Phù Thiên Ký

Chương 722: Thiên kiếp hàng lâm

Cửu Xỉ, Ba Nha cùng các Long Tướng khác ngay khi lấy lại phản ứng, nhận ra ý đồ của Thi Quỷ thì tám người như một, ai nấy đều cuống cuồng phóng tới hòng ngăn chặn. Tiếc rằng... bọn họ vẫn chậm.

Tốc độ của Thi Quỷ, Bát Đại Long Tướng bọn họ há có khả năng theo kịp? Hắn còn diễn thì thôi, bằng khi đã thôi giả trang, muốn cản hắn, đừng mơ.

Lúc này, không một ai có đủ năng lực để ngăn Thi Quỷ được nữa. Là sinh là tử, kết quả đều phụ thuộc nơi chính bản thân Kỷ Vương. Mà Kỷ Vương hắn thì... vẫn bình chân như vại, mặt không biến sắc.

Cái này có ý nghĩa gì?

Kỷ Vương hắn thừa sức ứng phó! Khẳng định là như vậy!

Thực tế đã chứng minh điều đó. Tại thời điểm Thi Quỷ ẩn mình trong đám máu tươi tung ra một chưởng thì từ phía Kỷ Vương, một chưởng đầy uy lực cũng tương tự được tung ra.

Chưởng đối chưởng, đôi bên trực tiếp va vào nhau.

"Ba!".

...

"Ba!".

"Ba!".

... Và sau đó, liên tiếp là hai chưởng nữa được đánh ra. Nhưng... còn chưa dứt.

"Ba!".

"Ba!".

"Ba!".

...

Cứ thế, trong nháy mắt, chưởng nối chưởng, Thi Quỷ và Kỷ Vương, mỗi người đều đã tung ra trước sau tổng cộng mười ba chưởng. Uy lực kinh nhân.

Tới đâu ư?

Đủ khiến cho Bát Đại Long Tướng phải âm thầm khiếp đảm.

Tốc độ kia, lực lượng ấy, bọn họ tự thẹn không bằng.

...

"Đại vương!".

"Đại vương...".

"Không cần khẩn trương, bổn vương vẫn ổn". - Lạc Ninh đưa tay ra hiệu, đoạn bảo các Long Tướng tránh sang một bên.

Hắn đứng đối diện, mắt nhìn Thi Quỷ hiện đã tạm lui về một góc, chậm rãi cất tiếng:

"Ra đây mới là thực lực chân chính của ngươi... Khá lắm".

"Kỷ Vương ngài cũng đâu có tệ". - Phía bên kia, Thi Quỷ cũng bình thản đáp lời.

Không thể không nói, thần thái của Thi Quỷ bây giờ quả khác xa ban nãy lắm. Cái bộ dạng suy yếu vô lực lúc giao chiến cùng Bát Đại Long Tướng, nó đã biến mất tự bao giờ, hiện tại thay vào là một Thi Quỷ hoàn toàn trấn định.

Chính vì lẽ đó, Cửu Xỉ - thủ lĩnh của Bát Đại Long Tướng - mới sinh lòng bất an. Hắn hướng Kỷ Vương, kiến nghị:

"Đại vương, kẻ này hành vi trái lẽ thường, e có khuất tất. Thuộc hạ nghĩ nên cẩn trọng đối phó".

Mấy lời này, nếu lọt tai vào một kẻ kiêu căng tự phụ, ví như Mạc Khắc hay Mạc Tử Y, mười phần quá chín khẳng định sẽ bị bác bỏ ngay. Nhưng đây lại là Kỷ Vương - một con người lòng đầy dã tâm, thâm sâu hiểm độc, vì vậy mà cách hắn cư xử nó cũng khác đi.

Đầu gật nhẹ, Lạc Ninh chấp thuận kiến nghị của Cửu Xỉ; thay vì tự thân lao lên cùng Thi Quỷ sống mái một phen như đôi phụ tử Mạc Khắc - Mạc Tử Y trước đó, Lạc Ninh lựa chọn dùng đến lực lượng quân binh để tiêu diệt kẻ địch của mình.

Đây là chiến trường. Nó không có chỗ cho thứ sĩ diện hão. Công bằng một chọi một? Lại càng ngu ngốc. Trong chiến trận, kết quả mới là quan trọng nhất, giành thắng lợi mới là việc làm thiết thực nhất.

Mặt nghiêm nghị, Lạc Ninh ra lệnh: "Các tướng sĩ, sẵn sàng chiến đấu!".

