Màn đêm buông xuống, tầng tầng lớp sương mù bao quanh căn biệt thự cũ kỹ.Khí tức quái dị từ căn biệt thự tỏa ra khiến nhóm người dù đứng từ xa nhìn đã không tự ghét mà run.

Bên trong căn phòng trên cùng trung tâm biệt thự, một thiếu nữ xinh đẹp đầy ma mị ngồi trên chiếc ghế gỗ phủ niệm đỏ.Nhẹ tựa vào lưng ghế thưởng thức ngụm rượu vang đỏ, mắt hồng sắc hứng thú quan sát chiếc ly rượu trong tay.

- Black, thuật con rối của người xem ra có chút tiến bộ!

Nhị vĩ hắc miu trong lòng thiếu nữ đột nhiên mở mắt, lười biếng ngáp làm như không để ý đến lời vừa rồi kia.Nhưng cái đuôi dài nhỏ lại bán đứng tâm tình chủ nhân không tự chủ liên tục lắc lư:

- Còn không phải bánh bèo thương hiệu Nhạc kia!Đã bại não mà còn bị tự kỉ.Mới nói có mấy câu liền tin không chút nghĩ suy.Ai...nên nói kỹ thuật của anh quá tốt hay sức hút của anh đây quá dữ a~

Hôm nay tâm tình Tư Đồ Lạp Vi tốt lắm nên mới nhịn cho qua, nếu không quý ngài Black đã ăn phải một cước không lưu tình của chủ nhân biến thái này rồi.

- Lũ ngu ngốc kia sắp đến rồi!Không biết não bọn chúng có bị tang thi gặm rớt rồi không mà có thể bị bánh bèo thương hiệu Nhạc kia thuyết phục cùng rơi vào bẩy?

Tư Đồ Lạp Vi nghe thế không nhịn được cười tà:

- Ai biết?Có lẽ đi...

Trong khi đó, tại bên ngoài.

- Nhạc Quỳnh Quỳnh cô có chắc là ở nơi này?

Nhìn căn biệt thự trước mắt cho dù có điểm quái quỷ cũng không đến mức chứa được cả mấy ngàn tang thi chứ?Lại nói nữ nhân này dám dùng cả tính mạng đi cược hẳn là không sai đi.Nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cổ bất an.

- Tin tôi đi!Chắc chắn không sai, một con tang thi rất mạnh đang trú ngụ trong đó.Nó cũng là nguyên nhân khởi xướng đợt thú triều này!- Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe những dị năng giả này lần thứ n hỏi không khỏi bực tức nhưng là lo lắng đại sự vẫn nhịn xuống.

Bất tri bất giác cả đội đã đến trước cửa căn biệt thự.Vì lần này là nhiệm vụ quan trọng liên quan đến sự tồn vong của mọi người nên người được cử đi đều là những dị năng giả ưu tú nhất.Chỉ có một phần nhỏ là ở lại để trấn giữ căn cứ.

Vài thành viên chủ chốt trao đổi ánh mắt qua lại, sau đó nhẹ gật đầu.Quay ra phía sau ra hiệu cho những đội viên khác.Một người đàn ông trong đó nghiêm túc nói:

- Lần hành động này rất có khả năng sẽ gặp đối thủ cực mạnh.Chia thành ba nhóm, đi chung có thể giảm nguy cơ tử vong ít đi.

Sau đó hắn bắt đầu chia ra từng nhóm đều nhau, Nhạc Quỳnh Quỳnh đương nhiên là chung nhóm với hắn.Hắn cũng chẳng ham muốn làm bia đỡ đạn cho cô ta gì cả?Nhưng nếu không để cô ta dưới tầm quan sát, đến lúc phát hiện cô ta chỉ còn là một thi thể thì hắn biết ăn nói như thế nào với tên Lý Vũ Văn kia.

- Nhớ giữ kĩ thiết bị liên lạc phải thông báo cho đội ngũ gần nhất khi gặp phải tình huống khẩn cấp!Xuất phát.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đi ở giữa đội ngũ dị năng của mình, trong lòng vừa thấp thỏm vừa hưng phấn.Sau khi tiến vào hàn khí bên trong bắt đầu xâm nhập vào người, cảm giác kinh khủng bắt đầu lan tràn.

- Black ngươi đi làm việc của mình đi.Ta phải đi đón tiếp những vị khách không mời này thật tự tế mới được!

. . . . .

Phần của nhóm một đương nhiên là tầng dưới.Lúc họ đi khắp cả phòng thì ngay cả một vết máu cũng không tìm thấy thì đừng nói gì đến tang thi.Nhưng là bình tĩnh chưa duy trì được bao lâu khi đi đến phòng bếp.

