Phong Hàn Thiên cùng Tư Đồ Lạp Vi đồng thời nhìn qua thì đã thấy Bạch Băng Dao nổi giận đùng đùng hùng hổ tiến về phía họ.Tư Đồ Lạp Vi thấy Bạch Băng Dao thì hai mắt phát sáng như nhìn thấy cứu tinh,quên cả đau nhức nhẹ giọng hô:

- Dao Dao...

Chưa kịp dứt câu thì đã bị một lực không hề nhẹ đẩy ra,nhất thời mất đi điểm tựa duy nhất là Phong Hàn Thiên hai chân vô lực lần thứ hai ngã quỵ xuống.Hít một ngụm khí lạnh vì đau đớn truyền từ chân,lại lần nữa thi phép để giảm xuống cơn đau.

Tư Đồ Lạp Vi không nghĩ tới Bạch Băng Dao lại là người thiếu suy nghĩ không thận trọng như vậy.Chỉ vì nhìn thấy hai người các cô tiếp xúc gần gũi một chút lại không ngần ngại phá vỡ lớp ngụy trang của mình còn chưa nói bộ dạng nữ phụ như vậy làm sao mà mê hoặc nam chính đây.

Bạch Băng Dao gần đây cảm thấy có dự cảm bất hảo,không biết vì nguyên nhân gì mà Thiên đối với cô không còn ấm áp sủng cô như trước thậm chí có điểm lạnh nhạt.Cô cảm thấy có mối quan hệ hai người bắt đầu có nguy cơ xuất hiện vết rạn,nhưng cho dù cô nghĩ mãi đến thế nào đi chăng nữa vẫn không tìm được câu trả lời.

Càng không ngờ tới là mối nguy cơ lớn nhất lại là người bạn thân mà cô ta luôn khinh thường không để ý tới Tư Đồ Lạp Vi.Hay cho một Tư Đồ Lạp Vi,sao không xem lại bản thân mình là loại gì mà cũng dám trèo cao ngắm đến Thiên của cô.

- Dao Dao,em đây là đang làm gì? - Nhìn Tư Đồ Lạp Vi té ngã trên mặt đất tay thì dừng lại vị trí mắt cá chân vẻ mặt vẫn lạnh băng ngoại trừ mày hơi nhăn lại thì cũng không có bất kì biểu tình gì khác.Lại nhìn về phía người con gái mà hắn vẫn cho là một nửa còn lại đang dựa sát vào hắn,biểu tình vặn vẹo nhìn nữ sinh còn đang ngồi trên mặt đất.Thấy thế giọng của Phong Hàn Thiên càng lạnh đi vài phần.

- Cái này em hỏi anh mới đúng! - Bạch Băng Dao nhanh giọng đáp,hai mắt còn không quên trừng Phong Hàn Thiên như đang tra hỏi tội phạm.

- Em là đang chất vấn tôi? - Giọng hắn vốn đã lạnh đi không ít giờ càng khiến người nghe có cảm giác bản thân là đang ở trong trung tâm của cơn bão tuyết,miệng nói tay cũng rút ra khỏi cánh tay ôm ấp của Bạch Băng Dao.

- Em,em xin lỗi.Em thật không cố ý,chỉ là suốt cả ngày hôm qua em không gặp được anh đến cả tin nhắn cũng không nên em rất lo lắng định đi tìm anh.Nhưng lại...lại nhìn thấy anh cùng Vi Vi ôm nhau.- Nói tới đây đôi mắt vốn đã phiếm hồng,như không thể kìm nén nổi nữa mà rơi xuống.Từng hạt,từng hạt nước mắt nối tiếp nhau như chuỗi ngọc trong suốt khiến người mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm yếu ớt động lòng người khiến người cảm thấy tội lỗi.

Nếu là trước kia,hắn sẽ không do dự lập tức ôm cô vào lòng.Nếu là trước kia,hắn sẽ ôn nhu hảo hảo mà dỗ dành cô.Nếu là trước kia...chỉ là đó chỉ là trước kia trong quá khứ mà thôi!Lúc này,hắn chỉ thấy cô rất phiền chán.Giống như đám tiểu thư vây quanh hắn vậy,hoàn toàn không có hình ảnh mạnh mẽ mà lương thiện của Bạch Băng Dao mà hắn quen biết.

- Ngày hôm qua có một số chuyện ở công ty cần phải giải quyết,còn về chuyện em vừa thấy cũng không có gì cả.Cô ấy không cẩn thận vấp ngã,anh liền tiện tay lại đỡ mà thôi! -Ngắn gọn,súc tích ngoài ra cũng không hề có hành động nào khác.

