Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 25: Cháu từng ăn cái này ở trong mơ rồi!

Chúc mn năm mới vui vẻ nha (◍•ᴗ•◍)❤

Vào cửa cung, còn phải đi một quãng đường rất dài, Diệu Diệu không đếm nổi là đã đi qua bao nhiêu cửa, nhìn thấy bao nhiêu tỷ tỷ xinh đẹp, đến lúc bà bước lại, cô không khỏi thở dài một hơi.

Gặp hoàng hậu nương nương cũng thật mệt mỏi a, còn mệt hơn cả trước kia mỗi ngày lên núi cắt cỏ, sau khi tìm thấy phụ thân, cô đi đâu cũng có người muốn tới bế, Diệu Diệu cảm thấy mình sắp biến thành một cô nương yếu ớt rồi!

Hoàng hậu nương nương đang ở trong một cung điện vàng son lộng lẫy, trên cửa điện có tấm biển đề ba chữ, Diệu Diệu ngửa đầu chăm chú nhìn trong chốc lát, chỉ nhận được chữ cuối cùng là "Cung". Các cung nữ, thái giám ra ra vào vào đều có thần sắc nghiêm túc, cô càng nắm chặt tay nãi nãi, dán sát vào người bà.

Lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng nhẹ lên lưng cô như trấn an.

Một cung nữ tiến vào điện thông báo, Diệu Diệu không nhịn được hiếu kì, lặng lẽ quan sát bốn phía, hoàng cung mặc dù nguy nga nhưng mỗi cung điện đều to nhỏ không khác biệt lắm, cô còn nhìn thấy dưới mái hiên có một tổ chim, chim con vừa chào đời đang non nớt kêu chiêm chiếp, Diệu Diệu mải nhìn đến xuất thần. Mãi đến khi cung nữ đi ra mời bọn họ vào, cô mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Trong cung điện yên tĩnh, các cung nữ đi đường cũng không phát ra tiếng động gì, Diệu Diệu càng cẩn thận hơn, đến thở cũng gấp, sợ hít thở quá mạnh sẽ ầm ĩ đến người khác, cô thử học theo điệu bộ của mọi người, cố gắng thả nhẹ bước chân. Lúc đi vào bên trong, lại đi qua hết cửa này đến cửa nọ mới tới được chỗ hoàng hậu nương nương.

Diệu Diệu cũng không dám nhìn, đi theo lão phu nhân hành lễ —— trước khi tiến cung, cô đã được dạy qua lễ nghi, lão phu nhân nói học cũng không tệ —— mãi đến khi nghe thấy một giọng nói ôn hòa: "Đứng lên đi." Cô mới theo nãi nãi đứng dậy.

Hoàng hậu hiếu kì đánh giá tiểu cô nương trước mắt, cô bé có vẻ hơi sợ hãi, nắm chặt lấy tay Nguyên lão phu nhân không buông, lại cúi đầu. Hoàng hậu nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy đáng yêu chết đi được.

Hoàng hậu cười nói: "Ngẩng đầu lên cho bản cung xem nào."

Diệu Diệu nhìn chằm chằm đôi giày của mình đến ngẩn người, may mà lão phu nhân kéo cô một chút mới tỉnh táo ngẩng đầu lên.

Hoàng hậu cuối cùng cũng thấy rõ. Nàng sớm nghe nói về thân thế trưởng nữ của Nguyên gia, lớn lên ở nơi hương dã, lúc đầu nàng cũng không ôm hi vọng gì lớn, nghĩ chắc sẽ là một đứa bé thô lỗ, vụng về. Nhưng tiểu cô nương trước mặt này trắng trắng, mềm mềm, khuôn mặt còn phúng phính, bờ môi hồng hồng như nụ hoa đầu xuân, đôi mắt đen trắng phân minh, tròn trịa đáng yêu, bởi vì còn nhỏ cho nên chân tay vẫn bé, lúc quỳ xuống thì tròn trịa như cục bông vậy, khi hành lễ cũng không dám làm càn gì, quy quy củ củ, có lẽ là bị hù dọa nên nhìn có hơi ngốc ngốc. Nhưng cô bé này tuổi nhỏ, khuôn mặt ngây ngốc đó không làm người ta chán ghét mà ngược lại càng yêu hơn.

Hoàng hậu ồ lên một tiếng, trong mắt càng lộ rõ yêu thích.

