Bọn họ dám cả gan lấy mạng Tuyết Yên! Lê Hiên nhìn thấy Tuyết Yên yếu ớt nằm ở đó, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm.

Trong thời gian này, hắn luôn muốn tìm lại trái tim mình trước đây, vì thế hãn đưa Nhan Hương đi chu du các nước, hắn muốn Tuyết Yên trở thành một phi †ần của hãn, chỉ là một phi tần, không hơn không kém.

Hắn nghĩ rằng mình đã làm được. Nhưng khi nhìn thấy Tuyết Yên cả người đấm máu nằm ở nơi đó. Cơn đau âm ỉ từ tận đáy lòng gần như bóp nghẹt hơi thở của hắn. Trái tim hắn như bị ai đó cứa vào, nỗi đau đó xuyên qua từng lớp từng lớp nơi tim, đau đến mức không sao chịu nổi.

Hắn nhẹ nhàng bế Tuyết Yên lên, đặt nàng vào phòng.

Ngự y vội vã bước vào, bắt mạch và xem xét vết thương. Ông châm cứu cho Tuyết Yên, bôi những thuốc trị thương tốt nhất.

Nhưng hồi lâu, Tuyết Yên vẫn chưa tỉnh lại.

“Hoàng thượng, nương nương hôn mê vẫn là do vấn đề về tim.” Ngự y nói với hoàng thượng.

“Hoàng thượng, nương nương không còn thở nữa!” Tiếu Xuân vội vã chạy ra, khóc nức nở.

Lê Hiên lập tức quay về bên cạnh Tuyết Yên, đặt tay lên mũi nàng thử, quả thực nàng không còn hơi thở! “Ngự y!” Hoàng thượng hét lên: “Nàng ấy làm sao vậy?” Ngự y đã sớm mềm nhữn trên mặt đất, hắn bò qua bắt mạch: “Hoàng thượng, nương nương thực sự đã…” “Nói linh tỉnh! Còn nói vớ vẩn lập tức chém đâu!” Lê Hiên vô cùng tức giận, trái tim co thát, máu chảy ra từ khóe miệng.

Kìm nén nỗi đau âm Ï trong lòng, hắn nhẹ nhàng đỡ Tuyết Yên lên, máu bên khóe miệng hản:nhỏ xuống viên.ngọe ngũ sắc trước ngực Tuyết Yên rồi nhanh chóng biến mất, ánh sáng ngũ sắc lóe lên, nhưng tỏa ra phần lớn là màu tối.

Hoàng hậu và Thái hậu ở ngoài nghe thấy thế thì mừng thầm. Chết mới tốt.

Tiếu Xuân đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, lấy hộp thuốc của Tuyết Yên ra, và lấy ra cái bình ra màu trắng.

“Hoàng thượng, nương nương nói đây là liều thuốc cứu sống nương nương. Là sư phụ nương nương cho, tổng cộng có hai viên, giờ chỉ còn một viên, nương nương từng nói, nếu nương nương chết thì mau chóng cho nương nương uống, như vậy có thể cải tử hoàn sinh.” Hắn biết thuốc này, là Đại Hoàn đan của nàng, nhưng hẳn vẫn bắt nàng cho Nhan Hương một viên, Nhan Hương dùng rồi nhưng không có tác dụng gì cả. Lúc đó hán vẫn không coi là thật.

Lê Hiên lấy ra Đại Hoàn đan, vừa đưa vào miệng Tuyết Yên, nàng ho mộ tiếng, vậy mà nàng lại thở rồi.

Nàng tỉnh rồi.

Hoàng thượng khẽ nhắm mắt lại, hắn nắm chặt tay nàng: “Yên Nhi, nàng tỉnh rồi?” Lúc này Tuyết Yên mới thực sự tỉnh lại. Nàng nằm đó, nhìn xung quanh, nàng nhìn thấy hoàng thượng, Điền Minh, bên ngoài còn có Cố Phàm, Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình.

Khuôn mặt của Nhiếp Lăng Hàn trầm mặc như nước, ánh mắt lạnh lùng, một lời không nói. Ban nãy khi nghe tin Tuyết Yên ngừng thở, hản xông lên, thấy Hoàng thượng ôm Tuyết Yên trong lòng, khóe miệng rớm máu, dáng vẻ võ cùng căng thẳng lo lắng, hẳn lại lặng lẽ quay về.

Có lẽ Tuyết Yên muốn được Hoàng thượng ôm như thế.