Lệnh vừa ban ra, đại quân phía sau Kỷ Vương lập tức tự chỉnh đốn hàng ngũ; một lần nữa ma pháo, phù binh, lôi châu, sát trận được giăng đầy, tùy thời phát động công kích.

...

Đứng giữa thiên la địa võng do chi trận binh Oa Nha thiết lập, thân lại bị Bát Đại Long Tướng cùng ngàn vạn binh sĩ khâc vây quanh, tình cảnh Thi Quỷ hiện có thể gọi là ba ba trong rọ, khó lòng tẩu thoát.

Nhưng là, ai nói hắn muốn đào tẩu?

Thần sắc vẫn trấn định như cũ, Thi Quỷ ngự giữa không trung, nhìn Kỷ Vương phía xa, nhận xét: "Kỷ Vương, lá gan của ngài coi bộ cũng chẳng lớn lắm".

"Vậy sao?".

Mông đặt trên lưng ma thú Hoả Ngục Long Sư, Lạc Ninh không giận mà cười: "Gan của bổn vương to hay nhỏ, một kẻ vô danh như ngươi lại có tư cách gì đánh giá? Vẫn là câu nói cũ: Muốn bổn vương tự mình ra tay, vậy thì trước hết phải thắng được thủ hạ của bổn vương, chứng minh tư cách đi rồi hẳn tính".

Lạc Ninh nói xong thì nâng cánh tay trái lên, đang chuẩn bị ra hiệu tấn công thì thần tình chợt biến. Tạm đình chỉ động tác lẫn ý niệm, hắn ngước lên nhìn trời...

"Roẹt... roẹt...".

"Roẹt... roẹt...".

"Ầm ầm...".

Trời xanh, nó đang biến động.

Chẳng biết tự lúc nào mây đen đã phủ giăng tứ phía, từ bên trong, sấm chớp thi nhau rền vang, lôi điện nối đuôi lập loè, tần suất mỗi lúc một dày đặc...

"Chuyện này...".

"Thiên biến này...".

Bát Đại Long Tướng mỗi người đứng ở một góc, mặt mày ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc. Bọn họ đã lờ mờ cảm nhận được khí tức bất tường, hay đúng hơn là hủy diệt. Có thứ gì đó đang sắp hàng lâm.

Nhưng... nó là thứ gì mới được chứ?

...

"Đại vương...".

Vốn đang đứng chắn trước đội ngũ pháo binh để bảo vệ, ngăn không cho Thi Quỷ phá hủy, Cửu Xỉ lúc này vậy mà tự ý rời vị trí, bay qua chỗ Kỷ Vương. Trong lòng chừng như đã nhìn ra gì đó, hắn hướng Kỷ Vương, nói ra suy đoán: "Thi Quỷ, hắn có phải...?".

"Không sai". - Mặc dù Cửu Xỉ chưa nói hết ý nhưng Lạc Ninh vẫn dễ dàng hiểu được, lập tức xác nhận ngay - "Đây đúng là dấu hiệu của thiên kiếp hàng lâm".

Nói đoạn, Lạc Ninh đưa mắt nhìn Thi Quỷ đang chuẩn bị hứng chịu kiếp lôi bên kia, tâm tình khá là phức tạp.

Hắn không hiểu. Hành vi của Thi Quỷ, nó khiến hắn cảm thấy hoang mang, dù thoạt trông thì có phần ngu ngốc.

Đột phá. Thi Quỷ hắn vậy mà đang đột phá. Ngay lúc này, ngay giữa chiến trường, khi đang bị ngàn vạn quân binh vây khốn?

Từ xưa đến nay, có kẻ nào độ thiên kiếp mà không dốc lòng chuẩn bị, tìm nơi kín đáo, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự?

Còn Thi Quỷ, trông hắn mà xem...

Thân cô thế cô, đại địch cận kề, tình cảnh đã hung hiểm như vầy mà hắn còn dám đột phá...

Thi Quỷ hắn lẽ nào không sợ bị người thừa nước đục thả câu? Nên nhớ, thời điểm tu sĩ độ kiếp là hết sức hung hiểm, chỉ một chút sơ sẩy, phân tâm thôi cũng đủ khiến hình thần câu diệt.

Nếu như nhân lúc độ kiếp này, Lạc Ninh hắn tiến hành quấy rối thì kết quả nó sẽ thế nào? Đáp án Thi Quỷ lẽ nào không biết.

Hắn nhất định biết! Đó là kiến thức phổ thông kia mà!

Nhưng nếu đã biết rõ thì tại sao Thi Quỷ hắn vẫn quyết định đột phá? Rốt cuộc là tại sao?

