“Ta cũng muốn đi!” Lê Đồng đi theo sát sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.

Nhiếp Lăng Hàn bước đi như bay, Lê Đồng không sao đuổi kịp.

“Yên Nhi, cuộc sống hoàng gia vốn là như thế, Hoàng thượng quen nàng ấy trước, muội ở phía sau.” Giọng Nhiếp Lăng Hàn trầm ấm ôn hòa.

“Ta hiểu. Ta không sao. Người ấy đối xử với ta rất tốt.” Tuyết Yên cố cười, nàng không muốn để sư huynh thấy nàng sống không tốt.

“Nếu như muội chán cuộc sống ở nơi này, cứ nói một tiếng, sư huynh sẽ dẫn muội rời khỏi nơi này.” Nhiếp.

Lăng Hàn nói nhỏ bên tai Tuyết Yên.

Trong lòng Tuyết Yên nóng lên, giọng của sư huynh khiến nàng yên tâm.

“Nhưng ta không muốn liên lụy đến Thanh Y các.” “Không đâu. Có ta ở đây, cứ yên tâm.” “Người ấy cũng cần huynh. Ta không muốn huynh rời khỏi người ấy.” Tuyết Yên bình thản nói.

Nhiếp Lăng Hàn cúi đầu nhìn nàng, thở dài: “Nàng yêu quá sỉ, quá khờ.” “Chờ ta chút, chờ ta chút!” Lê Đồng thở hồng hộc chạy theo phía sau.

Nhiếp Lăng Hàn quay đầu nhìn: “Yên phi nương nương cần phải uống thuốc nhanh, công chúa cứ từ từ, đừng để bị ngã.” Nhiếp Lăng Hàn ôn hòa nhìn công chúa.

Lê Đồng nhìn thấy Nhiếp Lăng Hàn bế Tuyết Yên, nàng cũng rất muốn ngã một cái! Có phải nếu nàng ngã, hắn cũng bế nàng như vậy không? Nhiếp Lăng Hàn ôm Tuyết Yên trở về Trường Tín cung, bọn a hoàn giật nảy mình.

Lập Hạ và Tiếu Xuân vốn về cung cùng Tuyết Yên, hai người họ bị ngăn cản quay về Trường Tín cung.

Lập Hạ muốn giúp đỡ che chở Tuyết Yên ở Vĩnh An cung, lại bị Liên Kiều đuổi về, lúc này nàng ấy đang như kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an.

Nhìn thấy chủ tử được bế về, khóe môi rướm máu, sắc mặt trăng bệch, mặt Lập Hạ trăng ra.

“Nhiếp đại ca, tiểu thư của chúng ta còn như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ hộc máu bỏ mạng!” Lập Hạ gấp gáp không lựa lời nói.

“Lập Hạ, ngươi nói linh tinh gì vậy, mau cho nương nương uống thuốc.” Tiếu Xuân lấy thuốc ra.

Tuyết Yên uống một viên Hộ Tâm đan vào, tim mới dân ổn lại.

Công chúa thở hồng hộc đi vào Trường Tín cung.

“Muội hãy nghỉ ngơi thật tốt, cuộc sống trong hoàng cung vốn như thế. Mọi thứ tự có được mất, người ấy có thể cho muội vinh hoa phú quý, nhưng không cho muội được thứ khác, bởi vì người ấy là Hoàng thượng. Tuyết Yên, đừng quá chấp nhất, có lẽ sẽ sống nhẹ nhõm hơn. Ta đi đây.” “Yên tâm đi sư huynh, đạo lý này ta hiểu mà.” Tuyết ‘Yên khẽ gật đầu.

Nhiếp Lăng Hàn không tiện ở Trường Tín cung quá lâu, đứng.dậy chuẩn bị rời đi.

Công chúa thất vọng: “Nhiếp đại ca, sao ta vừa đến huynh đã định đi rồi?” “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi, ta đã đưa Yên phi nương nương về, nàng ấy cũng đã uống thuốc, ta còn ở Trường Tín cung sẽ không thích hợp.” Công chúa si dại nhìn Nhiếp Lăng Hàn rời đi.

Vĩnh An cung.

Hoàng thượng nhìn qua người náo động phòng: “Sao.

không thấy Nhiếp Lăng Hàn?” “Vừa rồi hình như Yên phi nương nương không khỏe lắm, Lăng Hàn đi tiễn nàng ấy.’ Hàn Chi Đào hạ giọng nói.

“Nàng không khỏe?” Hoàng thượng hỏi một câu.

Bạch Thiếu Đình nhìn thoáng vết máu ở cửa, khẽ gật đầu.

“Được rồi ngũ đệ, trãm mệt rồi, mọi người về nghỉ sớm đi.” Hoàng thượng đột nhiên không còn hào hứng.

Tiên mọi người đi, Hoàng thượng nhìn thấy tiểu thái giám đang cọ rửa vết máu ở cửa: ‘Tại sao nơi này lại có vết máu?” Hoàng thượng trầm giọng hỏi Tiểu thái giám sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi bọn họ nói hình như là Yên phi nương nương hộc…” Liên Kiều liên tục nháy mắt, đáng tiếc tiểu thái giám cúi đầu xuống đất nên không nhìn thấy.

Chờ hắn ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu.

Liên Kiều giận dữ đạp một phát vào người tiểu thái giám.

Tay Nhan Hương nắm chặt: “Tuyết Yên, chỉ cần ngươi ở đây, chàng không thể một lòng với ta được.” Lê Hiên vội vã đi đến Trường Tín cung, Dương Thụ đi theo phía sau gọi hắn: “Hoàng thượng, đây là đêm đại hôn, người muốn đi đâu?” “Trẫm đi thăm nàng ấy.” “Nhưng chỗ Nhan chủ tử cũng tái phát bệnh tim…” Dương Thụ thở dài.

