Phù Thiên Ký

Chương 724: Kiếp lôi chi uy

"Hừ! Còn muốn chạy?!".

"Mơ tưởng!".

Thi Quỷ sau khi độ xong đạo kiếp lôi thứ hai, mắt thấy đại quân của Kỷ Vương lũ lượt thi nhau tháo chạy thì liền thôi động linh lực, cấp tốc truy đuổi.

Để đợi đến ngày hôm nay, ba năm qua hắn đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức tế luyện sinh mệnh chi huyết hòng trảm sát ngàn vạn sinh linh, hấp thu máu huyết mà chống đỡ thiên kiếp hàng lâm, lúc này há có khả năng bỏ qua cơ hội?

Tâm niệm khẽ động, trong lòng bàn tay hắn, một đám máu tươi bỗng hiện ra, tiếp đấy thì nhanh chóng được chia nhỏ thành trăm giọt, mỗi giọt phóng về một hướng cố định, bao trùm lấy ba mươi vạn liên quân của đế đô và Ô Nha.

Cũng chính lúc này, đạo thiên kiếp thứ ba đánh xuống!

"Ầm!".

"Ầm!".

...

"Ầm! Ầm!".

"Ầm...!".

...

Kiếp lôi nối tiếp kiếp lôi, hoặc cùng lúc, hoặc ngắt quãng, trước sau tổng cộng đã có một trăm linh mười đạo hàng lâm. Trừ bỏ Thi Quỷ thì hứng chịu còn có Kỷ Vương, Bát Đại Long Tướng và hàng vạn quân binh ma tướng khác. Tràng cảnh, thật khủng bố vô cùng.

Hơn trăm đạo kiếp lôi, trong đó mỗi một đạo đều mang theo uy năng của Linh anh đệ thất trọng hậu kỳ tu sĩ, đây... quả là chuyện chưa từng thấy, chưa từng nghe. Nói gì một Lạc Ninh, kể cả có là mười Lạc Ninh cộng lại cũng vô phương lý giải. Những người khác hiện đang chứng kiến, bọn họ cũng giống y như thế thôi.

Cách thung lũng Ai Tư khoảng mấy mươi dặm về phía bắc, tại Phượng Hoàng Sơn...

Lạc Mai Tiên, Thác Bất Thế, Âu Quyền, La Ti, Độc Cửu, toàn bộ những đại nhân vật đứng đầu Đại La, bọn họ ai nấy đều đang hết sức nghi hoặc, và dĩ nhiên là cả rung động nữa. Hơn trăm đạo kiếp lôi màu lam vừa giáng xuống kia, đám người bọn họ cũng nhìn thấy được.

"Đại công chúa, cái này... thật sự là thiên kiếp hàng lâm do Thi Quỷ dẫn động sao?". - Trầm mặc hồi lâu, sau cùng thì cũng có người đứng ra hỏi.

Lạc Mai Tiên nghe xong thì xoay qua nhìn Thác Bất Thế - chủ nhân câu hỏi vừa rồi, đáp: "Thác Bất Thế, ngươi cho rằng còn có người khác?".

Thác Bất Thế lắc đầu, một bộ khó nghĩ: "Đại công chúa, thuộc hạ không phải không tin, chỉ là... chuyện này thật quá trái lẽ thường".

"Lẽ thường...".

Lạc Mai Tiên lần nữa dõi mắt nhìn về thung lũng Ai Tư phía xa xa, thấp giọng buông tiếng: "Thi Quỷ hắn, liệu có nên dùng lẽ thường để đánh giá không...".

Những lời kia, nó vừa để trả lời cho Thác Bất Thế nhưng đồng thời cũng là câu hỏi mà Lạc Mai Tiên dành cho chính mình. Đối với Thi Quỷ, nàng biết quá ít. Mong muốn nắm bắt, nó dường như lại trở nên xa vời thêm một chút rồi...

...

Giữa lúc Lạc Mai Tiên và đám người Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền, La Ti còn đang nghi hoặc, chưa hết rung động thì phía bên này, cách bọn họ mấy mươi dặm, Thi Quỷ lại lần nữa làm ra động tĩnh.

Sinh mệnh chi huyết, nó tiếp tục được đánh ra; thiên kiếp, nó tiếp tục hàng lâm.