Vừa thấy một bóng trắng khả nghi nho nhỏ ngồi an vị trên ghế, một cô gái trong đó ngay lập tức dùng súng giảm thanh nã liên tục ba phát vào đầu.Dù xung quanh khá tối nhưng cũng không ảnh hưởng bao nhiêu đến tầm nhìn mọi người.

Ba phát vừa rồi chắc chắn đã bắn trúng vị trí ấn đường của bóng dáng kia.Nhưng đợi một lát vẫn chưa có dị trạng gì.Đến lúc mọi người sắp sửa thở phào nhẹ nhõm rời đi.Giọng nói ngọt ngào thình lình phát ra:

- Chậc chậc!Chị gái xinh đẹp này thật không đáng yêu gì hết!Đả thương người ta rồi mà lại không chịu an ủi Vi Vi.Làm Vi Vi thật buồn! - Ngước lên gương mặt khả ái trong bàn tay đang giơ lên kia, rõ ràng giữa những kẻ ngón tay kẹp đúng ba

viên đạn.

Những ngày tháng trải qua mưa máu trong mạt thế đã làm bọn người họ khả năng nhanh nhạy.Nhóm người tức khắc thi triển dị năng tấn công không ngừng vào nơi phát ra âm thanh.

- Chị gái xinh đẹp thật đáng thương, bị lũ người xấu hại chết rồi!

Tầm mắt bọn họ quan sát kỹ lại, trên chiếc ghế kia là một cái xác cháy đen không rõ ngũ quan nhưng một thành viên nam trong đó tinh mắt đã nhìn thấy một phần vải quen mắt.

- Không thể nào??Là...là Phúc Nhã!- Cũng chính là cô gái đã nã súng vừa rồi kia.

Chưa kịp để bọn họ định thần sau hốt hoảng thì giọng nói trong vắt kia đã cất lên lần nữa:

- Lũ người xấu thật đáng ghét.Vi Vi ghét các ngươi, mà thứ đã xấu thì không nên tồn tại.

Bóng dáng nho nhỏ nhanh thoăn thoắt lướt qua mọi người.Chỉ trong chốc lát khắp phòng bếp mười người vừa rồi đã trở thành một cái xác trống rỗng vô hồn.Nhưng sàn nhà vẫn không dính lấy một giọt máu, cô bé xinh xắn nhẹ vuốt nhẹ lưỡi dao trong tay khanh khách cười.Từng bước từng bước đi lên tầng hai.

- Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã mất tín hiệu của đội ngũ một! - Một thanh niên thở hổn hển nói.

- Cái gì?Không lầm chứ?Toàn đội ngũ? - Người trung niên mặt ngâm đen nhíu mày nói.

- Tôi cũng muốn thông báo lầm lắm!

- Rút quân, không tiến lên tầng tiếp theo!Cả đội lui về tần một. - Vị đội trưởng vừa đè lại thiết bị liên lạc vừa hô to nói.

Sau khi mọi người hội hợp đủ, cả nhóm bắt đầu nhanh chóng lui quân thận trọng đi đến phía cầu thang dẫn đến tầng một.Sau khi đi được vài bước, lọt vào tầm nhìn mọi người là một cô bé nhỏ nhắn mặc váy sắc trắng ngồi ôm gối nơi đầu cầu.Quay lưng về phía mọi người, mái tóc thon dài xã xuống phủ dưới sàn nhà khẽ khóc thút thít.

Một nữ một nam vừa định tiến lên liền bị vị trung niên đội trưởng ngăn cản khẽ nói:

- Cô bé này biết khóc dĩ nhiên không phải là tang thi bình thường nhưng các cô cậu đã chắc chắn là người?Dù sao không ai trong chúng ta từng đối đầu với tang thi cấp SSS.

Sau đó quay về phía bóng lưng khiến người đau lòng kia:

- Này cô bé!

Đương nhiên bóng dáng nhỏ nhắn kia vẫn không dừng run lại bởi tiếng nói vừa rồi mà càng phát khóc to hơn.

- Ngoan nói cho ông biết!Mẹ cháu đâu rồi, sau cháu lại ở đây?

Sau vài tiếng thút thít, giọng nói nghẹn ngào cũng cất lên:

- Mẹ... mẹ bị quái vật bắt đi rồi!Mẹ dặn Vi Vi ở lại nhà chờ mẹ về, nhưng mẹ...mẹ của Vi Vi là đồ nói dối....đi rồi.Bỏ Vi Vi của mẹ lại mà đi...hu...hu...Vi Vi nhớ mẹ!Hu..hu..

Vị trung niên nọ không đành lòng nhìn, cuối cùng cũng đến gần vài bước.Nhẹ giọng dụ dỗ nói:

- Ngoan, ông và các anh, chị sẽ tìm mẹ cho Vi Vi.Nhưng bé Vi Vi phải xoay mặt qua đây, nhìn thấy bé Vi Vi.Ông mới có cách tìm mẹ về cho Vi Vi.

