Chu Hoài Sơn muốn ăn gà ăn mày, Chu Thanh liền làm cho hắn một con gà ăn mày.

Chờ gà ăn mày làm xong, bên kia, Triệu thị cũng đã làm xong cơm tối.

Chu Thanh không muốn khiến mình ấm ức, bưng cơm tối trở về phòng ăn.

Lúc nàng đi vào, Chu Hoài Sơn với đôi mắt lòe lòe lục quang đã chỡ sẵn.

"Tốt, hôm nay viết được nhiều như vậy, Dao nhi cùng Bình Tử nhanh đi ăn cơm đi, tỷ sẽ phần gà cho các ngươi, nhớ gọi chú ba trong phòng đi luôn nhé."

"Đại tỷ là tốt nhất trên đời này a."

Chu Bình nhảy lên cao ba thước, trơn tru đáp đất.

Chu Dao xoa cổ tay, dắt Chu Bình rời đi.

Bọn hắn vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức ngã chổng vó trên giường: "Khuê nữ a, cha sắp chết rồi."

Chu Thanh biết hôm nay hắn thực sự mệt mỏi, xé một cái đùi gà đưa đến bên miệng hắn, dỗ: "Ăn gà."

Chu Hoài Sơn vừa mệt mỏi vô lực, lập tức như được nạp đầy máu sống lại: "Ăn ngon, khuê nữ ngươi cũng ăn đi."

"Chúng ta ăn nửa con, phần nhà tam thúc nửa con."

Chu Hoài Sơn không có ý kiến: "Khuê nữ ngươi ăn cánh gà đi."

Ăn xong gà, lau tay sạch sẽ, Chu Thanh bắt đầu thu thập những chữ đã viết tốt.

Cất giấy đỏ không dùng hết vào trong tủ, những tấm Phong Tự đã viết xong dựa theo kích cỡ nhỏ, vừa, to mà sắp xếp cho tốt.

Một trăm tấm lớn, một trăm tấm vừa, nhỏ hai trăm, hai mươi bức một bó, nàng dùng dây cỏ buộc lại cẩn thận, bỏ vào trong gùi.

Thu thập xong xuôi, Chu Thanh cười tủm tỉm nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Gà ăn ngon không?"

Chu Hoài Sơn nằm trên giường, vừa gác chân chũ ngũ lắc lắc, vừa ngậm một cọng xương gà xỉa răng nói: "Ăn ngon a, ai, nghĩ tới ta đường đường là Hầu gia của Vinh Dương Hầu Phủ, thế mà lại luân lạc tới mức phải nói gà ăn ngon! Nhân sinh a!"

"Ngày mai còn muốn ăn không?"

Động tác xỉa răng của Chu Hoài Sơn liền trì trệ, bàn chân lắc lư cùng ngừng lại, xoay người ngồi lên cảnh giác nhìn về phía Chu Thanh.

Nếu nói là muốn, thì chắc chắn rồi.

Công tử ăn chơi đương nhiên muốn mỗi ngày ăn gà.

Nhưng lời này lại là do khuê nữ nói ra..

Hắn có một loại dự cảm bất tường.

"Khuê nữ, ngươi muốn làm gì?"

Chu Thanh đập quyển luận ngữ lên trên bàn, cười tủm tỉm, nói: "Ăn xong thì chép sách a."

Chu Hoài Sơn..

"Ngươi là ma quỷ sao?"

"Lớn tuổi như vậy còn không đọc sách cho tử tế, trong nhà có mỏ vàng à? Về sau ngươi muốn đi trồng trọt sao? Ngươi sẽ làm ruộng hả? Ngươi định quãng đời còn lại cạp đất mà ăn sao?"

Chu Hoài Sơn..

Cuối cùng, công tử là lượt dưới sự thúc giục ma quỷ của Chu Thanh, chép xong nửa bản《 luận ngữ》.

Phút cuối cùng, Chu Thanh ra bài tập ngày hôm sau, chính là chép xong nửa bản còn lại.

* * *

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh cố ý mặc một thân nam trang cùng Chu Hoài Lâm dậy thật sớm cõng gùi xuất phát.

Chu gia không có xe bò, xe la, bọn họ chỉ có thể đi bộ.

Cũng may gần thôn Khánh Dương có không ít thôm xóm khác, hai người đi bộ nửa buổi sáng liền đến một cái thôn tương đối lớn.

Hai người gặp qua tộc trưởng trong thôn, nói rõ lí do đến, lại tặng cho tộc trưởng ba tấm Phong Tự lớn, ba tấm trung, ba tấm nhỏ.

Nhà tộc trưởng cho họ mượn một cái thanh la, Chu Thanh gõ la giao bán.

"Mọi người tới xem một chút a, mỗi năm có 12 tháng chỉ có 1 tháng bán chữ Phong Tự may mắn, giá cả vừa phải chất lượng cam đoan a, không cần mọi người bỏ dở công việc mất công chạy lên huyện thành, không cần tốn sức tranh nhau a."

"Giá cả thì rẻ hơn, mà chữ viết vừa to đầy vừa đẹp mắt, nhìn một chút nhìn một chút, Phong Tự bán chạy rồi."

Tiếng la vang dội, lại thêm giọng nói vui tai của Chu Thanh, nhất thời liền hấp dẫn người trong thôn tới.

"Tiểu ca nhi, chữ này ngươi bán thế nào?"