- Thật sự như vậy? - Nhìn chăm chú Phong Hàn Thiên bằng vẻ mặt nhu nhược yếu ớt ,cô không tin mình đã làm như thế Thiên còn bỏ mặc cô.

- Em nghi ngờ tôi sao? - Mắt lạnh đối mặt với ánh mắt người đối diện ,lúc trước hắn sẽ thấy cô thật đáng yêu nhưng là so sánh với đôi mắt người kia thì hoàn toàn không thể so được.

- Không.Thiên,em tin anh. - Nhẹ giọng nói,gương mặt cúi thấp xuống che đi đôi mắt chứa hận ý.Giỏi lắm,TƯ ĐỒ LẠP VI.

- Vi Vi,mình xin lỗi chuyện lúc....- Khi Bạch Băng Dao quay lại nhìn về phía Tư Đồ Lạp Vi thì trống rỗng.Nơi đó hoàn toàn không có gì như chưa từng có ai ở đó vậy,Tư Đồ Lạp Vi chạy nhanh lắm!

Đối lập với Bạch Băng Dao,khi Phong Hàn Thiên nhìn thấy thì không khỏi bất giác nhíu mày.Tư Đồ Lạp Vi hình như là bị trật chân thì phải?

Ting - Hệ thống thông báo độ hảo cảm nữ chính dành cho nữ phụ lại giảm ,hiện tại là 10%.

Ting - Báo cáo master độ hảo cảm nam chính dành cho nữ phụ đã tăng,hiện tại là hai mươi phần trăm.

Ting - Thông báo master độ hảo cảm nam chính dành cho nữ chính đã giảmhiện tại là 55%.

Nằm trong phòng y tế trường,tay vừa chơi game miệng thì cũng không rảnh rỗi không ngừng rủa thầm Bạch Băng Dao.Nếu biết có ngày hôm nay,thì lúc trước cô đã siêng năng học ma pháp hệ điều trị rồi!Chỉ lo tăng ma pháp hệ chiến đấu cùng vài thứ ma thuật linh tinh,giờ thì hay rồi tuy chân cô đã trở lại bình thường nhưng mà cô cũng không quên mình đã phải nhịn đau một thời gian a.

Hệ pháp thuật chữa thương mà cô học hơi cầu kì lại có tính đặc thù nên không thể thi chuyển trước mặt người thường,nếu lúc đó cô không thừa cơ hai tên kia nói chuyện mà thuấn di đi phỏng chừng còn chịu đau dài dài.

Bạch Băng Dao đồng học,ngươi đã vinh dự bị ta duyệt vào sổ đen.Trò chơi bây giờ sẽ chính thức bắt đầu,Bạch Băng Dao thân ái ngươi cứ đợi mà đi lĩnh cơm hợp đi! (t/g:khi diễn viên hoàn thành vai diễn của mình,họ sẽ được nhận một phần cơm.)

- Hôm nay không thấy ngươi trong lớp,thì ra là đang trốn học ở đây chơi game.

Lúc Hàn Tiêu Kỳ vừa bước vào màn pháp thuật của cô dao động thì cô đã biết có người đến.Nhưng nếu là tên nam phụ này thì cô cũng lười để ý,dù sao cũng đã lộ tẩy rồi thì còn giả vờ làm cái thía gì nữa.Càng làm như thế chẳng những không có tác dụng mà càng khiến ấn tượng của hắn về cô trong xấu hơn mà thôi.

Lười phản ứng,Tư Đồ Lạp Vi tiếp tục chiến Boss cũng không cấp cho kẻ nào đó một ánh mắt nói:

- Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?Rõ ràng là một đại gia,mà lại cố tình bắt trước ta ăn mặc như một tên nhà quê như vậy.Hay là... - Tư Đồ Lạp Vi lúc này dường như vô ý kéo dài câu nói,mắt thì nhẹ đảo qua Hàn Tiêu Kỳ một cái đầy ẩn ý.

- Chuyện gì? - Hàn Tiêu Kỳ ngồi bắt chéo chân trên giường đối diện Tư Đồ Lạp Vi,lười biếng hỏi.Cười như không cười nhìn cô,nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đáy mắt hắn không hề chứa tia ý cười nào.Tư Đồ Lạp Vi này có phải đã biết cái gì?

- Ngươi là đang hâm mộ lão nương!