mà lời nói của bé dành cho Vu Phong, cũng là sự hồi báo cho những quan tâm anh đối với bé trong thời gian qua, anh nhớ rõ trước khi đem bé con về, bé bảo sẽ làm cơm giặt quần áo, bé con khi ấy thật đáng thương, Vu Phong khi ấy cũng không nghĩ đến hồi báo ra sao cả.

Anh có tiền, anh có nhà, anh có xe, anh là sinh viên của trường đại học danh tiếng, ở trên mặt vật chất, anh cơ hồ cái gì cũng đều không thiếu, muốn nói thiếu cái gì, cái thiếu đó cũng chỉ là con tim ấm áp, trái tim anh là thứ lạnh lẽo, con người anh cũng là kẻ lạnh lùng, ở trước lúc Vu Dương chưa đến, anh là tử khí trầm trầm, không có một tia sinh khí.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Dương tràn ra nụ cười như đóa hoa trắng nhỏ, tốc độ vo gạo của Vu Phong cũng tăng lên không ít, thứ nhà anh dùng là nồi cơm điện, không phải nồi áp suất, sau khi đóng nắp nồi lau khô tay mới dắt Vu Dương đến phòng khách.

“Em giúp anh trai lấy thức ăn.”

Chưa đi được một nửa, bé con giãy khỏi tay Vu Phong chạy về hướng tủ lạnh bên kia, thanh âm của dép lê nhỏ vẫn là thực vang vọng.

Bé con có sức mở được tầng dưới của tủ lạnh, nhưng mà tầng trên thì khó hơn chút, tủ lạnh trong nhà Vu Phong là hai tầng trên dưới, phía dưới là ngăn đá, phía trên thì ấm hơn chút, để cất những thực phẩm bình thường, các loại rau quả này nọ, kết luận bé con không mở được, Vu Phong chỉ đành đi theo đến, tự mình đi lấy đỗ giá muốn chọn cho hôm nay.

Vu Phong mở cánh cửa tầng trên của tủ lạnh ra, lấy ra thịt và đỗ giá tối nay muốn xào, sau đó đẻ bé con đứng ở một bên, nói với bé, “Đi xem hoạt hình đi.”

Biết chính mình không giúp được gì, tinh thần xung phong nhận việc của Vu Dương liền chìm xuống, bé liền chậm rãi nhích về phía bên cạnh ti vi cắm phích cắm vào, ấn nút bật ti vi xuống, lại cầm lấy điều khiển chuyển đến kênh bé muốn xem, nội dung Anh em Hải Nhĩ hôm nay vẫn rất có tình tiết kích động.

Khi Vu Dương làm một chuyện gì đó sẽ phi thương chuyên chú, giống y như bây giờ xem hoạt hình, khi xem bé ngồi trên sô pha đến nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, không có lười nhác rúc trên sô pha nằm xem, một tay còn như tiểu đại nhân đặt ở trên tay dựa của sô pha, nhưng mà chân nhỏ vì xem phim hoạt hình mà buông nhẹ đung đa đung đưa, cơ hồ sắp rơi xuống đất, Vu Phong vừa nhặt đỗ giá vừa ngồi bên cạnh nhìn Vu Dương, từ góc độ này nhìn qua, kì thật rất đẹp mắt.

Khi phim hoạt hình chiếu được một nửa thì chèn vào quảng cáo, chẳng qua thời gian quảng cáo ở cái thời đại này tương đối ngắn, bé con nghiêng cái đầu nhỏ kéo khóe miệng cười với Vu Phong, phim hoạt hình lại nhanh chóng bắt đầu, Vu Phong tiếp tục đại nghiệp nhặt rau của anh.

Khi anh chưa ở chung với Vu Dương, phòng bếp cơ hồ là sẽ không động đến, đến nỗi cái thời vụ nào nên ăn thức ăn nào anh cũng chỉ hiểu biết nửa vời, mua hoa quả phải mua thế nào chọn lựa thế nào cũng là không hề biết, nhưng từ mấy tháng này,anh đã tìm tòi ra quy luật của cuộc sống, ngẫu nhiên sẽ xem chút tri thức cuộc sống vụn vặt, xem được nhiều, hiểu được nhiều, điều sáng tỏ nhiều, ở nhưng chi tiết nhỏ cũng càng thêm coi trọng.

