"Tiền bối".

Làm như chưa hề nghe thấy, cỗ khôi lỗi vẫn tiếp tục nhìn hau háu vào những chỗ nhạy cảm kia của Vương Tuyết Nghi, mãi đến khi nàng định lên tiếng lần nữa thì nó mới mở miệng:

"Tiểu mỹ nhân, bất kể vì nguyên nhân gì thì chuyện nàng xâm nhập động phủ của ta là hoàn toàn có thật".

"Tiền bối...".

"Ta vẫn chưa nói hết".

Cắt ngang lời Vương Tuyết Nghi, khôi lỗi tiếp tục:

"Như lời lúc nãy, ta đây là một người rất hiểu lý lẽ. Thế nên, ta sẽ bỏ qua cho nàng một lần".

Nghe vậy, mặc dù không thích nhận ân huệ này, Vương Tuyết Nghi vẫn cúi đầu ra vẻ cảm kích:

"Ơn của tiền bối, vãn bối tuyệt không dám quên".

Đợi một lúc vẫn chưa thấy đối phương nói năng gì thêm, hơi chần chừ, Vương Tuyết Nghi chủ động mở lời:

"Tiền bối, vô tình quấy rối người thanh tu, vãn bối vô cùng xin lỗi. Vãn bối chẳng dám làm phiền người thêm nữa, xin cho vãn bối được phép cáo lui".

Nói xong, Vương Tuyết Nghi chầm chậm lui lại, đang chuẩn bị rời đi thì khôi lỗi thú nhân bất ngờ ngăn lại:

"Khoan đã".

Tâm tình Vương Tuyết Nghi tức thì trầm xuống. Tuy vậy, ngoài mặt nàng vẫn cố tỏ ra cung kính:

"Tiền bối, không biết người còn có điều gì chỉ bảo?".

Khôi lỗi không đáp mà hỏi lại:

"Tiểu mỹ nhân, ta có nói là để nàng rời đi sao?".

Cố nuôi chút hy vọng sau cùng, Vương Tuyết Nghi nhỏ giọng:

"Tiền bối, xin người đừng đùa giỡn với vãn bối. Lúc nãy người đã nói là bỏ qua cho vãn bối một lần".

"Không sai, đúng là ta có nói như vậy".

Cố ý dừng lại một chút, khôi lỗi thú nhân nói tiếp:

"Thế nhưng nó đâu có nghĩa là ta đồng ý để cho nàng đi khỏi đây".

Âm thầm hít vào một hơi, Vương Tuyết Nghi trực tiếp hỏi thẳng:

"Tiền bối, không biết phải như thế nào người mới chịu buông tha cho vãn bối?".

"Tiểu mỹ nhân, nàng đừng lo lắng. Thật ra điều kiện của ta cũng rất đơn giản, vấn đề là nàng có nguyện ý đáp ứng hay không thôi".

"Tiền bối, xin hỏi điều kiện đó là gì?".

"Trở thành lô đỉnh của ta".

Vừa nghe xong, thần sắc Vương Tuyết Nghi liền đại biến.

Tức giận, lo lắng, sợ hãi,..., đủ loại cảm xúc trỗi lên trong lòng nàng. Mặc dù trước đấy, thông qua lời nói và cử chỉ, nàng đã nhận định đối phương cũng chẳng phải loại tốt lành gì, thậm chí mấy yêu cầu biến thái nào đấy nàng cũng đã thoáng nghĩ tới, thế nhưng khi chính tai nghe được thì nàng vẫn không khỏi hoang mang, sợ hãi...

Lô đỉnh?

Một thứ danh từ gợi cho người ta đầy những liên tưởng.

Bẩn thỉu - đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Tuyết Nghi. Nàng đương nhiên thừa hiểu cái gọi lô đỉnh là như thế nào. Nó chính là...

Sống không bằng chết!

Những nữ nhân khác sao thì không biết chứ với Vương Tuyết Nghi thì chính là vậy.

Lô đỉnh?

Đem thân thể ra cho kẻ khác chà đạp, ô nhục?

Trở thành một thứ xác thịt mặc người thái bổ?

Vương Tuyết Nghi nàng thà chết còn hơn!

Âm thầm hạ quyết tâm, nàng bắt đầu siết chặt hai tay, gương mặt kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn oán hận cảnh giác nhìn về phía khôi lỗi đối diện.

Chứng kiến thái độ quyết liệt của nàng, giọng điệu khôi lỗi liền trở nên âm trầm:

"Xem ra tiểu mỹ nhân nàng không mấy nguyện ý với điều kiện của ta lắm... Tiểu mỹ nhân à tiểu mỹ nhân, câu trả lời của nàng làm ta rất không được thoải mái. Vì vậy cho nên...".

"Soạt" một tiếng, cỗ khôi lỗi phóng tới, miệng đồng thời quát lớn:

"... Nàng phải bị trừng phạt!".

"Keng!".

Một chưởng, kiếm của Vương Tuyết Nghi tức thì vụt khỏi tay.

"Ba!".

Một quyền, cả người nàng bị đánh bay vào vách đá.

"Bịch!".

...

