Tử Vi nhìn một cái, trên mặt đất đầy những lá mây xanh, nhưng đây không phải là lá thật, những cái đầu lúc nhúc, những đôi mặt nhỏ dài kia, chắc chắn là những con rắn nhỏ nhỏ to to quấn vào với dây thừng, màu lục xám, rất giống với màu cỏ, hình dáng thon dài cũng giống, mỗi con rắn dường như dài hơn mét.

“Đứng yên ở đây đừng động.” Tử Vi dặn dò Lập Hạ: "Đây là rắn, có độc, hơn nữa thị lực của loài rắn này cực tốt.”

Tử Vi lấy một viên thuốc trong túi ra đưa cho Lập Hạ: “Nghiền viên thuốc này ra bôi lên người."

Nàng đặt chiếc sáo nhỏ lên bên miệng, nhẹ nhàng thổi lên.

Trên đỉnh Xà Sơn của núi Tử Vi, đâu đâu cũng là rắn, Tử Vi biết làm sao để chúng sống với chúng.

Những con rắn trông như lá máy này nghe theo tiếng sáo từ từ di chuyển, nhường ra một lối đi.

Tử Vi không biết Lê Hiên làm sao mà rời khỏi nơi đây, nhớ ra Hoa Nhan, nữ tử chuyên nghiên cứu độc vật, chắc chắn là nàng ta giúp chàng rời đi.

Những người Nhiếp Lăng Hàn phải đi để tìm thi thể của Lê Hiên, có lẽ không hề xuống dưới vách núi, nếu không đã không còn mạng để về rồi.

Những chiếc là dày dày trên mặt đất, chân vừa chạm xuống, mềm mềm.

Khắp nơi đều thấy những loài hoa dại không biết tên.

Nơi đây có hương vị cổ xưa.

Mời đọc truyện trên TruyệnApp

Phía sau ôn tuyền, có một tảng đá màu trắng, mùi hắc xộc thẳng vào mũi Tử Vi.

Tử Vì biết, đó là tiêu thạch.

“Hóa ra nơi đây có giấu báu vật” Tử Vi vui vẻ vô cùng.

Nàng còn ngửi thấy hương nồng của rượu, đi theo mùi hương, Tử Vi nhìn thấy dưới gốc táo cổ thụ xù xì, cũng có một cái ao nhỏ, bên cạnh là con khỉ nhỏ đang nằm ngủ.

Chất lỏng trong cái ao này có màu hổ phách.

Tử Vi vươn tay chạm vào chất lỏng đó, đặt lên mũi ngửi, không ngờ lại là rượu táo.

Tử Vi nói: “Xem ra con khỉ này uống rượu say rồi.”

Tử Vi gật đầu: “Nơi này, ta chưa từng gặp qua.

Không biết bên ngoài dẫn ra đâu.

Hôm nay không có thời gian, hôm khác lại vào thám hiểm chút”

Đứng ở trên cao, mắt không nhìn xuống thấy hai bên, bên trong lại giống như một cái bồn địa, có những mảnh đất lớn màu xanh, còn có những con khỉ, chim rừng và sóc chuột không sợ người.

Tử Vi lắc đầu: “Nơi này vì sự xâm nhập của chúng ta mà mất đi sự yên tĩnh rồi.”

Hai người bám vào dây thừng leo lên vách núi một lần nữa.

Đi về phía trước chính là nơi sư phụ Dao Lâm ẩn cư, Ngưỡng Thiên cốc.

Hôm nay Tử Vi đặc biệt đến thăm sư phụ.

Hai năm nay núi Mặc trải qua rất nhiều chuyện, Tử Vi biết sư phụ chắc chắn đã rời đi rồi, thậm chí cả tiểu thư đồng bên cạnh người cũng không thấy nữa.

Tử Vi biết sư phụ Dao Lâm vốn dĩ chính là sự phụ của mình, khi nàng vẫn còn là Tử Vi.

Là người cầu tình cho Nguyên Liệt và Tử Vi lịch kiếp.

Trong đầu Tử Vi vẫn còn những kí ức này, nhưng nàng không có năng lực quay về trước kia, nàng bây giờ chỉ là một người phàm bình thường.

Mạnh cô cô đã từng nói với nàng, nàng và Nguyên Liệt bây giờ đều là người thường, bọn họ không có cách nào rời đi, chỉ có thể nắm tay nhau đi về phía trước.

Những năm nay Tử Vi đã không có tin tức của sư phụ, người như thể mất tích vậy.

Có lẽ, nhiệm vụ của người chính là giúp nàng tìm thấy Nguyên Liệt? Bây giờ nàng đã tìm thấy Nguyên Liệt, người liền rời đi.

Người đưa cho nàng kiếm Thu Thủy, cũng chính là bằng chứng gặp gỡ với Nguyên Liệt, cũng chính là Lê Hiên.

Nhưng bây giờ, bọn họ gặp nhau thì đã sao?

