Tôn Thị cùng Chu lão gia tử cứ thế đợi, lại đợi, lại đợi a..

Bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.

Hai ông bà già bốn mắt nhìn nhau.

"Bọn chúng sẽ không ngủ trên giường ướt đấy chứ?" Chu lão gia tử không giữ được bình tĩnh, đứng dậy xuống đất.

"Ngủ trên cái giường ướt như thế chẳng phải muốn phá hư người sao."

Tôn thị cũng thở hồng hộc đứng lên: "Đám lừa bướng bỉnh không cho người ta bớt lo, thế mà cũng có thể ngủ được!"

Nếu có thể tiêu tan hiềm khích trước kia, vậy ngày mai lão Nhị lão Tam sẽ có thể xuống đất thay lão đại thu lương a.

Bọn chúng không tới, vậy hiềm khích trước đó tiêu thế nào hả! Tôn thị sắp tức chết rồi.

Hai ông bà già ra khỏi chính phòng, đi thẳng đến nhị phòng.

"Hoài Sơn, Hoài Sơn?"

Nhị phòng im ắng.

Lại gọi về phía tam phòng: "Lâm, Lâm?"

Tam phòng im ắng.

Chu lão gia tử..

Tôn thị..

Hai người liếc nhau, Chu lão gia tử đưa tay đập cửa nhị phòng.

Két một tiếng.

Vừa gõ, cánh cửa đã lập tức mở ra.

Chu lão gia đầy vẻ hồ nghi đi vào, thấy trong phòng trống rỗng, không chỉ không có người, ngay cả đồ đạc bên trong cũng biến mất.

Tôn thị đi theo sau lưng Chu lão gia tử, đầy mặt khó hiểu, hỏi: "Cha nó, bột mỳ cùng thịt đâu?"

Chu lão gia tử..

Trầm mặt liếc nhìn Tôn thị, quay đầu liền sải bước tới tam phòng.

Một cước đá văng cửa.

Không có người, không có tủ, không có bột mỳ, không có thịt.

Cái gì cũng không có.

"Cha nó, người đâu?" Đôi mắt Tôn thị như cặp ra đa quét quanh căn phòng một lần.

Hai ông bà đi ra khỏi tam phòng, Tôn thị mắt sắc, phát hiện ra vấn đề, nói: "Cha nó, hai chiếc xe la để trong nội viện cũng không còn, có phải bọn chúng đi đến nhà đồ đệ của lão nhị không?"

Để tiện cho Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm dùng, những ngày này xe la của Thẩm Lệ luôn để ở Chu Gia.

Chu lão gia tử siết chặt nắm tay, thở dài một hơi, kéo ống quần ngồi xổm trên mặt đất.

Tôn thị chửi ầm lên: "Lũ vương bát đản không có lương tâm, cha mẹ già đều ở đây, lại đi ở nhà khác, đây là ngóng trông cha mẹ chết đúng không! Ta sống hơn nửa đời người chưa thấy qua loại con cháu nào bất hiếu như vậy! Tay phân tay nước tiểu nuôi ra một lũ lang tâm cẩu phế."

Tôn thị giọng lớn, bây giờ lại là lúc trời tối người yên, bà ta gân giọng gào lên như vậy, hàng xóm lập tức bị kinh động.

Vương thị chọc chọc Chu Hoài Hải, hỏi: "Chúng ta ra ngoài không?"

Chu Hoài Hải phiền não trở mình, đáp: "Đi ra làm gì, chẳng lẽ đi đến chỗ đồ đệ của lão nhị mời hắn và lão Tam về à."

Nói đến đây, Chu Hoài Hải chợt nghĩ đến cái gì, trở mình một cái chạy ra ngoài.

"Cha, nương, trở về phòng ngủ đi."

Mắt thấy đại nhi tử đi ra, tiếng khóc mắng nỉ non của Tôn thị càng lớn hơn.

Chu Hoài Hải liền thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không thể ở lại nhà của tên tiểu tử kia cả đời a."

Chu Hoài Hải lời ít ý nhiều, khiến Tôn thị lập tức hiểu ra.