Ngày hôm sau, Vu Phong vẫn tiếp tục đưa bé con đi học, đồng thời cũng đến lấy thời khóa biểu của Vu dương ở chỗ chủ nhiệm lớp học của bé, anh tuy rằng có dạy Vu Dương 1 2 3, nhưng rốt cuộc vẫn là không học theo hệ thống, xem ra phải căn cứ sự sắp xếp của trường học rồi lại bổ túc cho bé con, chí ít phải khiến bé xây dựng nên lòng tự tin ở trường học, hứng thú cũng là điều tất yếu, nếu Vu Dương không thích học, vậy thì cứ chậm rãi thôi, đối với Vu Dương, anh rất khoan dung, không có yêu cầu cao lắm.

Mỗi bậc cha mẹ đều sẽ hi vọng con mình mai sau thuận buồm xuôi gió, lên tiểu học, lên trung học, lên cấp đại học, sau đó sau khi tốt nghiệp sẽ có phần công việc ổn định lại có thu nhập cao, nhưng đây cũng chỉ là hi vọng của cha mẹ, ai biết đứa nhỏ sẽ phát triển thành cái dạng gì chứ?

Kỳ thật sự phát triển của đứa nhỏ cuối cùng cũng không tách rời khỏi sự giáo dục của cha mẹ, tính cách một điểm này là điều quan trọng nhất.

Trẻ đứa trẻ thập niên tám mươi phần lớn là con một, cha mẹ ở trên mặt giáo dục phải hao phí thời gian và công sức càng nhiều, gia đình ở thành thị so với những gia đình ở nông thôn đó là có điều kiện và cơ hội càng tốt hơn, hiện giờ là khoảng giữa những năm chín mươi, những đứa trẻ cùng lứa với Vu Dương đều là con một, đứa trẻ nào tính khí ra sao, liền có thể nhìn ra được trình độ yêu chiều của cha mẹ dành cho con của chúng.

Hiển nhiên, điều này cùng với sự mở cửa xã hội, sự phát triển của kinh tế, chính sách của quốc gia không phải không có liên quan, một hộ gia đình chỉ được phép sinh một con, như vậy người cưng chiều nó liền không chỉ có cha mẹ, còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, các chú các dì trên đời cũng nhiều, thêm vào đây cũng có rất nhiều người cũng chiều rồi, tính cách của đứa trẻ sẽ biến thành thế nào, liền xem những người lớn đó đối xử với nó ra sao, hoàn cảnh trưởng thành cũng là một nhân tố quyết định tính cách của con trẻ.

Vu Phong vừa mới làm cha không có cảm tưởng như thế, người thực sự muốn yêu thương Vu Dương cũng chỉ có anh, người nhà của đứa nhỏ này cũng chỉ có chính mình, anh không thương thì cũng chẳng có ai thương cả. Ở lúc trước khi vẫn chưa khai giảng, Vu Phong buổi sáng mỗi ngày đều đúng giờ đưa Vuu Dương đi học, sau đó lại lái xe đến văn phòng ở quán bar xem chút văn kiện, hạch toán chút bảng báo cáo, tiền lãi mỗi tháng kế toán đều sẽ làm một bảng biểu chi tiết cho anh, Vu Phong xác thực là rất có óc làm ăn, mấy người khác đều rất tin tưởng anh, chuyện góp vốn đó là được kiến lập trên tầng quan hệ tin tưởng này.

Sau khi Vu Phong khai giảng, vẫn như cũ đúng giờ đưa bé con đến nhà trẻ, lại đúng giờ đến nhà trẻ đón bé con về nhà, sau khi về đến nhà, một người ở trong bếp bận làm cơm, một người ở trong phòng khách xem phim hoạt hình. Sau khi ăn cơm xong lại ăn hoa quả của họ, Vu Dương ấy thế mà được Vu Phong nuôi trắng ra không ít, trên khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu có thêm chút thịt, khi Vu Phong xoa khuôn mặt bé cũng cảm thấy thêm thịt một chút, con trai lớn mập chút Vu phong phi thường vui vẻ.

Bọn họ cũng từng bước trải qua cuộc sống an bình.

Nhưng mà, cuộc sống chính là hí kịch hóa thế đó.

Trong số mấy người bạn thân của Vu Phong, về tuổi tác Lưu Khả Khánh nhỏ nhất, ấn theo năm thì hắn và Vu Phong cùng năm, nhưng ấn theo tuổi mà nói, Vu Phong là giữa năm, hắn là cuối năm, tuổi tác so với mấy người khác nhỏ hơn thấy rõ.