- Thật...thật sao?Ông không giống mẹ, lại gạt Vi Vi chứ? - Cô bé vừa nói vừa xoay người lại.

Hiện ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú đầy nước mắt, hai tay nhỏ nhắn còn đang nhu nhu đôi mắt nhắm chặt.Trông hết sức vừa đáng yêu vừa đáng thương.Hai đội viên kia vẫn là không nhịn được đi lại, xoa đầu cô nhẹ giọng an ủi.

- Không, chúng ta không gạt em đâu!

- Thật chứ?Sẽ không bắt nạt Vi Vi giống bọn người xấu chứ?

Những thành viên còn lại nghe thế cũng ùa theo:

- Đương nhiên không!

Mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp bao nhiêu nếu như cô bé thiên thần kia không mở đôi mắt to tròn huyết sắc cùng nụ cười nhỏ để lộ hai cây răng nanh.Tức thì hai đội viên kinh hoảng lùi nhanh ra sau.Một chùm tia sét từ phía vị đội trưởng bao lấy thân thể nhỏ nhắn kia.

Nhưng chờ đợi bọn họ không phải là kết quả mà họ mong muốn, ngược lại là tia sáng tử vong đến từ vũ khúc chết chóc của thiên thần xa đọa.Cô bé váy trắng nhẹ bĩu môi nhìn những tử thi trên sàn nhà đôi mắt từ đầu đến cuối chỉ có hàn băng không hơn cảm xúc gì khác:

- Dối trá!

. . . . .

- Đội trưởng mọi ngóc ngách đã kiểm tra chỉ duy một căn phòng bị khóa ở tầng trên cùng.

Người đàn ông giữ cương vị đội trưởng khẽ quay đầu nhìn chầm chầm Nhạc Quỳnh Quỳnh trong mắt hàm ý cảnh cáo thấy rõ.Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy thế chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Tuy nói cánh cửa dùng sức thường khó mở, nhưng lửa dị năng giả cấp cao thì khác chỉ trong chốc lát đã cháy rụi.Vừa tiến vào phòng, đập vào mắt mọi người là một người thiếu nữ ngồi trên chiếc ghế gỗ quay lưng lại đặt giữa căn phòng trống.Bốn bề duy những bức rèm trắng, ngoài ra không còn gì khác.

- Chậc chậc!Những vị khách không mời này, các ngươi quá thiếu lễ độ đi!Đã tự tiện xong vào địa bàn của ta mà còn lại phá cửa của ta.

Tiếng nói lạnh lẽo non nớt vừa dứt, tiếng gào thét của Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức vang lên:

- Là nó chính là nó con tang thi cấp cao này là mầm móng tai họa cần phải diệt trừ!

Mọi người vừa định động thủ liền nghe tiếng nói thanh lãnh không nhanh không chậm truyền đến :

- Mấy người các ngươi chẳng những tự tiện tiến vào , mà còn xách theo một con mụ điên đến quấy nhiễu chỗ của ta sao?

Nghe thế vị đội trưởng nhóm người vội giơ tay ngăn mọi người định động thủ, hướng bóng dáng ngồi trên ghế nói:

- Theo tôi biết trong phạm vi xung quanh thành phố này nơi cung cấp lương thực, có khả năng sống xót cao nhất là căn cứ C.Ngoài ra mọi chỗ khác đã bị mọi người tuần tra hết!Không hề có dấu hiệu sự sống hết.Cho nên cô là đến đây lúc nào?Có chứng cớ gì xác minh thân phận?Nếu không bọn tôi phải tra xét người cô để giữ cô được an toàn?

- Buồn cười!Ta từ khi nào sa đọa đến nổi những kẻ như các ngươi có thể tra khảo đừng nói là chạm vào.Còn căn cứ C mà ngươi nói, thì từ lúc các ngươi bước vào căn phòng này thì đã không còn nữa rồi.

Sau khi nghe câu nói kia, mọi người liền ngây ra như phỗng.Người đàn ông khó khăn cất tiếng:

- Ý của cô là gì?

Tư Đồ Lạp Vi nghe thế không khỏi cất tiếng cười to đứng lên khỏi ghế từ từ xoay người lại:

- Ngươi ngu sao?Không hiểu rõ ý ta?Ta nói kể từ khi các ngươi ngu ngốc tin lời người đàn bà này lấy hết lực lượng để đến đây đến khi các ngươi đặt chân vào căn phòng này.Thì cái căn cứ C là nhà, là trời, là người thân của các ngươi kia đã không tồn tại nữa rồi!