Rõ ràng là Hoàng thượng rất để tâm đến nàng.

Nhưng không rõ tại sao luôn cố ý tránh né, phải chăng là do Tuyết Văn Hào? Khi gặp đám thích khách ở Tấn thành, hắn và Bạch Thiếu Đình đã nghi ngờ. Đám thích khách này sợ đông sợ tây, vốn dĩ không phải là thích khách.

Sau đó, Điền Minh lại chạy đến hộ giá Hoàng thượng, hắn mới biết, là có người cố tình tách Điền Minh ra khỏi cung.

Lần này Hoàng thượng giữ Điền Minh ở trong cung, chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là bảo vệ Tuyết Yên.

Hắn đã nhắc nhở Hoàng thượng cố gắng về sớm, nhưng vẫn trễ một bước.

Nhưng tình càm mà Hoàng thượng dành cho Tuyết Yên, Nhiếp Lăng Hàn nhìn thấy rất rõ.

Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiếu Xuân và Cát Tương rưng rưng nước mắt, những nha hoàn và thái giám khác đều ở bên ngoài, còn những người quỳ ở ngoài sân nét mặt đều hết sức buồn rầu.

Có vết máu trên mặt đất.

“Ai, ai chết?” Tuyết Yên nhớ chính mắt nhìn thấy một thái giám bị kiếm đâm xuyên ngực.

“Nương nương, là Tiểu Vinh Tử.” Tiếu Xuân khóc.

Tuyết Yên lại nôn ra một ngụm máu khác, nàng dựa vào tấm thảm, đôi mắt ánh lên sự im lặng chết chóc.

Hoàng thượng giữ khuôn mặt nàng bằng cả hai tay, hắn cảm nhận được sự sợ hãi của nàng.

Bàn tay của hoàng hậu run rẩy, quỳ dưới đất, cúi gắm đầu.

“Đứng dậy hết đi.” Hoàng thượng lạnh nhạt nói.

Thái hậu luôn đứng ở bên đó, Mai Hồng đỡ bà, nhìn Hoàng thượng một cách tức giận: “Hoàng thượng, người có biết phòng Tuyết Yên giấu thứ đồ thế này không? Nàng ta dám nguyền rủa Hoàng hậu và Ý Quý phi! Tâm địa nham hiểm! Hậu cung không thể có một người phụ nữ độc ác như vậy được!” Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết, Tiểu Kim Tử dìu Hoàng hậu chầm chậm bước đến chỗ Hoàng thượng, quỳ xuống.

Hoàng thượng bước tới đỡ Hoàng hậu đứng dậy: “Hoàng hậu, trãm chưa bao giờ tin chuyện này. Nếu bùa chú thực sự hữu dụng, trẫm đã không cần phải dẫn binh ra chiến trường. Nàng đứng dậy đi.” Giọng hắn thờ ơ, không thể biết hắn đang vui hay giận.

Lê Hiên đỡ Hoàng hậu dậy, bảo nàng ngồi xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Thái hậu, nói: “Mẫu hậu, Tuyết Yên là người thế nào, trãm biết rất rõ. Duệ vương, sao không ngăn lại? Không phải trước khi đi trẫm đã nói, mọi chuyện của Trường Tín cung đợi trẫm về rồi xử lý sao?” Hắn quay sang nhìn Duệ vương.

Duệ vương quỳ xuống: “Thần đệ vô năng.” Đôi mắt phượng của hắn nhếch lên, cười nhạt: “Nếu như trẫm đã giao hết mọi chuyện cho đệ, thì tất cả lời nói hành động của đệ đều đại diện cho trẫm, sao, có người không chấp hành ư? Hay là lời của hoàng đế không ai thèm để tâm?” Duệ vương ngã xuống đất.

Cả người Thái hậu run lên.

“Mẫu hậu, Tuyết Yên có nhận tội không?” Hoàng thượng hỏi Thái hậu.

“Nàng ta luôn giảo biện.;.” Thái hậu hơi đuối lý.

Lông mày của Hoàng thượng cau lại, hắn từ từ đi đến chỗ Thái hậu, quay người nhìn Duệ vương: “Trâm chưa bao giờ tin vào tà ma yêu thuật, nhưng lại vô cùng căm ghét nó! Lẽ nào những chuyện này Duệ vương không biết? Nếu như ở trong Trường Tín cung tìm được những thứ đó, Yên tần lại không nhận tội, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc, tại sao không giao cho Bộ Hình điều tra rõ ràng? ” Duệ vương hiểu ý của Hoàng thượng, nghe có vẻ Hoàng thượng đang trách hắn, nhưng thực tế là đang nói Thái “Thần đệ có tội!” Duệ vương vẫn quỳ.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào kẻ trông giống như đạo sĩ đang đứng sau Thái hậu.