Chu Thanh một tay cầm chữ Đại Phong, một tay cầm chữ Tiểu Phong giơ lên.

||||| Truyện đề cử: Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi |||||

"Lớn 3 đồng, vừa 2 đồng, nhỏ thì 1 đồng, giá cả tuyệt đối rẻ, ngài đi huyện thành cũng không mua được tiện nghi như vậy đâu, đại thẩm người xem giấy nhà ta đi, lại nhìn chữ này, không hề kém hơn huyện thành."

"Tiểu tử này thật biết nói chuyện a." Đại thẩm nhận tờ giấy trong tay Chu Thanh xem xét.

Chất lượng giấy không kém, chữ của Chu Hoài Sơn lại càng không phải bàn.

"Thành, cho ta ba tấm lớn, hai tấm vừa, hai tấm nhỏ."

"Được rồi!" Chu Thanh vui sướng đáp ứng.

Chu Hoài Lâm đã lanh lẹ đếm ra số lượng tương ứng, đưa cho vị đại thẩm.

Lúc thu tiền, Chu Thanh còn nói: "Thím mua nhiều như vậy, chiếu cố sinh ý của ta, ta tặng thêm thím 2 tấm nhỏ, chúc nhà thím lúa gạo đầy bồ, lương thực đầy sân, con cháu đầy cả sảnh đường."

Đại thẩm nghe lời này vui đến không ngậm miệng được.

"Cho ta 5 tấm lớn, ba tấm trung."

"Được rồi, ta lại cho ngài thêm hai tấm nhỏ."

"Ta cũng muốn, ta muốn..

bốn tờ lớn, năm tờ nhỏ."

"Vị đại nương này, năm tờ nhỏ ta không thể tặng được, hay là, ngài mua bốn tờ nhỏ, ta tặng thêm 1 tờ nhé."

"Ha ha ha ha.."

* * *

Từng nhà trồng trọt, từng nhà thu lương, từng nhà đều ngóng trông vạc lúa được đổ đầy, ngày mùa thu hoạch đầy sân, Chu Thanh chữ bán lại dễ tính, tự nhiên mỗi người đều muốn đòi thêm ít chỗ tốt.

Cứ vậy chỉ qua một thôn, chữ mang tới đã bán hết.

Thậm chí có mấy nhà còn đến chậm không kịp mua, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm phải hứa hẹn, qua mấy ngày lại đến.

"Tiểu huynh đệ, trước tết các ngươi còn tới bán câu đối xuân không?"

Chu Thanh cười hắc hắc: "Các vị đại nương, đại thẩm nhớ thương ta, ta tự nhiên là tới."

Đùa giỡn thêm một lúc, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm rời thôn.

"Thanh nha đầu, không ngờ chữ này của chúng ta lại dễ bán như vậy a! Viết thiếu, viết thiếu a."

Rời khỏi thôn, Chu Hoài Lâm cười không ngậm mồm vào được, không ngừng tiếc nuối chữ viết quá ít.

Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Lát nữa trở về bảo cha ta viết nhiều hơn, ta thấy trước khi trời tối còn có thể đến một thôn nữa bán được thêm đấy."

Chu Hoài Lâm lại lắc đầu, nói: "Đến mai lại bán, hôm nay đi lên trấn một chuyến đã."

"Tam thúc muốn mua cái gì ư?"

"Chúng ta đi ra ngoài kiếm tiền, trong thôn hẳn là có người ghen tị đỏ mắt, ông bà cùng đại bá của cháu.."

Chu Hoài Lâm hơi ngừng lại, không tiếp tục, mà nói: "Đi lên trấn mua rượu cùng chút đồ nhắm, đưa đến nhà tộc trưởng."

Chu Thanh lập tức hiểu ý của Chu Hoài Lâm.

"Vẫn là tam thúc nghĩ chu toàn, vậy trở về để cho cha ta viết thêm mấy chữ đỏ, ta liền mang chữ cùng đồ vật đưa qua luôn một thể."

Chu Hoài Lâm liền cười rút từ cái sọt sau lưng ra một xấp giấy đỏ: "Không cần, ta đã để lại sẵn rồi, giống như biếu nhà trưởng thôn vừa rồi, ba tấm lớn, ba tấm vừa, ba tấm nhỏ."

Chu Thanh..

Ai nói cổ nhân ngốc? Thậm chí còn rất thông minh a.

Đầu óc Tam thúc rất nhanh nhạy, chính là bị việc nhà nông cầm giữ, lại thêm bản thân không có một đồng tiền nào trong tay, muốn làm chút mua bán nhỏ cũng không được.

Bây giờ có cơ hội..

Chu Thanh nhìn Chu Hoài Lâm, đôi mắt có chút tỏa sáng.

Nếu có thể đem bồi dưỡng cha nàng thành đại quan, lại bồi dưỡng chú ba nàng thành đại thương, vậy nàng còn phải phấn đấu cái gì nữa.

Nhân sinh..

Rất có tiền đồ a!

Hai chú cháu nói chuyện, sau khi lên trấn mua đồ liền về thẳng nhà tộc trưởng.

Trước của nhà tộc trưởng có hai cây táo ta.

Nhìn thấy hai cây táo trĩu quả, khóe miệng Chu Thanh giật một cái.

Cảm giác nàng không nên vác một cái gùi, mà phải là vác một cái nĩa, mới không cô phụ hai cái cây này.

Chu Thanh đang co rút khóe miệng, chỉ thấy cháu nội của tộc trưởng từ trong nội viện đi tới, cõng ở sau lưng một cái nĩa.

Chu Thanh..

"Nhuận tử, đang định đi đâu đấy?" Chu Hoài Lâm cười hỏi hắn.

"Ta đi hái dưa hấu."

Chu Thanh suýt chút nữa đã ngã sấp mặt..