Đạo kiếp lôi thứ tư này, uy lực so với ba đạo trước đó thì mạnh hơn rất nhiều, ước tính cũng phải ngang ngửa tiêu chuẩn Linh anh đệ bát trọng sơ kỳ.

Đối mặt với nó, những tưởng Thi Quỷ sẽ tập trung ứng phó, hoặc chí ít cũng ném ra một vài kiện pháp bảo hộ thân thì không, hắn vậy mà đứng im chờ đợi. Việc duy nhất hắn làm chỉ đơn giản là điều động Huyết Sát Chi Lực đem vô số máu tươi của những người đã chết tiến hành hấp thu. Phong thái phải nói là thong dong vô cùng.

Trong khi đó, những kẻ bị hắn liên lụy, oan uổng cùng hắn ràng buộc mà gánh chịu thiên kiếp, bọn họ lại chẳng bình tĩnh được như vậy. Thậm chí kể cả Kỷ Vương - người vốn có tâm chí rất mực kiên định - lúc này cũng đã lộ rõ lo lắng.

Sao lại chẳng lo cho được khi mà ngàn vạn quân binh trong tay hắn đã gần như bị kiếp lôi tiêu diệt?

Căm tức, Lạc Ninh hắn có đấy, nhưng trên hết vẫn là lo lắng, là khiếp sợ. Kẻ địch hắn chạm trán lần này, đối phương quá quỷ dị, quá kinh khủng rồi!

Lúc nãy, hắn ngỡ chỉ cần mình thoát khỏi nơi này, cách xa Thi Quỷ thì sẽ tránh được kiếp lôi oanh kích, dè đâu...

Thiếp kiếp, nó vẫn như cũ nhắm vào đầu Lạc Ninh hắn mà bổ!

Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?! Lẽ nào hắn chạy còn chưa đủ xa?!

"Không đúng! Nhất định không phải do khoảng cách!".

Hung hiểm cận kề, Lạc Ninh vừa độn quang vừa cấp tốc suy luận. Và càng suy luận thì mấu chốt vấn đề càng lộ rõ.

Hắn nhớ lúc ngàn vạn quân binh của hắn bị tru sát, Thi Quỷ đã phóng ra máu huyết, kế đó thì kiếp lôi liền giáng xuống...

"Phải, chính là nó!".

Đang độn quang, Lạc Ninh bỗng đột ngột dừng lại. Động tác dứt khoát, hắn lấy ra một thanh bảo kiếm, dùng ý niệm thao túng hướng hai tay mình chém xuống.

"Xẹt!".

...

Một đường kiếm duy nhất rồi thôi. Bảo kiếm được thu hồi, còn hai cánh tay của Kỷ Vương thì... đã đoạn.

Đau đớn là vậy, thân thể tổn thương là vậy, tuy nhiên, nơi cõi lòng, Lạc Ninh đã nhẹ nhõm hơn không ít.

Phải, hắn cho rằng sau khi hai cánh tay - bộ phận đã cùng Thi Quỷ tiếp xúc lúc đối chưởng kia - bị cắt bỏ thì thuật pháp của Thi Quỷ sẽ bị phá, từ đó thiên kiếp sẽ chẳng nhằm vào hắn mà đánh xuống nữa.

Thế nhưng... Lạc Ninh hắn sai rồi! Tình thế nguy nan, mong muốn cầu sinh, chúng đã làm hắn lu mờ phần nào lí trí.

Mặc cho hắn tự đoạn hai tay, mặc cho hắn chấp nhận thương tổn thân thể, kiếp lôi, nó vẫn như cũ chưa chịu buông tha!

Không ngoa, đấy là sự thật! Trên đỉnh đầu hắn, đạo thiên kiếp thứ năm đang bắt đầu hình thành!

...

"Tại sao lại như vậy...".

"Tại sao lại như vậy...".

"Tại sao lại như vậy?!".

Lạc Ninh liên tiếp lắc đầu, không ngừng hỏi. Nhưng hắn càng hỏi thì chỉ càng thêm bất lực, vô phương lý giải. Hồi đáp hắn, hoạ chăng là kiếp lôi bạo liệt.

Rất nhanh, rất mạnh, đạo thiên kiếp thứ năm chính thức hàng lâm!

"Ầm... m... m...!".

...

...

