"Một tiểu mỹ nhân và năm đại mỹ nhân, ông trời quả là quá ưu ái ta".

Gương mặt già nua lộ vẻ trầm tư, lão nhân lẩm bẩm: "Bị ả đàn bà độc ác kia giam cầm suốt cả ngàn năm, rốt cuộc cũng được tiêu khiển một chút rồi. Để xem... Trước tiên cứ chơi đùa với tiểu mỹ nhân trước đi".

Nói đoạn, lão nhẹ phẩy tay, liền đó là một người xuất hiện. Người này có tướng mạo khá kỳ lạ: đầu sư tử, mình người, đuôi rắn. Đây rõ ràng là một thú nhân.

Mà không, chính xác hơn thì nên gọi là khôi lỗi thú nhân mới đúng. Bởi vì ngay lúc này, nó đang được lão nhân nọ lắp một viên linh thạch vào, ngay đúng vị trí dưới khớp gối, hệt như những cỗ khôi lỗi đã bị Lăng Tố triệt hạ.

"Không ngờ ả đàn bà độc ác kia còn cất giấu một cỗ khôi lỗi có thực lực Thiên hà cảnh đệ tam trọng thế này, quả đúng là lòng dạ thâm sâu...".

"Hừ! Vậy mà còn nói cái gì tình cảm phu thê, trăm năm ân nghĩa. Đúng là dối trá!".

Trút ra một ngụm oán khí, lão nhân đem chuyện cũ gác lại, tiếp đó thì đưa ngón trỏ lên miệng, cắn nhẹ. Tức thì, một dòng máu chảy ra.

Ánh mắt chợt ngưng, lão nhân giơ ngón tay đang rỉ máu kia lên, búng về phía khôi lỗi đối diện. Đợi cho vết máu hoàn toàn hòa tan vào trán của khôi lỗi, lão nhân lại tiếp tục thả ra một tia phân hồn dung nhập vào.

Làm xong hết thảy, lão nhân nhìn khôi lỗi, động thần niệm. Ngay lập tức, khôi lỗi vốn đang đứng yên như tượng liền cử động. Theo sự điều khiển của lão nhân, nó xoay người lại, nhắm cửa thạch thất phóng đi.

Còn lại một mình, lão nhân chuyển ánh mắt nhìn lên khung cảnh trước mặt, nở nụ cười hèn mọn:

"Tiểu mỹ nhân à tiểu mỹ nhân, để ta cùng nàng chơi đùa một chút nhé".

...

Mấy lời nọ, Vương Tuyết Nghi hiển nhiên chẳng thể nào nghe được. Lúc này tâm trí nàng đang bị cuốn hút bởi một thứ khác: những chiếc lọ. Chúng không lớn lắm, cao chưa đến một gang tay, toàn bộ đều có màu trắng, bằng ngọc, được đặt trên một kệ đá bằng phẳng.

Công bằng mà xét thì những chiếc lọ ấy chẳng có điểm gì đặc biệt hết, dù là chất liệu hay kiểu dáng. Tất cả đều rất bình thường, giá trị ước tính chừng chục viên linh thạch là cùng.

Vậy tại sao Vương Tuyết Nghi lại bị những thứ bình thường này hấp dẫn? Nàng đâu phải loại người có tầm mắt thấp kém tới trình độ đó.

Thực ra thì thứ thật sự hấp dẫn nàng cũng không phải mấy chiếc lọ mà là tờ giấy với những dòng chữ được dán trên lọ. Có tất thảy mười hai cái tên tương ứng với mười hai lọ. Trong số những cái tên đó, Vương Tuyết Nghi chỉ nhận thức được một cái duy nhất.

"Tạo Hóa Đan".

Nếu Vương Tuyết Nghi nhớ không lầm thì đây là một loại đan dược, hơn nữa còn cực kỳ trân quý, thậm chí so với một kiện thánh khí trung phẩm cũng chẳng hề thua kém.

Trong hệ thống phân chia của giới đan đạo thì Tạo Hóa Đan được xếp vào hàng bát phẩm linh đan. Tuy nhiên, giá trị thực sự của nó còn cao hơn cả một viên cửu phẩm linh đan thông thường, con số cụ thể thì chưa xác định nhưng thiết nghĩ nếu để tin tức Tạo Hóa Đan nằm trong động phủ này truyền ra ngoài thì e là chưa tới một ngày, đại đa số tu sĩ đỉnh cấp của Vân Lam đại lục đều sẽ xuất hiện tại đây.

Nếu tình hình tồi tệ mà nói, một trận tranh đấu rất có khả năng sẽ lập tức nổ ra. Và biết đâu sau trận tranh đấu ấy, chuyện một hai tông môn cường đại bị xóa sổ cũng không phải không thể.