Chờ tiểu tử kia không cho bọn chúng ở nữa, bọn hắn cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.

Đến lúc đó, bọn chúng chẳng khác nào chó nhà có tang không nhà để về, còn không phải sẽ tới cầu xin họ sao.

Nhưng mà..

"Lúa trong ruộng, bắt buộc phải thu a."

Chu Hoài Hải liền noi: "Hôm nay mưa gió lớn như vậy, lại thêm mưa đá, nương, trong đất đã sớm không còn lương thực, còn thu cái gì?"

Tôn thị ngẫm nghĩ, cũng đúng.

Mặc dù tiếc chỗ lúa bị mất, nhưng cũng không cần suy nghĩ cách để lão Nhị lão Tam đi thu lương nữa, trong lòng Tôn thị liền không còn tức giận như trước, nói: "Có bản lĩnh thì đời này đừng có vác mặt về cổng nhà ta."

Chu lão gia tử nhìn về phía sân nhà Thẩm Lệ, trong lòng phiền muộn không chịu được.

"Đến mai ngươi đi gọi bọn họ trở về đi." Chu Hoài Hải đang quay đầu chuẩn bị trở về phòng, Chu lão gia tử bỗng nhiên nói.

Chu Hoài Hải liền nói: "Cha, không phải ta không đi, mà là ta đi cũng không thỉnh được họ trở lại, cha, ta cũng cần mặt mũi a, không thể để cho hai đệ đệ giẫm đạp như vậy."

Nói xong, Chu Hoài Hải một mặt không vui trở về phòng.

Tôn thị cũng quay sang trách mắng Chu lão gia tử: "Ông nói cái gì đấy?"

Chu lão gia tử thở dài một tiếng.

Nhà này, thật sự sắp tan rồi? Lão Nhị lão Tam sao lại trở thành như vậy! Ai..

Trong nội viện của Thẩm Lệ.

Chu Hoài Lâm ôm Triệu thị nằm ở trên giường.

Kể từ khi Chu Dao cùng Chu Bình lần lượt ra đời, đã bao lâu rồi hắn cùng Triệu thị không được hưởng thụ thế giới của hai người như thế này a.

Dưới người là đệm giường mới tinh, trên thân là chăn mềm thơm tho, bên cạnh còn có vợ hiền.

Đây mới là cuộc sống a.

"Cha nó, chàng có nghe thấy tiếng nương mắng chửi không?"

Chu Hoài Lâm nắm thật chặt cánh tay, nói: "Náo thì cứ náo thôi, chúng ta lo chuyện của chúng ta, đừng để ý đến bà."

Lòng Chu Hoài Lâm, đã sớm lạnh thấu.

"Đến mai tìm Thẩm Lệ thương lượng một chút, hỏi xem chúng ta có thể thuê phòng của hắn ở không."

Ánh mắt Triệu thị sáng lên, ngửa đầu nhìn Chu Hoài Lâm, hỏi: "Ta không trở về sao?"

"Trở về làm gì, nàng muốn trở về à?"

Triệu thị đương nhiên không muốn trở về.

Mặc dù tách ra, nhưng Vương thị cùng Tôn thị luôn đứng trước mặt nàng mỉa mai hà khắc, nàng lại không thể mạnh mẽ dám nói lại như Thanh nha đầu.

Mà dù có dám nói lại, thì lòng cũng không vui vẻ a.

* * *

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh là bị tiếng gào của Chu Bình đánh thức.

Bôn ba mấy ngày, khó khăn lắm hôm nay mới không cần đi ra ngoài bán chữ, Chu Thanh vốn là muốn ngủ nướng.

Nghe thấy tiếng kêu gào đấy phấn khởi của Chu Bình ở bên ngoài không hề có dấu hiệu dừng lại, Chu Thanh lắc lắc đầu đứng lên.

Thẩm Lệ cầm trong tay một cái ná cao su, bắn một cục đá nhỏ về phía con chim sẻ trên cành cây.

Một phát bắn ra, con chim sẻ đang đậu trên cây lập tức rơi bịch xuống đất, không xiên không lệch.