Nàng chủ động nói: "Tới đây cho bản cung nhìn kỹ hơn nào."

Diệu Diệu tỉnh tỉnh, lão phu nhân nhẹ khẽ đẩy một chút: "Hoàng hậu nương nương gọi cháu đó."

Diệu Diệu quay đầu nhìn lão phu nhân, thử nhấc chân lên thấy lão phu nhân cũng không phản đối gì thì mới chậm rãi đi lên.

Thấy cô đi tới gần, hoàng hậu lúc này mới nhìn rõ hơn. Nàng nói: "Đúng là rất giống Nguyên tướng quân."

"Đôi mắt này giống hệt người Nguyên gia, chỉ là tuổi còn nhỏ, còn chưa phát triển nhưng có khi lớn lên sẽ càng giống mẫu thân." Lão phu nhân chưa từng gặp Trương Tú Nương, chỉ nghe con trai kể, bà thấy tiểu tôn nữ không hoàn toàn giống người Nguyên gia nhưng hình như đang dần dần giống con dâu thứ.

Hoàng hậu lại hỏi: "Cô bé tên là gì?"

Lão phu nhân nói: "Nhũ danh là Diệu Diệu, đại danh thì chưa lấy ạ."

Lão tướng quân với Nguyên Định Dã tranh luận không ngớt, một người nói đây là tôn nữ duy nhất của mình, một người thì cho rằng đây là nữ nhi duy nhất của mình, ai cũng muốn đặt tên cho Diệu Diệu. May mà vẫn chưa tới lúc viết tên lên gia phả, còn nhiều thời gian cho bọn họ cãi nhau. Không nói đến bọn họ, ngay cả lão phu nhân cũng có vài cái tên rồi.

Diệu Diệu ngoan ngoãn đứng trước mặt hoàng hậu nương nương, nắm lấy bàn tay nhỏ, cũng không dám động đậy gì, chỉ thỉnh thoảng trong lòng có chút hiếu kì, len lén nhìn lên hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu là một nữ nhân rất đẹp, nàng bảo dưỡng tốt nên da thịt trắng nõn non mềm, ngữ điệu nói chuyện không nhẹ không nặng, có lẽ là có quan hệ thân cận với lão phu nhân nên giọng nói luôn ấm ấm nhu nhu. Diệu Diệu thấy nàng giống như thánh mẫu ở trong chùa vậy, cả người sẽ phát sáng làm cô nhìn đến ngây người.

Hoàng hậu phát hiện ra đôi mắt ti hí của tiểu cô nương.

Đúng lúc cô đang định nhìn lần nữa, nàng cũng nhẹ nhàng nghiêng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt của tiểu cô nương. Diệu Diệu ai nha một tiếng, vội vàng rụt đầu về.

"Cháu vì sao cứ vụиɠ ŧяộʍ nhìn bản cung vậy?" Hoàng hậu cười nói: "Hay là mặt bản cung dính cái gì?"

Diệu Diệu cúi đầu, ngón tay nắm lấy vạt áo, ấp úng không nói nên lời.

Tuổi của cô còn nhỏ, hoàng hậu cũng không tính toán gì, ngược lại muốn trêu đùa một chút "Cháu cái gì cũng không nói, chẳng lẽ là có ý xấu?"

Diệu Diệu kinh hãi, lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích: "Không phải, hoàng hậu nương nương, Diệu Diệu chỉ thấy hoàng hậu nương nương quá đẹp... Thần, thần nữ mới không nhịn được mà ngắm thêm một chút!"

Cô nói xong, lại nhút nhát nhìn hoàng hậu.

Trước khi tiến cung, lão phu nhân dặn cô nhất định phải nhớ xưng là "Thần nữ" với hoàng hậu nhưng vừa rồi sốt ruột quá nên lỡ nói sai mất.

Tim Diệu Diệu đập thình thịch, chỉ muốn trốn sau lưng nãi nãi nhưng họa là cô gây ra, không thể liên lụy đến nãi nãi được, chỉ đành đè nén kinh hoảng trong lòng, hít sâu một hơi, run rẩy nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài... Ngài không nên tức giận, thần nữ không hề có ý xấu, thần nữ..."

Thấy tiểu cô nương như sắp khóc, hoàng hậu vội vàng nói: "Bản cung không trách tội cháu."