Vì một viên bát phẩm linh đan mà tranh nhau đến độ ta sống ngươi chết, đáng chăng?

Thực ra thì hết sức đáng. Lý do rất đơn giản: Tạo Hóa Đan có thể tạo ra một cường giả Thiên hà cảnh!

Đúng vậy. Công dụng duy nhất của Tạo Hóa Đan chính là trợ giúp tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng đột phá bình cảnh, chính thức bước vào cảnh giới Thiên hà, trở thành hàng ngũ cường giả chân chính.

Đừng nghĩ Linh châu đệ cửu trọng và Thiên hà đệ nhất trọng chỉ là hơn kém nhau một cảnh giới, thật ra nếu ví chúng như đất với trời cũng chẳng sai biệt lắm.

Một tu sĩ khi bước vào Linh châu cảnh sẽ lập tức có được bốn trăm năm thọ nguyên. Sau đó, cứ mỗi lần đột phá một trọng thì tuổi thọ sẽ tăng thêm một trăm năm. Ví như Linh châu đệ nhị trọng thì sẽ có năm trăm năm thọ nguyên, Linh châu đệ tam trọng thì sẽ có sáu trăm năm thọ nguyên, đệ tứ trọng thì là bảy trăm năm, đệ ngũ trọng thì là tám trăm năm,..., mãi cho tới Linh châu đệ cửu trọng thì thọ nguyên sẽ là một ngàn hai trăm năm.

Rất nhiều ư?

So với tuổi thọ của phàm nhân thì đúng là vậy, nhưng nếu đem so với một tu sĩ Thiên hà cảnh thì... quả thật là chẳng thấm vào đâu.

Một khi tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng đột phá, chân chính bước vào hàng ngũ Thiên hà cảnh thì không những pháp lực sẽ mạnh mẽ hơn gấp mấy lần mà cả thọ nguyên cũng tăng lên đáng kể.

Một ngàn năm - đó là số thọ nguyên gia tăng.

Như vậy, một tu sĩ Thiên hà cảnh đệ nhất trọng sẽ có được tổng thọ nguyên là hai ngàn hai trăm năm, nhiều gần gấp đôi tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, về sau, cứ mỗi lần tăng lên một trọng thì thọ nguyên của tu sĩ Thiên hà cảnh sẽ tăng thêm năm trăm năm, tức là gấp năm lần trong trường hợp tương tự của tu sĩ Linh châu cảnh.

Chính vì sự chênh lệch quá lớn đó mà Thiên hà và Linh châu, hai cảnh giới liền kề nhưng lại chẳng khác nào như trời với đất, căn bản là không thể so bì.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Thiên hà cảnh mặc dù rất cường đại, rất siêu việt, thế nhưng chính bởi vì cường đại và siêu việt như vậy mà để đạt được thì đòi hỏi điều kiện cũng hết sức ngặt nghèo. Trước tiên và cơ bản nhất, tu sĩ phải tu luyện đến Linh châu đệ cửu trọng, điều này là chẳng cần bàn cãi; tiếp đó là phải có một viên Tạo Hóa Đan, và đây lại là một yếu tố gần như là chẳng cần bàn cãi nữa.

Vì sao lại là gần như? Đó là bởi đã từng có tu sĩ không dùng đến Tạo Hóa Đan nhưng vẫn có thể bước vào Thiên hà cảnh. Chỉ là theo ghi chép của tu đạo giới, từ xưa đến nay, số người kinh tài tuyệt diễm như thế bất quá chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Trong khi ấy, cả tu đạo giới có bao nhiêu tu sĩ?

Nhiều không đếm xuể.

Một vài người so với muôn vạn người, thiết nghĩ thiểu số cũng là nên bỏ qua đấy.

Chung quy lại, tu sĩ muốn bước vào Thiên hà cảnh thì Tạo Hóa Đan vẫn là thứ nhất định phải có.

Một thứ bắt buộc trong một vấn đề cực kỳ quan trọng, chẳng có gì lạ khi mà giá trị của Tạo Hóa Đan không còn đơn thuần là một viên linh đan bát phẩm như cái danh bên ngoài nữa. Đừng nói bát phẩm, dù là cửu phẩm linh đan hay thậm chí có là một tên tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bằng xương bằng thịt cũng chắc gì đã sánh được.

Phải biết là vì muốn có được Tạo Hóa Đan mà đã có không biết bao nhiêu tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng phải bỏ mạng rồi!

Trân quý - hai chữ này chẳng còn đủ để hình dung về Tạo Hóa Đan. Giá trị của nó lớn hơn thế nhiều, đến mức đủ để tạo nên một hồi gió tanh mưa máu trên khắp cả Vân Lam đại lục. Theo nghĩa nào đấy thì nó chính là một báu vật vô giá.