Sự tình lại xảy ra ngay trên đầu hắn, buổi trưa khi mọi người tụ tập cùng nhau ăn cơm, Bao Văn Sanh nói cho bọn họ cha mẹ Lưu Khả Khánh ầm ĩ đòi ly hôn, hiện tại trong nhà hai đứa con cũng không biết phán quyết cho ai, có lẽ nên nói là con cái nhà họ Lưu không biết nên theo cha hay theo mẹ. Lưu Khả Khánh còn có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi, đang học cao trung năm nhất, bây giờ cha ở bên ngoài có bà hai, mẹ lại là người phụ nữ thành đạt, sau khi ly hôn tính toán ra nước ngoài định cư, cho dù là định cư thì cũng bay tới bay lui, một năm cũng chẳng trông thấy bóng dáng được mấy lần.

Hiện tại điều quan trọng nhất không phải là gia đình hòa thuận hay không hòa thuận, mà là hai đứa con nhất định phải tách ra.

Sau đó, Lưu Khả Khánh gia nhập bọn họ,hắn tự đem chuyện này nói ra. Có lẽ so sánh với Vu Phong, chuyện của Lưu Khả Khánh cũng coi là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn (gặp phải bậc thầy, …), nhưng Lưu Khả Khánh từ nhỏ đã xuôi gió thuận nước, hiện tại đột nhiên vì một kẻ thứ ba, nguyên bản một gia đình yên ổn làm thành chia ly tan nát, nói không đau lòng đó đều là lừa người thôi, cuộc hôn nhân của cha mẹ Lưu Khả Khánh định là phải phân ly rồi.

Mọi Người đều là hiểu rõ ngọn nguồn, Vu Phong đã gặp cha và mẹ của Lưu Khả Khánh một lần, cha hắn không tính là cao lớn, con mắt nhỏ tí, mặt cũng tròn tròn, khi cười lên không cảm thấy nguy hiểm, ông có cái bụng bia, người đàn ông này thoạt nhìn là ôn hòa, thế nhưng Vu Phong không nghĩ đến ông sẽ nuôi bồ nhí. Mẹ Lưu Khả Khánh là người phụ nữ thành đạt, bà một mái tóc ngắn gọn gàng, có vẻ thông minh tài giỏi, chắc hẳn bà sẽ không buông xuống lòng tự tôn mà đi vãn hồi đoạn hôn nhân này, ly nhôn rồi, hai anh em cũng phải phân ly.

Lưu Khả Khánh hướng Vu Phong đùa giỡn nói, “Vu Phong, nếu không cậu cũng đem tôi nhận vào sổ hộ khẩu đi.”

Vu Phong không nói gì, hôm nay anh không đi đón Vu Dương, gọi điện thoại nhờ mẹ của Ninh Hiểu Dũng giúp mang Vu Dương theo, muộn chút lại qua đón bé về nhà, buổi tối mấy người bọn họ bồi Lưu Khả Khánh ở quán bar uống rượu giải sầu, mọi người cũng chơi bời thế nào cả, ngẫu nhiên nâng cốc bia tới một chút.

Mỗi người đều có cha mẹ, Vu Phong cũng có, nhưng Vu Phong có cha mẹ cũng coi như không có, anh chẳng bận tâm, bởi vì bọn họ cũng từ trước đến nay chưa từng bận tâm đến anh, nhìn đến bộ dáng Lưu Khả Khánh uống rượu giải sầu, anh chẳng cách nào đi an ủi, hoặc là nói anh trước nay sẽ không đi an ủi người khác, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Trước khi bọn họ rời khỏi quán bar, Vu Phong biết Lưu Khả Khánh mặt đỏ bừng nằn trên sô pha không hề say, vỗ vỗ vai hắn, lạnh mặt nói, “Không sao đâu, cậu vẫn còn có một đứa em trai.”

Lưu Khả Khánh mở mắt ra nhìn Vu Phong, cười cười, thành khẩn đáp lại, “Cảm ơn.”

Đúng thế, Lưu Khả Khánh còn có em trai, tình cảm của bọn họ rất tốt, so với quan hệ với cha mẹ ruột còn thân hơn, cho nên rượu hắn uống đại bộ phận là vì sắp phải ly biệt em trai.

Chữ ly biệt này, hóa ra là thương cảm như vậy.

Vu Phong nói xong, cũng không biết Lưu Khả Khánh thế nào, phân phó những người khác mấy câu, liền cùng Ninh Hiểu Dũng rời khỏi quán bar.