Lê Hiên dừng lại.

Liên Kiều đi theo sau lưng Dương Thụ, nước mất giàn giụa. Nàng ta quỳ xuống: “Hoàng thượng, quý phi nương nương bảo nô tì truyền lời cho Hoàng thượng, nói ngày hôm nay, trong lòng Hoàng thượng có thể chỉ có mình nương nương được không?” Lê Hiên dừng lại.

“Dương Thụ, qua thăm nàng thay trâm. Trở về bẩm báo.” Lê Hiên trở lại Vĩnh An cung, Nhan Hương tựa vào đầu giường, tay đè trước ngực. Mắt nàng ta đỏ hoe, trên má dính nước mắt.

“Hương Nhi.” Hân ôm nàng ta vào lòng.

“A Hiên, ta rất khó chịu, cảm giác như sắp chết vậy.” Nhan Hương tựa vào ngực hắn, dùng xưng hô trước kia của nàng ta nhẹ giọng gọi Lê Hiên.

“Đừng nói nhảm, có trẫm ở đây, sao nàng chết được.” Hoàng thượng ôm nàng ta, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồi lâu sau, hắn lắc đầu, cúi đâu, chuyên chú hôn môi Nhan Hương.

Qua hồi lâu, ngoài cửa Dương Thụ khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng.” Lê Hiên lách mình ra ngoài cửa: “Sao rồi?” “Yên chủ tử đã ngủ rồi, nô tì không gặp được, có điều a hoàn Cát Tường nói Yên chủ tử đã uống thuốc đi ngủ rồi, chắc là không sao.” “Trẫm biết rồi.” Hoàng thượng quay người trở về phòng, Nhan Hương vội vàng năm xuống, nhằm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau Hoàng thượng vào triều, người đưa tin của nhị hoàng tử nước Phú Lệ cầu kiến.

Thì ra cuối cùng đại hoàng tử và nhị hoàng tử đã bắt đầu cuộc chiến đoạt ngôi. Người ủng hộ đại hoàng tử là Ninh vương. Nước láng giềng của nước Phú Lệ là nước Thiên Đảo cũng đang nhăm nhe.

Nhị hoàng tử Vu Phái Phu trước mắt đã vào thế yếu, mắt thấy sắp bị đánh bại, bèn phái người tới cầu cứu nước Đại Hưng.

Vu Phái Phu là người thông minh, hắn dám chắc Lê Hiên biết Ninh vương giúp đỡ đại hoàng tử, chắc chắn sẽ xuất binh cứu giúp.

Quả nhiên Hoàng thượng đã đồng ý. Ngay hôm đó liền phái Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình lĩnh mười vạn binh, chỉ viện cho nhị hoàng tử.

Mà ngày đó Hoàng thượng dẫn theo Hàn Chi Đào bí mật đi nước Thiên Đảo.

Lê Hiên vừa mới nhận được tin, nước Thiên Đảo sẵn sàng xuất binh tấn công nước Phú Lệ. Lần này Lê Hiên đi tới nước Thiên Đảo để gặp đại hoàng tử Ngô Địch. Ngô Địch có quan hệ tốt với Lê Hiên.

Nước Thiên Đảo gần Bắc Di và nước Thượng Đan, Lê Hiên muốn tiến đánh hai quốc gia này.

Đế vương tuổi trẻ đã không vừa lòng ở nước Đại Hưng, huống chi Bắc Di và Thượng Đan còn ủng hộ Ninh vương.

Lê Hiên đi rất vội, chỉ dẫn theo Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc và ám vệ đi theo.

Hắn vẫn để Duệ vương tạm thời thay mặt triều chính.

Đêm thứ hai sau khi Lê Hiên đi, Trường Tín cung bị cháy.

Về sau có cung nữ nhớ lại đêm đó, đây là vụ cháy lớn nhất từ trước đến nay trong ký ức của nàng ấy. Đêm đó ánh lửa góc Tây Bắc ngợp trời, ánh lửa át cả ánh đèn nửa hoàng cung.

Thậm chí ngay cả rừng cây phía sau Trường Tín cung cũng bị cháy rụi, cây Phượng Hoàng cao lớn bị cháy chỉ còn lại cọc than cao cỡ một người.

Đêm đó hình như có thích khách lẻn vào, có người nghe thấy tiếng đánh nhau.

Trường Tĩnh cung của Tĩnh tần cũng bị cháy theo.

Thế lửa của Trường Tĩnh cung nhỏ hơn rất nhiều, vả lại lửa được dập rất nhanh, không ai bị thương vong.

Còn Trường Tín cung thì tìm được bảy thi thể đã cháy thành than. Những:người khác không thấy tung tích đâu. Có lẽ đã bị cháy rụi, tan thành tro bụi.

Đêm đó, khi Duệ vương dẫn theo lượng lớn thị vệ chạy đến, không thể nào đến gần ngọn lửa được.

Theo của hồi ức thị vệ đang trực, ở vị trí Trường Tín cung, mọi người nghe thấy mấy tiếng nổ từ trước, sau đó mới thấy cháy lớn.

Thế là có thị vệ báo cáo với Duệ vương, chủ tử của Trường Tín cung giỏi làm đạn nổ, thứ bị nổ là vật liệu nương nương thường dự trữ.

Cho nên vụ nổ lần này có thể nói là thích khách châm lửa, có thể nói là chủ tử Trường Tín cung tự dùng lửa sáng trong sân châm đồ dễ cháy, dẫn đến vụ cháy lớn, còn lan sang cả Trường Tĩnh cung.

Mọi người nghiêng về vế sau hơn.