13.

Ngày thứ hai tiểu thiếu gia sốt cao, giống hôm ta cùng hắn chạy khỏi phủ tướng quân vậy, sốt đến toàn thân đỏ bừng như con tôm luộc. Ta có chút luống cuống trước nay chưa từng có. Lần đầu tiên, vì hắn ta xuống núi mời đại phu, cũng vì hắn tốn mất gần một nửa số bạc, ta rất đau lòng. Bạc là ta muốn dùng để cưới vợ, hiện tại lại tiêu vì tiểu thiếu gia, ngắm tiểu thiếu gia đỏ bừng bừng, ta nghĩ phải đòi lại trên người hắn thôi.

Ngày thứ ba, tiểu thiếu gia tỉnh lại, lúc ăn cơm, như có như không nhìn ta, đợi ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Ta có chút không hiểu thấu, lúc nhìn thấy chén cháo hoa trong tay hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Đừng nhìn, ngươi bây giờ chỉ có thể húp cháo, muốn ăn thịt giống như ta, phải đợi mông tốt lên mới được. Ta nói như vậy với hắn, tiểu thiếu gia lại trừng ta một cái, “Bộp” bỏ bát xuống, mắng nhỏ ta câu gì đó, di chuyển bước chân về phòng ngủ. Đúng, ngươi đoán không sai, hắn vẫn về phòng của ta.