Trình độ bắn quá mức tinh chuẩn, dọa cho đám gà trong sân run lẩy bẩy núp trong xó xỉnh không dám động, chỉ sợ người này bắn chim xong sẽ chuyển sang bắn gà.

Chu Bình vừa sung sướng nhảy loi choi như con khỉ nhặt chim sẻ trong sân, vừa không ngừng mở miệng vuốt mông ngựa.

Thấy Chu Thanh đi ra, Chu Bình một mặt phấn khởi hô: "Đại tỷ, kỹ thuật bắt chim của đại sư huynh rất tốt."

Thẩm Lệ nhìn sang Chu Thanh, ôn nhu hỏi: "Tỉnh rồi, hôm qua ngủ có ngon không?"

Chu Thanh cười cười tiến lên, đáp: "Đệm giường, chăn mền mới tinh, đương nhiên là ngủ ngon, cám ơn huynh."

"Còn nói cám ơn cái gì, giữa hai chúng ta, không cần khách khí như thế."

Chu Bình nói leo: "Đúng nha đại tỷ, chúng ta cũng là được dính hào quang của nhị bá a!"

Thẩm Lệ..

Chu Hoài Sơn bị điểm danh, lúc này đang vặn eo bẻ cổ từ trong nhà đi ra.

Từ khi xuyên qua đến bây giờ, đây là ngày đầu tiên hắn được ngủ thoải mái như vậy.

Liếc nhìn Chu Thanh, Chu Hoài Sơn lập tức thu lại động tác duỗi người, tiến lên mấy bước nói: "Khuê nữ, hôm nay là Trung Thu, có thể hay nghỉ học một bữa được không? Nghỉ một ngày thôi mà, khổ nhàn kết hợp, con xem ta gầy rồi đây này."

Chu Thanh..

"Mấy ngày nữa đã phải thi rồi, hai người thi đậu đi, ta liền cho cha nghỉ ba ngày."

Chu Hoài Sơn kéo cánh tay Chu Thanh lắc lắc: "Khuê nữ, con hãy đau lòng cha con một chút đi mà, ta đã học tập chăm chỉ liên tục nhiều ngày như vậy, khuê nữ, khuê nữ, khuê nữ.."

Chu Thanh lườm hắn một cái, nói: "Gọi khuê nữ cũng vô dụng!"

Chu Hoài Sơn trầm mặc một cái, lại chớp mắt, gọi: "Tiểu tỷ tỷ?"

Chu Thanh suýt chút nữa quỳ xuống lạy hắn.

"Cha xem Bình Tử cũng cùng học tập với cha, sao hắn không có la hét đòi nghỉ như cha chứ hả?"

Chu Hoài Sơn ưỡn cái eo một cái, đáp: "Ta có thể so với nó sao? Nó còn là thiếu niên, ta thì sao, già cả rồi a, khuê nữ, học cực khổ không muốn mạng như thế, ta sợ là ta sẽ đột tử đấy, con suy nghĩ lại xem, vì sao con lại tới chỗ này a!"

Lời này rơi vào tai người khác, đó chính là mẹ Chu Thanh mất sớm, là Chu Hoài Sơn một tay nuôi lớn nàng.

Nhưng chỉ có Chu Thanh hiểu, ý của Chu Hoài Sơn là nói nàng bị mệt chết nên mới xuyên qua.

"Không được, cơ sở của cha còn kém.."

Không đợi Chu Thanh nói xong, Chu Hoài Sơn lập tức đặt mông ngồi dưới đất, nói: "Hôm nay ta chắc chắn sẽ không học tập!"

Bộ dáng dù trời có sập xuống, thì cái mông lão tử cũng sẽ mọc rễ ở đây!

Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị trợn mắt há mồm nhìn Chu Hoài Sơn.

Đây vẫn là nhị ca của họ sao?

Chu Thanh tức giận cắn răng, hận không thể nhấc chân đá cho hắn một cước.

Thẩm Lệ quay đầu vào trong nhà, lúc trở ra còn cầm trong tay một chồng giấy được đóng vô cùng cẩn thận..