"Lẽ nào hắn biết mình hôm nay khó sống nên dẫn động thiên kiếp hòng kéo theo địch nhân xuống mồ?".

Ngoài lý do này ra thì Kỷ Vương chẳng còn tìm ra được cái nào hợp lý hơn được nữa.

Tạm thời tin tưởng vào nó - cái lý do thô thiển nọ, cũng đồng thời vì muốn đảm bảo an toàn, Lạc Ninh ngay lập tức hạ lệnh cho Bát Đại Long Tướng và ba mươi vạn đại quân của mình khẩn trương lui lại, chờ xem biến động.

...

Thời gian không dài, chỉ chưa đầy một phút sau thì biến động bắt đầu nổ ra. Thiên kiếp, nó đã hàng lâm.

Vừa đánh xuống là một đạo kiếp lôi màu trắng, uy lực sánh ngang với một đòn toàn lực của tu sĩ Linh anh đệ lục trọng hậu kỳ đại viên mãn.

Quá yếu?

Đích thị yếu nhược. Thế nhưng đấy là so với thực lực hiện giờ của Thi Quỷ, chứ bằng xét ở tu vi thì nó lại khác.

Cảnh giới hiện tại của Thi Quỷ mới chỉ là Thiên hà đệ cửu trọng. Một tu sĩ Thiên hà đệ cửu trọng tiến hành đột phá, theo lý lẽ thông thường thì đạo kiếp lôi đầu tiên giáng xuống, uy lực nên dừng ở mức Thiên hà đệ lục hoặc đệ thất trọng mới phải. Bằng như thêm nữa, dẫu cực hạn cũng tuyệt đối không thể vượt quá tiêu chuẩn chân nhân cấp bậc.

Nên nhớ, thiên kiếp giáng xuống không chỉ một lần liền hết, tối thiểu thì cũng phải năm lần mới dứt. Còn nếu là tối đa, con số cực hạn là chín đạo kiếp lôi.

Tu vi chân chính bất quá Thiên hà đệ cửu trọng vậy mà đạo kiếp lôi đầu tiên hứng chịu đã có uy năng sánh ngang với một đòn toàn lực của tu sĩ Linh anh đệ lục trọng, xét cả cổ kim, tin tưởng chẳng mấy người từng kinh qua. Thấy được, e rằng cũng hiếm.

Theo nghĩa nào đó thì đám người Kỷ Vương, Bát Đại Long Tướng, bọn họ đã khá may mắn vì đang tận mắt chứng kiến một cảnh tượng hi hữu trăm vạn năm chưa chắc phát sinh một lần. Có điều, ở chiều ngược lại, lần đột phá này của Thi Quỷ cũng chính là xui xẻo đối với bọn họ.

Bi ai, nó không đợi đến khi Thi Quỷ độ kiếp xong mà đã sớm bắt đầu từ lúc nãy, ngay tại thời điểm thiên kiếp hàng lâm.

Giống hệt Thi Quỷ, Kỷ Vương và Bát Đại Long Tướng, bọn họ cũng đã phải hứng chịu một đạo kiếp lôi màu trắng có uy lực tương đương tu sĩ Linh anh đệ lục trọng hậu kỳ đại viên mãn.

Bất ngờ, kinh ngạc, ngoài ý muốn, để rồi sau cùng kết thành hai từ gọn gẽ mà dai dẳng triền miên: "Tại sao?!", đó là tâm tình của bọn họ lúc này.

Kỷ Vương cũng được, Bát Đại Long Tướng cũng tốt, dù là ai thì đều hết sức nghi hoặc, chẳng lý giải nổi. Nếu như khi nãy bọn họ can thiệp vào thì không nói làm gì, đằng này...

Nhìn đi. Bọn họ đã chủ động thoái lui từ sớm, từ nãy giờ chỉ đứng ngoài theo dõi biến động thôi a! Thiên kiếp hàng lâm kia, bọn họ nào có đá động gì đâu, cớ sao lôi kiếp lại nhắm vào bọn họ mà bổ xuống?!

Cái quái gì đang xảy ra vậy?!

Hỏi, rồi lại hỏi. Tiếc rằng nghi vấn vẫn chỉ hoàn nghi vấn. Bát Đại Long Tướng, Kỷ Vương Lạc Ninh, chẳng một ai đủ khả năng để mà giải đáp. Duy nhất trả lời được e cũng chỉ có một người: kẻ đang ngự giữa hư không, dẫn động thiên kiếp hàng lâm kia.