Phù Thiên Ký

Chương 157: Quái vật khát máu

Phải, nó đã dừng. Là bị nắm chặt bởi bàn tay của Ma Ảnh. Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Sau khi bắt lấy cự kiếm, Ma Ảnh lại lần nữa gào lên.

Một chuyện kinh dị xảy ra.

Cự kiếm... vỡ vụn!

"Phốc!".

Ngay tại khoảnh khắc cự kiếm tan vỡ, Công Tôn Tiểu Điệp tức thì biến sắc, miệng hộc liền một ngụm máu tươi. Chẳng dám chần chừ thêm một giây nào nữa, mặc cho thần hồn bị tổn hại, hắn vội vã thu lại tám thanh linh kiếm hiện đã mất đi hơn phân nửa linh tính, nhanh chóng sử dụng bí pháp hóa thành một đạo linh quang phá không bỏ chạy. Hắn thừa hiểu nếu như còn nán lại nữa thì đỉnh núi này chắc chắn sẽ trở thành mồ chôn của mình. Mặc dù hắn vẫn còn một thủ đoạn cuối cùng chưa dùng đến nhưng hắn dám mười phần khẳng định, bất kể có dốc hết vốn liếng đi nữa thì kết quả cũng sẽ chẳng thể thay đổi được. Kẻ kia quá đáng sợ, đừng nói đến khả năng đối phương còn con bài ẩn giấu, chỉ tính riêng Ma Ảnh đang hiển hiện trước mặt thôi cũng đã đủ để Công Tôn hắn khiếp đảm rồi.

Linh lực hóa hình, Công Tôn Tiểu Điệp hắn không phải chưa thấy qua. Hắn đã gặp, còn nhiều nữa là đằng khác. Nhưng khủng bố như Ma Ảnh của tên kia thì...

Rốt cuộc đây là thứ quái vật gì chứ? Tuổi tác và tu vi thì tương hắn, vậy mà thực lực lại...

Thân là thiếu môn chủ Thần Đao Môn như hắn cũng nhìn mà tự thẹn đấy!

Căm tức, oán hận, nghi hoặc, sợ hãi,..., đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp...

Công Tôn là thế, về phần nam tử đâu này?

Nhìn theo hướng đào tẩu của đối phương, hắn hừ lạnh:

"Còn muốn chạy?!".

Lời còn chưa dứt, cả người hắn đã hóa thành một đạo huyết quang đuổi theo. Chỉ là... rất nhanh, hắn đã buộc phải dừng lại ngay giữa không trung. Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà khuôn mặt hắn lúc này bỗng nhiên co rúm, làn da trắng bệch không một chút huyết sắc, hơn nữa dáng vẻ lại dường như là đang rất đau đớn...

Hắn là bị công pháp phản phệ?

Không biết được. Người duy nhất rõ ràng tất cả là bản thân hắn thì lại chẳng có tâm tư mà đi bộc bạch vào thời điểm hiện tại.

Sau vài giây suy tính, rốt cuộc nam tử cũng đưa ra quyết định. Mặc kệ Công Tôn Tiểu Điệp, hắn chuyển mình bay về một hướng khác...

Lát sau, trong một hang động tạm bợ vừa được khai mở.

Nam tử đem Tiểu Kiều tùy tiện đặt xuống đất, thoáng bố trí một ít cấm chế đơn giản xong thì liền vội vàng chạy vào phía trong...

"Soạt".

"Soạt... Soạt...".

"Soạt... Soạt...".

...

Giữa khoảng đất trống rộng gần hai mươi thước, từ tay nam tử, từng tấm linh phù nhanh chóng được đánh ra.

Một tấm rồi lại một tấm, theo động tác của nam tử, linh phù mỗi lúc một nhiều. Chẳng mấy chốc, xung quanh nam tử đã có hơn ba mươi tấm phù lục được bày bố thành ba lớp cả trong lẫn ngoài...

Thoáng nhìn qua hơn ba mươi tấm linh phù trước mặt, sau khi xác định chúng đều được sắp xếp thỏa đáng, lúc này nam tử mới giơ tay điểm ra từng đạo linh lực...

Làm xong hết thảy, hắn hô khẽ:

"Khởi".

Gần như tức thì, toàn bộ phù lục sáng lên. Kế đó, theo những quỹ đạo định sẵn, linh quang của chúng kết nối lại với nhau, tất cả hình thành nên ba lớp kết giới đem nam tử bao bọc lại.

Nam tử đến cùng là đang định làm gì đây?

Tự giam cầm bản thân?

...

...

Chẳng biết qua bao lâu, đang nằm bất động trên đất, rốt cuộc Tiểu Kiều cũng "ưm" nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt...

"Đây là chỗ nào? Không phải ta đang đánh nhau với tên Công Tôn gì kia sao?".

Chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt nàng lóe lên.

"Công tử đâu mất rồi?".

Đảo mắt một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng thân thuộc của nam tử đâu, Tiểu Kiều khẩn trương thả ra thần thức...

Ở bên trong!

Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng lập tức đứng dậy, hướng bên trong chạy thẳng vào...