Diệu Diệu kìm nén nước mắt, cúi đầu càng sâu.

Hoàng hậu dở khóc dở cười, nàng đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ của tiểu cô nương, đang định nói gì đó thì cảm giác trong tay làm nàng kinh ngạc. Hoàng hậu cúi đầu nhìn lại, trên lòng bàn tay của cô bé có không ít vết thương, rõ ràng là một tiểu hài tử mới năm tuổi mà bàn tay còn không mềm bằng tay nàng. Hoàng hậu ngẩn người, rất nhanh nhớ ra, tiểu cô nương này vốn dĩ lớn lên ở nơi hương dã.

Chỉ sợ là tay cung nữ Tân Giả Khố cũng không thô ráp thế này.

Ý định muốn trêu đùa không còn, kéo Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh mình, tự mình cầm khăn lau đi nước mắt của tiểu cô nương, lại ra hiệu cho đại cung nữ bưng điểm tâm đã chuẩn bị lên.

"Cháu tên là Diệu Diệu?"

Diệu Diệu dạ một tiếng, thanh âm thật thấp.

Đại cung nữ đặt đĩa ở một bên, hoàng hậu nương nương lấy một khối điểm tâm. Nàng cười nói: "Không cần sợ bản cung, cháu vừa rồi còn nói bản cung đẹp, dù có nhìn nhiều nữa, bản cung cũng không trách cháu đâu."

Diệu Diệu cuối cùng cũng dám ngẩng đầu, cô cầm lấy miếng bánh điểm tâm, cẩn thận hỏi: "Thật ạ?"

"Bản cung có thể nói dối sao?"

Diệu Diệu lúc này mới yên tâm.

Cô nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp vừa tốt bụng."

Hoàng hậu mỉm cười, khẽ nhéo nhéo cái má phúng phính của tiểu cô nương. Thời gian qua được phụ thân với gia gia và nãi nãi chăm sóc, Diệu Diệu dần đầy đặn hơn, khuôn mặt cũng núng nính hẳn lên, cánh tay như ngó sen, hệt như đứa trẻ trong bức tranh ngày tết. So với đôi tay thô ráp thì mặt của tiểu cô nương lại bóng loáng non mịn, sờ vào thích vô cùng.

Hoàng hậu dưới gối chỉ có mỗi thái tử, thái tử mặc dù còn nhỏ nhưng đã phải gánh vác trọng trách lớn vì thế đã trưởng thành từ sớm, lại sống một mình ở Đông Cung, lúc gặp nàng cũng phải quy củ hành lễ, gặp chuyện gì cũng không được hoang mang, cung kính có thừa, làm nàng cảm thấy nó như thiếu tình thương. Mặc dù thái tử thường được hoàng đế khen ngợi nhưng trong lòng nàng luôn có chút tiếc nuối, muốn có được một nữ nhi để tận hưởng niềm vui gia đình.

Cô bé Nguyên gia này thật ngoan ngoãn, mặc dù sợ nàng nhưng cũng rất quy củ, nàng đưa cho một miếng bánh điểm tâm, tiểu nha đầu bèn thành thành thật thật cầm lấy.

Hoàng hậu thấy thú vị bèn nói: "Cháu không muốn nếm thử món bánh này sao?"

Diệu Diệu lúc này mới nhớ ra mình đang cầm một cái bánh, không kịp nhìn xem nó ra sao đã vội vàng cắn một miếng, điểm tâm vừa vào miệng, nếm được hương vị, cô ồ lên một tiếng, tò mò cúi đầu nhìn lại.

Hoàng hậu lo lắng hỏi: "Thế nào?"

"Cái này hình như cháu đã từng nếm rồi..."

"Nếm rồi? Cháu nếm ở đâu?"

Diệu Diệu quay đầu sang, nhìn lại đĩa điểm tâm. Điểm tâm được làm thành hình giống hoa đào, có màu hồng hồng, ở giữa có nhụy hoa màu vàng nhạt, cái đĩa cũng được vẽ rất tinh xảo, có một cành cây dài ngang cái đĩa, giống như có các đóa hoa đào nở đầu cành vậy.

Diệu Diệu không dám tin mở to mắt, kinh ngạc nói: "Cháu từng ăn cái này ở trong mơ rồi!"

