Tôn thị đưa tay đánh Chu Hoài Lâm, quát: "Ngươi cũng muốn tạo phản? Tại sao lại nói chuyện như thế với đại ca ngươi hả!"

Chu Hoài Lâm đỏ mắt, nói: "Đến mai nếu như có người tung tin đồn nhảm về Dao nhi của ta như thế, ta mặc kệ hắn là ai, trực tiếp cầm đao đâm chết kẻ đó."

Ngừng một chút, Chu Hoài Lâm nhìn về phía Chu Hoài Hải, lạnh lùng mỉa mai nói: "Đại ca, hôm nay huynh theo dõi Thanh nha đầu hả?"

Gương mặt Chu Hoài Hải lập tức nóng lên, ánh mắt né tránh.

Chu Hoài Lâm kéo con mình rời đi.

Chu lão gia tử mắt thấy lão tam cũng đỏ mắt, liền gấp gáp đứng dậy.

Chu Bình không để cha kéo, tiến lên ôm lấy chân Chu lão gia tử, ngửa đầu mở to đôi mắt đen láy, hỏi: "Ông nội, có phải cha ta cùng nhị bá là được ông bà mua về không?"

Lời này đâm thẳng vào trái tim của Chu lão gia tử.

Nhưng mà, Chu Bình lại bổ sung thêm một câu.

"Ông nội, người bảo đại bá đi xin lỗi nhị bá, rốt cuộc là bởi vì ngài cảm thấy đại bá sai rồi sao? Hay là bởi vì đại tỷ nói về sau không cho đại bá tiền, ngài sợ đại bá không có tiền tiêu?"

Chu lão gia tử..

Đôi mắt sạch sẽ, đen trắng phân minh của Chu Bình nhìn chằm chằm, khiến cho mặt mo của ông ta cũng cảm thấy đau rát không thôi.

Quay đầu trừng mắt nhìn Chu Hoài Hải, giận dữ mắng: "Uổng cho ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, còn không thông thấu bằng một đứa bé."

Kỳ thực lúc Chu Bình nói chuyện, Chu Hoài Hải đã kịp phản ứng.

Nếu như Chu Thanh nói nghiêm túc, vậy sau này nhị phòng sẽ triệt để buông tay không quan tâm không để ý, lỡ như tam phòng học theo..

Đại phòng bọn hắn làm sao bây giờ! Ăn cái gì, uống cái gì! Chút tiền dạy học kia còn chưa đủ cho mình hắn tiêu đâu.

Lần này Chu Hoài Hải biết tình thế nghiêm trọng, nói: "Cha, ta đây liền đi nhận lỗi với nhị đệ."

Tôn thị lại kéo lấy Chu Hoài Hải, nói: "Đi cái gì mà đi, chỉ cần có nương ở đây một ngày, thì có ủy khuất cũng không đến phiên ngươi."

Chát! Chu lão gia thẳng tay vung một cái tát lên mặt Tôn thị.

"Ngươi nhất định phải náo loạn đến cái nhà này tan nát mới hài lòng phải không?"

Vương thị bị dọa đến suýt chút đã bật khóc.

Nàng ta gả tiến Chu gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bố chồng động thủ.

Chu Hoài Hải thấy thế, lập tức lôi kéo Vương thị rời đi.

Sau lưng nghe thấy tiếng Tôn thị gào khóc cùng với tiếng quát mắng của Chu lão gia tử.

Chu Hoài Hải đến gõ cửa nhị phòng, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn ai cũng không để ý tới hắn, Chu Hoài Hải cách cánh cửa nói vài câu hời hợt sau đó rời đi.

Một hồi đại náo đến đây kết thúc, người cả thôn đều biết chữ mà Chu lão nhị Chu gia viết còn tốt hơn nhiều so với Chu lão đại.

Đối với Chu Thanh mà nói, ngược lại là trong họa được phúc.

Lần này cha nàng đọc sách, càng thêm lý trực khí tráng.

Ngay cả tộc trưởng cũng phải khích lệ đấy!

"Khuê nữ, biểu hiện hôm nay của ta có được không?" Cả mặt Chu Hoài Sơn tràn đầy vẻ mong mỏi được khen ngợi.