Linh anh đệ bát trọng trung kỳ, đấy là uy lực của đạo thiên kiếp vừa rồi. Với ngần ấy uy năng, Lạc Ninh tất nhiên vẫn dư sức ứng phó. Tốt xấu gì thì chiến lực của hắn cũng đã tiếp cận vạn cổ cự đầu cấp bậc kia mà.

Có điều...

Thay vì bình ổn thì giờ phút này đây, Lạc Ninh lại kinh sợ nhiều hơn.

Nên nhớ, đây mới chỉ là đạo thiên kiếp thứ năm!

Mà một kẻ quái thai như Thi Quỷ, hắn há sẽ giống như những tu sĩ đại trà khác, hứng chịu năm đạo thiên kiếp liền thôi? Cho dù có là bảy đạo kiếp lôi âu cũng hợp lẽ đấy!

Nếu như điều đó thực sự xảy ra, nếu như Thi Quỷ quả phải chịu tới bảy đạo thiên kiếp, vậy thì Lạc Ninh, hắn sẽ thế nào đây?

"Ực...".

Trong vô thức, Lạc Ninh nuốt xuống một ngụm nước bọt, nội tâm không rét mà run.

...

...

"Roẹt roẹt...".

"Roẹt... roẹt...".

"Khí tức này... Xem ra đạo thiên kiếp thứ sáu, uy lực hẳn tương đương với Linh anh đệ bát trọng hậu kỳ...".

Đối lập với Kỷ Vương, với Bát Đại Long Tướng phải chật vật ứng phó, kẻ mất người còn, cõi lòng run sợ, thần thái Thi Quỷ phía bên đây tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng hắn xem nhẹ thiên kiếp. Hoàn toàn trái lại, hắn cũng đang khá khẩn trương. Vẻ điềm tĩnh, chẳng qua là hình thức, cốt yếu nằm ở tính cách mà thôi.

Lại nói, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm mấu chốt, sinh tử cận kề, Thi Quỷ hắn cần gì bày ra bộ dạng điên cuồng hay sợ hãi?

Một bên điều động Huyết Sát Chi Lực hấp thu máu huyết, linh lực phiêu phù lẫn hồn phách tản mác của ngàn vạn tu sĩ đã chết, Thi Quỷ ngẩng đầu nhìn thương khung, quan sát hồi lâu thì cất tiếng:

"Thiên kiếp, tới đây đi!".

"Roẹt roẹt...".

Tựa như bị Thi Quỷ chọc giận, trên thương khung, từ trong mây đen, một đạo kiếp lôi dần lộ rõ. So với kiếp lôi vừa hàng lâm ban nãy thì đạo thứ sáu này chí ít phải lớn hơn gấp bội; khí tức hủy diệt cũng là như thế, nhiều hơn gấp đôi.

Mang theo thiên uy, kiếp lôi giáng xuống!

Cùng lúc bên dưới, Thi Quỷ xuất ra hai tấm linh phù màu lục, kế đến là một tấm kim thuẫn khắc hình ma thú Ngân Tích Địa Long, ném ra đón đỡ.

Địa Long Kim Thuẫn và lục sắc linh phù này, kể ra chẳng phải vật phàm. Xét trong tất cả bảo vật lấy được ở cổ tích Thiên Vu, cấp bậc ít nhất cũng xếp trong mười lăm hạng đầu. Uy năng tuyệt không thể khinh thường.

Cứ thế, phía trên là kiếp lôi hung bạo giáng xuống, ở dưới là Địa Long Kim Thuẫn và hai hư ảnh Tử Tước Linh Điêu hiển hoá từ lục sắc phù lục lao lên, đôi bên trực diện va vào nhau.

"Oành... h... h... h...!!".

"Ầm...! Ầm...!".

"Ầm... m... m...!!".

...

Thanh âm lắng xuống, bụi mù tan đi. Ngự giữa không trung, một thân ảnh từ từ lộ rõ.

Là Thi Quỷ. Hắn vẫn bình an vô sự.

...

"Roẹt roẹt...".

"Roẹt roẹt...".

Vừa mới ngăn đỡ đạo thiên kiếp thứ sáu xong, Thi Quỷ còn chưa kịp bình ổn khí tức thì từ trong lôi vân, một kiếp lôi khác đã được hình thành.

Đạo thiên kiếp thứ bảy này, lực lượng so với trước đã mạnh hơn một bậc, ước tính vượt qua mức Linh anh đệ bát trọng hậu kỳ, tiếp cận vạn cổ cự đầu cấp bậc.