Lão phu nhân vội nói: "Tôn nữ này của thần phụ ham ăn, thường hay mơ thấy mình được ăn điểm tâm, lúc trước còn mộng thấy món bánh được ban thưởng. Có lẽ là ban ngày hay nghĩ tới nên về đêm mới mơ."

Hoàng hậu kinh ngạc: "Ở trong mơ lại mộng thấy điểm tâm trong cung?"

Diệu Diệu còn kinh ngạc hơn cả hoàng hậu!

Điểm tâm này cô được ăn ở trong mơ, là thần tiên ca ca tạo ra nó nên đây nhất định là bảo bối chỉ có trên trời nhưng sao hoàng hậu nương nương cũng có vậy?

Chẳng lẽ hoàng hậu nương nương cũng quen biết thần tiên?

Nhưng cô không dám hỏi, vì thế kìm nén đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt tròn vo ươn ướt nhìn hoàng hậu, muốn nói lại thôi. Hoàng hậu vừa nhìn đã biết cô đang cố nhịn, bộ dạng này thật đáng thương làm nàng nhớ tới một con cún mà cung phi nuôi trong cung, đôi mắt cũng long lanh ngập nước thế này.

Hoàng hậu bật cười nói: "Cháu muốn hỏi cái gì?"

"Điểm tâm... Điểm tâm này có ở đâu vậy ạ?" Diệu Diệu khẩn trương lại mong đợi: "Có phải chỉ thần tiên mới có thể tạo ra món ăn ngon thế này không ạ?"

Trong lòng cô nghĩ: Ban ngày thần tiên ca ca ở trong mộng, thế ban ngày thì ở đâu?

Huynh ấy có phải ở trên trời nhìn Diệu Diệu hay là ở cùng người khác?

Người khác là hoàng hậu nương nương sao?

Vậy cô có gặp được thần tiên ca ca ở chỗ này không? Ban ngày dù không ngủ cũng có thể nhìn thấy thần tiên?

Hoàng hậu lại hiểu lầm ý cô, khẽ cười nói: "Điểm tâm này là ngự thiện phòng làm, cháu nếu thích, không cần đi tìm thần tiên, cứ bảo ngự thiện phòng ghi công thức ra một tờ giấy. Nếu bản cung nhớ không nhầm thì ở Nguyên gia cũng có ngự trù."

Lão phu nhân vội vàng đáp: "Là hoàng thượng lúc trước ban thưởng."

Diệu Diệu lại thắc mắc: Chẳng lẽ thần tiên ca ca sống trong phòng bếp?

Ở phòng bếp có thần tiên, chẳng lẽ là ông táo?

Hoàng hậu và lão phu nhân vẫn tiếp tục trò chuyện, Diệu Diệu ngây ngốc nhìn miếng bánh. Dù nghĩ thế nào cũng thấy có chỗ không hợp lý.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cung nữ vội vàng đi đến, khom mình hành lễ: "Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ đến."

Hoàng hậu nghe vậy vui mừng, vội vàng nói: "Nhanh cho người tiến vào."

Đương nhiên không ai trong hậu cung dám ngăn cản thái tử, tiếng nói vừa dứt thì có một bóng người mặc y phục màu vàng đi đến. Lão phu nhân vội vàng đứng lên, Diệu Diệu đang cầm nửa khối điểm tâm cũng đi xuống, cúi đầu đi theo nãi nãi hành lễ.

Tuyên Trác vừa kết thúc buổi tập kỵ xạ xong đã không chờ nổi chạy tới đây, vừa vào cửa đã hỏi: "Mẫu hậu, con nghe nói nữ nhi của Nguyên tướng quân tới bái phỏng?"

Cậu hôm nay học xong, bên mặt lại có thêm một khối máu ứ đọng, là do đang học thì nghe nói nữ nhi Nguyên tướng quân tiến cung nên thất thần. Thái tử năm nay mười tuổi, khuôn mặt còn non nớt, tính tình vẫn hơi nóng nảy, dù ngày bình thường đoan chính hữu lễ nhưng lúc này trên mặt đã toát lên mấy phần gấp gáp.

"Người ở đâu vậy ạ?" Tuyên Trác nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở tiểu cô nương phía trước.