Chu Thanh cười nói: "May là không có ai chú ý đến chân của ngươi."

Chu Hoài Sơn liền đắc ý nói: "Khuê nữ của ta bị người khi dễ, dù ta có gãy chân, cũng phải đi đánh tên khốn nạn đó."

Bốn chữ khuê nữ của ta kia Chu Hoài Sơn nói vô cùng thân thiết, tình cảm.

Chu Thanh nhìn hắn một cái.

Chu Hoài Sơn nhanh nhảu, cười nói: "Trước kia trong nhà, ta có 8 đứa con trai, nằm mộng cũng muốn có một khuê nữ."

Chu Thanh..

Phốc.

"Khuê nữ, ngươi vào thành không bị khi dễ chứ?"

Chu Thanh lắc đầu, đem chân tướng nói với Chu Hoài Sơn: "..

Về sau, ngươi không được nhắc đến bài thơ kia với người khác."

Chu Hoài Sơn nghe xong, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Chu Thanh: "Khuê nữ, may là ngươi chọn nhà in lớn nhất huyện thành mà tới, bằng không, bạc bán thơ này của chúng ta còn chưa đủ để mua mạng đâu, bài thơ kia quá gây họa, về sau nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng chớ bán nữa."

Tại kinh thành, hắn đã thấy được nhiều cửa hàng lớn chèn ép tiểu điếm như thế nào.

Nếu tiểu điếm không có bối cảnh lợi hại, thủ đoạn hiếm có, thì chắc chắn sẽ bị những cửa hàng lớn liên thủ, cướp đoạt.

Dặn dò xong Chu Thanh, Chu Hoài Sơn cười nói: "Khuê nữ vào thành một chuyến, lại kiếm được rất nhiều bạc, thế có mang lễ vật gì cho cha không?"

Chu Thanh cười hơ hơ, lấy ra một bản《 luận ngữ》: "Ngươi thấy có được không?"

Chu Hoài Sơn lập tức gào lên cực kỳ bi thảm: "Khuê nữ, ta và ngươi có thù sao?"

Bộ dạng như vậy, rất giống như học sinh nhỏ nhận được quà sinh nhật là mười bộ sách giáo khoa a.

Chu Thanh buồn cười: "Trước khi ta đi, đã bảo ngươi viết luận ngữ, viết xong chưa?"

Tiếng kêu cực kì bi thảm của Chu Hoài Sơn lập tức im bặt.

Chu Thanh..

"Bài tập đâu, không phải, luận ngữ đâu?"

Chu Hoài Sơn lề mà lề mề, lề mà lề mề, lề mà lề mề, cuối cùng lật ra một trang giấy.

Một ngày công phu, hắn chỉ viết được duy nhất hai chữ: Luận ngữ.

Chu Thanh lập tức cảm giác hô hấp có chút không thông.

"Cả ngày, ngươi chỉ viết được hai chữ như thế?"

Chu Hoài Sơn cúi đầu vặn vẹo ngón tay: "Ta còn chưa quen với việc học a."

"Vậy ngươi thích ứng làm ruộng sao?"

Chu Hoài Sơn sụp đổ: "Ngươi lại uy hiếp ta."

"Biết là uy hiếp thì tốt, viết!"

Chu Hoài Sơn bĩu môi: "Hung dữ, cẩn thận không lấy được chồng, hứ."

Chu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, trước khi ngươi làm quan, ta sẽ không lấy chồng."

Nói bóng gió, mỗi ngày sẽ đốc xúc hắn đọc sách.

Chu Hoài Sơn lập tức ngửa đầu than trời, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn đến cùng là vì sao lại mong có một khuê nữ a! 8 đứa con trai không thơm sao!

Tuyệt vọng một hồi, Chu Hoài Sơn yếu ớt nhìn Chu Thanh nói: "Khuê nữ, hôm nay ta nằm mơ giữa ban ngày, mơ thấy một người, dáng dấp có vẻ giống như con rể tương lai của ta, hắn nói hắn muốn mời ta ăn gà ăn mày.."

Chu Thanh..