Từ dưới đất, Vương Tuyết Nghi nhanh chóng gượng dậy, kế đó thì...

"Phốc".

... một ngụm máu tươi được phun ra.

Nàng đã bị thương.

Chẳng có gì lạ. Khôi lỗi thú nhân kia dù sao cũng có thực lực Thiên hà cảnh đệ tam trọng, so với tu vi Linh tuyền cảnh đại viên mãn của nàng thì... quá cách biệt. Kết quả hiện giờ có thể nói đã là rất nhẹ nhàng với nàng rồi.

Dĩ nhiên, đó là một kết quả đã được định sẵn ngay từ đầu, theo ý muốn của lão nhân bên trong thạch thất nọ. Bằng không, với thực lực chênh lệch như trời với đất của đôi bên, sợ là Vương Tuyết Nghi nàng đã bị một quyền kia đánh thành một đống thịt nát rồi.

Được lão nhân nương tay, có thể nói là may mắn và cũng là bất hạnh của Vương Tuyết Nghi. May mắn là nhờ đó mà nàng vẫn còn sống, còn bất hạnh thì là... nàng sắp bị biến thành lô đỉnh.

Ý muốn của lão nhân chính là như thế. Lão chẳng cần một xác chết làm chi cả, thứ lão cần là một nữ nhân để tùy thời phát tiết, một lô đỉnh để tùy cơ thái bổ!

Nhưng... Vương Tuyết Nghi cam tâm sao?

Trừ phi nàng bị cải dung mạt thức, không còn là Vương Tuyết Nghi nữa!

Nàng tuyệt đối không cho phép bản thân bị người khác chà đạp, ô nhục. Dù chết cũng không!

...

Bờ môi rướm máu, Vương Tuyết Nghi dùng tay vịn chặt vách đá, cố đứng vững, kế đó thì đưa ánh mắt oán độc nhìn chằm khôi lỗi trước mặt.

Đó là một ánh mắt còn ghê gớm hơn cả độc xà. Nó kinh khủng đến mức khiến cho lão nhân trong thạch thất vốn đang có tâm tình vui vẻ cũng tức thì trầm xuống hẳn.

"Một đôi mắt thật đáng sợ". - Lão nhân không kiềm được thốt lên.

Trong suốt cuộc đời thăng trầm của mình, lão đã gặp qua vô số người. Có phàm nhân, có tu sĩ, có nhân loại, có yêu tộc, thậm chí cũng từng tiếp xúc qua cả ma tộc. Thế nhưng lão chưa từng nhìn thấy bất cứ kẻ nào có ánh mắt, có thần thái lạnh lẽo đến mức khiến người ám ảnh thế này.

Cô gái này tuyệt không thể lưu!

Linh tính vừa mách bảo lão nhân như thế. Và lão hoàn toàn có lý do để tin tưởng nó. Bởi vì... trong lòng lão hiện cũng đang cảm thấy bất an.

Đường đường là một yêu tu có thực lực Thiên hà cảnh đệ tam trọng như lão mà lại bị ánh mắt của một tu sĩ nhân loại Linh tuyền cảnh dọa sợ, chuyện này quả đúng là quá hoang đường. Đây rõ ràng là một việc hết sức vô lý.

Có điều... nó thật sự đã xảy ra, cái việc hoang đường và vô lý ấy.

Vậy quyết định của lão nhân là gì?

"Giết nàng!".

Đó là câu trả lời của lão.

Linh tính của một tu sĩ Thiên hà cảnh tuyệt không phải chuyện đùa. Đừng nói lão nhân, cho dù là bất cứ một tu sĩ nào ở cảnh giới tương tự cũng nhất định sẽ lựa chọn làm theo linh tính mách bảo mình.

Vương Tuyết Nghi phải bị loại bỏ, đây chắc chắn là việc không thể thay đổi. Lão nhân sẽ làm nó. Tuy nhiên, trước đó thì lão muốn làm thêm một chuyện khác nữa: đem nàng thái bổ!

Quyết định xong, lão nhân lập tức động thần niệm thao túng khôi lỗi lao tới chỗ Vương Tuyết Nghi.

Về phần Vương Tuyết Nghi, nàng tất nhiên sẽ chẳng khoanh tay chờ chết. Chân khí trong cơ thể cấp tốc chuyển động, nàng dốc toàn bộ sức lực đánh ra một chưởng.

Trong nháy mắt, quyền - chưởng va chạm!

"Oành!".

Sau một tiếng nổ bạo liệt, cả người Vương Tuyết Nghi hóa thành một đoàn huyết quang nhắm bên ngoài phóng đi.

Mục đích của nàng là chạy trốn!

"Hừ! Trò trẻ con!".

Quát một tiếng, thân ảnh khôi lỗi tức thì biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã đứng chắn ngay lối ra. Chẳng chút chần chừ, nó giơ tay đánh một quyền vào đoàn huyết quang vừa bay tới.

"Oanh!".

Hứng chịu một quyền nọ, huyết quang lập tức tiêu tán, để lộ ra thân ảnh Vương Tuyết Nghi. Giờ phút này nàng hệt như một quả bóng hình người bị thổi bay, đích đến thì chính là vách đá phía đối diện.