Linh phù sáng rực. Kết giới y nguyên. Nam tử... hắn hiện đã biến thành một tảng băng. Mà không, chính xác phải nói là hắn bị nhốt trong một tảng băng mới đúng.

Chứng kiến tình trạng của nam tử, bên ngoài kết giới, Tiểu Kiều vốn đã lo thì lại càng thêm lo. Thú thật, đây đã không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng này. Còn nhớ có một quãng thời gian, chậm thì năm ba hôm, nhanh thì vài ba giờ là công tử của nàng lại biến thành hình dạng kinh khủng đó. Mỗi lần như thế, lòng nàng vừa sợ lại vừa xót xa...

Hơn hai năm nay, sau khi nam tử luyện thành tầng thứ ba của Linh Lung Đồng Ngọc Công, nàng cứ ngỡ công tử đã có thể áp chế được, ngờ đâu...

"Công tử, người nhất định phải vượt qua nha...".

"Ầm!".

Bất thình lình, một âm thanh chói tai vang lên.

Tảng băng đã bị phá vỡ!

Từ giữa đống băng vụn, một con quái vật chầm chậm đứng lên.

Đúng vậy, không phải nam tử mà là một con quái vật với mái tóc dài buông xõa, hai mắt đỏ ngầu, vuốt sắc như dao...

"Grừ... ừ...".

"Grừ... Grừ...".

Sau mấy tiếng gầm gừ tựa như dã thú, con quái vật kia gào lên một tiếng vang dội, lao thẳng về phía kết giới...

"Ong!".

Vừa chạm vào kết giới, cả người con quái vật lập tức bị linh quang đánh bay trở về.

"Gào... o... o... o...!".

Phát ra một tiếng phẫn nộ, con quái vật đứng lên, trong hắc khí điên cuồng vận chuyển quanh thân, nó lại lần nữa lao tới kết giới.

"Ong!".

"Ong!".

"Ong!".

...

Một quyền rồi lại một quyền, con quái vật liên tục dùng cánh tay cứng hơn cương thiết của mình đánh lên kết giới. Dưới sự cuồng bạo của nó, chẳng mấy chốc, kết giới đã bắt đầu xuất hiện vết nứt...

"Oang... g... g...!".

Lớp kết giới đầu tiên đã triệt để bị đánh tan!

"Gào!".

"Ong!".

"Ong!".

...

"Oang!".

Lại thêm một lớp kết giới vỡ vụn.

"Grừ... Gào...".

"Ong! Ong!...".

...

Không ngoài dự đoán, rất nhanh, lớp kết giới cuối cùng cũng tắt hẳn linh quang...

"Grừ... Grừ...".

"C-Công tử...".

Bộ dáng cực độ khẩn trương, Tiểu Kiều nhìn con quái vật trước mặt, giọng run run:

"... Người... người có nhận ra ta không?".

"Ta... ta là Tiểu Kiều... nha hoàn của người đây...".

Phía đối diện, con quái vật nghe xong thì huyết quang trong mắt chợt lóe lên.

"Soạt" một tiếng, thân ảnh nó đã áp sát Tiểu Kiều.

"Công Tử...!".

Tiểu Kiều vừa hô lên được bấy nhiêu thì liền đứt quãng. Cổ nàng đã bị con quái vật bóp chặt.

"Ư... ư...".

Trong những âm thanh yếu ớt vô nghĩa của nàng, miệng con quái vật từ từ đưa tới...

... Những chiếc răng hé ra...

... và...

"Soạt!".

Cả người Tiểu Kiều bị ném vào vách tường.

Con quái vật không uống máu nàng.

"Gào... o... o...!".

Cùng với những tiếng kêu thảm, con quái vật bắt đầu nằm lăn lộn trên đất, hai tay không ngừng cào cấu cơ thể mình. Ban đầu là cổ, tiếp đến là ngực, rồi bụng, mặt... Chẳng mấy chốc, dưới bộ móng vuốt sắc nhọn, y phục trên người nó đã bị xé rách tan tành, và toàn thân thì... chảy đầy máu.

"Gào... o... o...".

"Công tử...!".

Chứng kiến tình trạng của nó, Tiểu liền vội vàng chạy đến.

"Công tử! Người hãy mau uống máu của ta đi!".

Vừa nói, nàng vừa vén tay áo lên, kê tay vào miệng con quái vật.

"Soạt!".

Ngay lập tức, con quái vật dùng cả hai tay tóm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn kia.

"Grừ... rừ...".

"Công tử, người mau uống đi. Ta... ta không sao đâu...".

Hai tay run rẩy, con quái vật há miệng đặt lên cánh tay đang cầm...

"Soạt!".

"A!".

Từ trên đất, Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc.

Công tử lại ném nàng ra. Người không chịu dùng máu của nàng.

Nhưng nếu vậy thì người làm sao có thể chịu đựng nổi... Còn tiếp tục kéo dài thì người sẽ...

"Gào... ò... ò...!".

Giữa lúc Tiểu Kiều còn chưa biết phải làm sao thì bên kia, con quái vật bỗng bật người dậy, hóa thành một đạo hắc quang phá động bay ra.

"Công tử!".