Tiểu cô nương cúi đầu, cậu không thấy rõ được khuôn mặt, thân hình thấp hơn cậu một cái đầu, chắc tuổi vẫn còn nhỏ. Trông có mấy phần quen quen, rất nhanh nhớ tới Diệu Diệu trong mộng, dáng hình hai người tương tự, có thể là bằng tuổi nhau. Mà tiểu cô nương này trên đầu búi tóc rất đáng yêu, kiểu này cũng giống cái Diệu Diệu thường búi, y phục là màu vàng tơ, cũng là màu Diệu Diệu thích.

Cậu vốn dĩ có chút hiếu kì cô bé nhà Nguyên tướng quân, nay lại thêm mấy phần yêu thích.

Hoàng hậu thấy vết máu ứ đọng trên mặt, đau lòng không thôi "Hôm nay sao lại bị thương nữa vậy?"

"Mẫu hậu, không có gì đáng ngại. Những ngày qua nhi thần dược Nguyên tướng quân dạy bảo, tiến bộ thần tốc, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi nhiều lần. Đây chẳng qua chỉ là chút vết thương nhỏ, lát nữa lau thuốc là được." Tuyên Trác không để trong lòng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.

Cậu đã sớm nghe phụ hoàng kể Nguyên tướng quân có thêm một nữ nhi, trong lòng vô cùng hiếu kì nhưng bản thân luôn phải ở trong hoàng cung nên không thể gặp mặt, hôm nay khó khăn lắm mới tìm được cơ hội vì thế nóng vội chạy tới đây.

Có lẽ là nữ nhi của Nguyên tướng quân có mấy phần giống Diệu Diệu nên vừa nhìn đã cảm thấy thích. Lại thấy tiểu cô nương đang cầm nửa khối điểm tâm, đầu không dám ngẩng, cơ thể co lại như cục bông vậy, ngay cả ngón tay cũng lộ ra khẩn trương. Cậu nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy có chỗ nào giống với Nguyên tướng quân, bèn hỏi: "Đây là nữ nhi của Nguyên tướng quân?"

Hoàng hậu bảo cung nhân lấy thuốc trị thương đến, cẩn thận thoa trên mặt cậu: "Chính là cô bé."

"Sao lại không giống Nguyên tướng quân chút nào vậy?"

Nguyên lão phu nhân cười nói: "Khuyển tử ngày thường dạy thái tử điện hạ kỵ xạ nên điện hạ mới chỉ thấy nó cầm đao kiếm, tôn nữ của thần phụ mới có năm tuổi, đương nhiên chưa thể học những cái đó."

Tuyên Trác nghĩ nghĩ, cũng thấy có mấy phần đạo lý.

Chỉ đáng tiếc là nếu Nguyên tướng quân vừa sinh ra con trai vừa có nửa phần lợi hại như Nguyên tướng quân thì thật tốt, cậu nhất định sẽ thích kết giao hơn.

"Mau ngẩng đầu lên cho cô xem."

"..."

Tiểu cô nương không hề nhúc nhích.

Tuyên Trác tưởng cô nghe không hiểu, lặp lại: "Cô muốn nhìn muội đó."

"..."

Tuyên Trác hơi nhíu mày: Nhìn thấy mình nên sợ sao?

Nữ nhi của Nguyên tướng quân mà sao đến một chút can đảm cũng không có vậy. Thật là đáng tiếc.

Một lúc sau, cục bông trước mặt cậu cuối cùng cũng di chuyển, cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Tuyên Trác mới thấy rõ dáng vẻ của cô, đôi mắt to tròn, còn có khuôn mặt rất đáng yêu, hình như trông quen quen.

Diệu Diệu vừa ngẩng đầu đã trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu, ngay cả lời cũng không thốt ra được.

Chẳng phải đây là ca ca ở trong mơ sao?

Tuyên Trác: "..."

Diệu Diệu nắm chặt nửa khối điểm tâm, trong đầu trống không, như bị ai đó dùng gậy gỗ đập mạnh vào sau gáy đến đầu váng mắt hoa, cái gì cũng không nghĩ được. Mắt Diệu Diệu cũng không dám nháy, bản thân như sắp hôn mê luôn.

Cô ngơ ngác nhìn Tuyên Trác rất lâu, bỗng nhiên hít sâu một hơi, như tìm được hồn phách về.

Diệu Diệu mơ hồ hỏi: "Thần, thần tiên ca ca?"

Tuyên Trác: "..."

Cả người Tuyên Trác cũng như bị trọng thương, đứng ngây ra như phỗng.