Trong bọn họ, người thực sự chịu tổn thương từ gia đình nặng nhất kỳ thực phải kể đến Vu Phong đi.

Từ quán bar đi ra đã là mười giờ tối, Vu Phong đem xe lái đến nhà Ninh Hiểu Dũng, cùng Ninh Hiểu Dũng đi vào.

Mẹ Ninh ngồi trên sô pha xem phim nhiều tập, vừa xem vừa khóc, thấy bọn họ trờ về vội vàng dùng tay lau sạch nước mắt, ầy, phim truyền hình cẩu huyết luôn khiến cho các bác gái khóc tới khóc lui.

“Dì Ninh, Vu Dương ngủ rồi sao?”

Mẹ Ninh còn chưa kịp trả lời, Vu Phong đã trông thấy một thân ảnh nhỏ bé hướng anh bên này nhào tới, trong chốc lát nhìn thấy Vu Dương, tâm tình u ám vừa rồi tất cả đều yên tiêu vân tán, ngồi xổm xuống nâng tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé con, hỏi, “Còn chưa đi ngủ?”

Bé con ôm cổ Vu Phong, “Chờ anh trai.”

Mẹ Ninh lúc này lại cười mở lời, “Đứa nhỏ này cả buổi tối đều nhắc đến con, nghe thấy có xe qua liền chạy ra bên ngoài, một chốc cũng ngồi không yên, nhưng mà ngược lại lại ngoan ngoãn ăn cơm. Tắm còn chưa tắm đây, Vu Phong, tối thế này rồi thì đừng đi về nữa, tối nay liền cùng Vu dương ở đây ngủ một đêm đi, dù sao mai cũng là thứ bảy, còn có thế đưa bé con đi vườn thú nữa.”

“Đúng á, Vu Phong, ngày mai mang bọn nhỏ đi sở thú đi.” Ninh Trạch Minh từ trong phòng mình đi ra, anh ta là một người đàn ông cao gầy, đeo kính mắt, thực có vẻ tư tư văn văn.

Ninh Hiểu Dũng vừa trở về liền nằm ngay đơ ở sô pha, uống rượu rồi hắn liền chẳng muốn động, không như Vu Phong ngàn chén không say thế kia, mẹ Ninh lấy mắt trắng trừng hắn không ít.

Vu Phong bế Vu Dương lên, hỏi bé, “Muốn đi sở thú không?”

Vu Dương ôm cổ Vu Phong không buông dùng khuôn mặt nhọ cọ Vu Phong, nhỏ giọng đáp lại, “Anh trai đi, thì em đi.”

Vu Phong nói với Ninh Trạch Minh, “Anh Trạch Minh, bọn em ngày mai cũng đi.”

Loại tư tưởng lấy ba ba làm đầu này của bé con, khiến mấy người đang ngồi cái mũi chua xót, aizz, đứa nhỏ này quá ngoan rồi, ngoan đến mức khiến người xót xa.

Nhớ đến đã sắp mười một giờ, bé con cũng đang đang ngáp, vì đợi Vu Phong trở về, bé thế nhưng liều mạng chống mí mắt.

Ninh Trạch Minh lấy bộ quần áo từ con trai cho Vu Dương thay, lại lấy bộ quần áo sạch sẽ của Ninh Hiểu Dũng cho Vu Dương, khoang hai tay đứng ở trước cửa phòng tắm nhìn Vu Phong tắm rửa cho Vu Dương, động tác tay kia thật thuần thục, hắn cảm thấy mình còn chẳng bằng Vu Phong, vì thế cười cười nói mấy tiếng với Vu Phong, có chuyện gì thì gọi hắn.

Vu Phong đáp lời, nói tiếng cảm ơn với hắn.

Ngủ ở trong căn phòng xa lạ, ngửi mùi chăn xa lạ, thì ra Vu Phong là ngủ không được, thế nhưng trên cánh tay có gối một cái đầu nhỏ, chóp mũi ở trên cái đầu nhọ cọ cọ, sau đó nhắm mắt lại.

Khi nói với Lưu Khả Khánh câu nói kia, anh đang nghĩ: bất kể qua bao nhiêu năm, cha mẹ ruột của cậu cũng sẽ không vứt bỏ cậu đứa con trai này, hơn nữa cậu còn có một em trai ruột thịt. Mà tôi, thì chỉ có Vu Dương, chỉ có mình bé thôi.