“Ai đây? Tại sao trong hậu cung của trẫm lại xuất hiện một kẻ thế này?” Đôi mắt Hoàng thượng quay sang, lạnh lùng tàn độc.

“Hoàng thượng, đây là Ngô đại sư mà ai gia bảo Hoàng hậu tìm. Nghe nói pháp thuật của hán vô cùng hiệu nghiệm.” Thái hậu vội vàng đáp.

Hoàng thượng cười khẩy: “Từ bao giờ, tử tôn của trâm phải dựa vào một tên đạo sĩ! Mẫu hậu, từ nay về sau, trầm không muốn nhìn thấy loại người này trong hậu cung nữa. Nhưng nếu đã đến rồi, điều tra cho rõ mới được đi.” “Hoàng thượng muốn bắt giam Ngô đạo sĩ?” Thái hậu hỏi.

“Đúng. Trong cung của Yên tần tìm thấy những thứ không tốt lành, chuyện này giao cho Bộ Hình điều tra rõ ràng, Bạch Thiếu Đình hỗ trợ. Những người ra vào.

Trường Tín cung thời gian gần đây đều nhốt vào trong nhà lao, điều tra dần dần. Yên tần đang trọng thương, nàng và những người trong cung Trường Tín sẽ ở lại đó, chờ điều tra sau.” “Thần tuân lệnh!” Bạch Thiếu Đình quỳ xuống nhận lệnh.

“Hoàng hậu, nàng về Trung An cung nghỉ ngơi đi, những ngày này để tránh dị nghị, mọi người trong cung của nàng đều không được ra ngoài, yên tâm, trãm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng, tuyệt đối sẽ không tha cho những kẻ mưu đồ độc ác, hãm hại người khác. Nhất định sẽ cho nàng và Ý Quý phi lời giải thích thỏa đáng. ” Hoàng hậu nghe thấy thế thì trong lòng run sợ.

Hoàng thượng sẽ điều tra, làm sao đây? Nàng ta cảm tạ long ân, nhìn Thái hậu một cái, rồi cùng đám nha hoàn trở về Trung An cung.

“Điền Minh, mỗi cung đều cử người đến canh giữ, trước khi điều tra rõ sự việc, ai cũng không được.

phép ra khỏi cung, nếu còn xảy ra vấn đề gì, ngươi tự từ chức/điI” Điền Minh sớm đã quỳ xuống rồi Khi hắn đi cứu Hoàng thượng, hẳn thấy Hoàng thượng bình an vô sự, lại nhìn thấy nét mặt của Nhiếp Lăng Hàn, hắn biết mình đã bị trúng kế điệu hổ li sơn của kẻ khác.

Khi hắn nhìn thấy Tuyết Yên bị trói vào ván dài, bị đánh đến sắp chết, hắn hận đến mức muốn tự đâm mình vài nhát dao! Hắn đã rời đi khi nàng cần hắn nhất! Hoàng thượng tin tưởng hắn như thế nhưng hắn hết lần này đến lần khác khiến Hoàng thượng thất vọng! Mọi ngưỡi đã rời khỏi Trường Tín cung, một vài kẻ bị nhốt vào đại lao, kẻ khác thì bị thẩm vấn trong cung của mình.

Trường Tín cung yên tĩnh trở lại.

Máu trên mặt đất đã được rửa sạch sẽ, thi thể của Tiểu Vinh Tử cũng được mang đi.

Hoàng thượng đứng đó nhìn nàng: “Nàng dưỡng thương cho tốt.” Đôi mát Tuyết Yên trống rỗng vô thần: “Hoàng thượng, Tiểu Vinh Tử chết rồi, chết vì cứu thiếp.

Người trong cung Trường Tín chết rồi. Người từng nói, không muốn thiếp giống bọn họ, nhưng nếu thiếp không thay đổi, làm sao có thể bảo vệ được người yêu thương thiếp?” “Yên Nhi, ta…” Hắn muốn nói ta sẽ bảo vệ nàng, nhưng không thể thốt ra được. Nàng hết lần này đến lần khác bị thương, hắn lại không bảo vệ được nàng.

Ngay tại hậu cung của hản, hắn cũng không thể.