"Viết! Bây giờ ta đi tìm tam thúc nói chuyện, chờ ta trở lại, nếu ngươi còn chưa viết hết ba trang giấy, tối hôm nay không cho ngươi ăn gà, ta ăn, ngươi nhìn."

Chu Hoài Sơn..

Tam phòng.

Lúc Chu Thanh đi vào, cả nhà tam phòng đang ngồi trên giường nói chuyện, đôi mắt Triệu thị ửng đỏ hiển nhiên là mới khóc qua.

Nhìn thấy nàng đi vào, Chu Dao lập tức nhảy khỏi kháng.

"Tỷ."

Triệu thị lau nước mắt, nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu tới."

"Tam thúc tam thẩm, ta có việc cùng muốn thương lượng với mọi người."

"Chuyện phân gia?" Triệu thị lập tức hỏi.

Tam phòng vẫn muốn phân gia, cũng náo qua rất nhiều lần, nhưng vì trước đó bởi vì Chu Hoài Sơn quá mức trung thực, bị Tôn thị gắt gao nắm chặt, cả nhà tam phòng ầm ỉ thế nào cũng đều không phân được.

Cho nên lần này Chu Thanh náo, tam phòng mới không lập tức náo theo, mà chỉ tạm thời quan sát.

Chu Thanh lắc đầu: "Ta muốn làm chút ít sinh ý, tới hỏi tam thúc xem có muốn cùng ta kết nhóm không."

"Làm gì?" Chu Hoài Lâm có chút ngoài ý muốn.

"Hàng năm tới Trung thu nhà nào cũng phải thu hái lương thực ngoài ruộng, từng nhà đều sẽ dán chữ Phong Tự lên cửa kho lúa, ta muốn bán chữ Phong Tự đó.

Những ngày này ta luôn đi dạo quanh huyện thành, tìm tới tìm lui cũng không thấy có nghề gì thích hợp, ta liền muốn tự mình làm chút ít sinh ý thử xem."

Cảm tạ nguyên chủ có đầu óc tốt.

Đây đích xác là ý nghĩ của nguyên chủ, có điều nguyên chủ chỉ dự định mua chữ Phong Tự ở cửa hàng rồi đem về thôn bán.

Kiếm lời chênh lệch giá.

Bây giờ nàng không cần bán buôn, cha nàng có thể viết.

Hai người Chu Hoài cùng Triệu thị liếc nhìn nhau.

Phong Tự chính là chữ may mắn cát tường viết trên một tờ vuông màu đỏ.

Vừa rồi Thanh nha đầu trở về ôm theo một chồng giấy đỏ, còn nhờ Dao nhi giúp nàng đưa về phòng.

Chữ thì Chu Hoài Sơn có thể viết.

Chu Hoài Lâm cười khổ: "Chữ là cha ngươi viết, giấy bút ngươi cũng mua về rồi, trong tay tam thúc quả thật không có một phân tiền, làm sao kết nhóm với ngươi được?"

Hắn là quả thật là một đồng cũng không có a.

Bằng không cũng sẽ không cấp thiết muốn chia nhà như vậy.

Hắn muốn gom tiền.

Chu Thanh liền cười: "Tam thúc, tam thẩm, ta là một đứa con gái, một cô nương nhà nông bán Phong Tự, vạn nhất gặp phải người xấu thì phải làm sao."

Chu Bình quỳ gối trên giường, vỗ vai cha, nói: "Cha ta sẽ bảo hộ đại tỷ a."

Chu Thanh gật đầu: "Chính là đạo lý này, tam thúc cùng ta kết nhóm bán chữ, cha ta viết chữ, tiền bán được sau khi khấu trừ chi phí, ba người chúng ta chia đều."

Dừng một chút, Chu Thanh nhìn về phía Chu Bình.

"Cha ta không phải đang dạy Bình Nhi học chữ sao, ngày mai bảo ông ấy dạy Bình Nhi viết chữ Phong Tự trước, chờ Bình Nhi viết tốt, cũng để Bình Nhi viết cùng cha ta, như vậy Bình Nhi cũng có thể được chia một phần tiền công."

Chu Bình nghe lời này, lập tức không nói hai lời, nhảy xuống kháng xỏ giày liền chạy ra ngoài.

"Ta đây liền đi tìm nhị bá.".