Phía trước bọn họ, có càng nhiều đau khổ và bất lực.

Kết cục như này không phải là điểu Tử Vi nghĩ đến, những câu chuyện cổ xưa đó, cùng nhau tận cùng nỗi đau, công chúa và hoàng tử có được kết cục hạnh phúc, đều là kết thúc viên mãn mà con người tưởng tượng ra.

Đời người luôn là sự việc này kéo theo sự việc khác.

Cuộc sống hạnh phúc thật sự, thực ra là mọi người ở bên cạnh nhau trêu đùa cãi vã.

Tử Vi ngồi trong phòng của sư phụ một lát, nơi này đã phủ kín bụi.

Nàng nhớ đến dáng vẻ của sư phụ khi dạy nàng cách làm đạn pháo, dạy nàng y thuật, đưa nàng lên núi để nhận biết các loại cây thuốc khác nhau.

Chuyện cũ thoáng chốc ùa về, như thể đã trải qua ngàn núi vạn sông.

Tử Vi và Lập Hạ đi theo con đường mòn bí mật mà nàng biết về đến núi Mặc.

Trong phòng nghị sự của núi Mặc, Tử Vi nhìn thấy tiểu thúc thúc Trần Vĩ và biểu ca Trần Hách Nhiên và một nhóm quản sự của Thanh Y đường đang thương lượng bàn chuyện.

Nhìn thấy Tử Vi đi vào, mọi người đều rất vui mừng, khuôn mặt bỗng sáng bừng lên.

Mọi người đã biết rõ thân phận của Tử Vi, đều đã biết Tử Vi chính là Tuyết Yên, nhưng không có ai muốn nói ra, mọi người biết sự thật trước kia Hoàng thượng sắp giết Tuyết Yên, nàng đã được trao đổi thân phận, người chết là một người khác, bây giờ thân phận đã đổi, dung nhan trước đây cũng quay lại rôi.

Tử Vi nhìn thấy vẻ mặt mọi người đầy nghi hoặc, không kìm được mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Trần Vũ giận đùng đùng nhìn một người khác, đó là Lưu thúc Lưu Nhân Đường, cũng là người cũ của Thanh Y đường, phân đà chů.

“Lưu đà chủ không muốn khai trận, muốn đầu hàng Trần Siêu.” Trần Vũ nói.

Lưu Nhân Đường nói: “Thanh Y đường tung hoành giang hồ bao nhiêu năm nay, chưa từng chống lại triều đình, bây giờ Nhiếp Lăng Hàn đang có thể, chúng ta lại đối đầu với triều đình chỉ có con đường chết duy nhất, ta không muốn các anh em huynh đệ của ta chết vô ích.”

Tử Vi hỏi: “Những người dưới trướng Lưu thúc đều muốn đầu hàng Trần Siêu sao?”

Lưu Nhân Đường gật đầu: “Phần lớn đều bằng lòng." Mời đọc truyện trên TruyệnApp

Tử Vi nói: “Cữu cữu, cục diện bây giờ quả thực rất nghiêm trọng, mọi người đều muốn sống sót là điều hết sức bình thường.

Con muốn nói với mọi người là, Nguyễn Hoàng để Lê Hiến chưa chết, hơn nữa chàng ấy sẽ sớm quay về thôi.

Cữu cữu, để mọi người tự do chọn lựa đi, ai muốn đi theo Trần Siêu, để bọn họ đi, những người còn lại, bất kể sống hay chết, mọi người đều ở bên nhau!”

“Không được!” Trần Vũ không đồng ý.

“Đã vào Thanh Y đường là sống chết cùng nhau, đó là lời thề mọi người lập lúc ban đầu! Trước lúc lâm chung Lão đường chủ đã nói rõ điểm này!”

“Cữu cữu, tâm bọn họ không ở đây, ngược lại là hiểm họa của Thanh Y đường.

Người phải đề phòng họ mọi lúc mọi nơi!” Tử Vi nói rất thẳng thắn.

Lưu Nhân Đường tái mặt: “Tử Vi cô nương, người giang hồ của chúng ta cũng có quy tắc, nếu chúng ta rời đi sẽ quang minh chính đại mà đi, sẽ không phản bội, càng không hại mọi người.”

Tử Vi cười khẽ: “Lưu thúc, Tử Vi tin tưởng người, nhưng Tử Vi đã quen việc mọi chuyện trước hết nghĩ xong những tình huống xấu nhất.

Núi Mặc là tâm huyết của ngoại công ta, nếu ngoại công đã giao Mặc lệnh cho ta, ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ núi Mặc.

Ta tin rằng, Nguyễn Hoàng thượng sẽ trở lại sớm thôi..."

Đang nói dở, một do thám chạy vào báo: “Đường chủ, Uông thúc chết rồi, bị Trần Siêu giết rồi!”

“Uống thúc chết rồi?” Trần Vũ bật dậy.

Do thám nói: “Vâng, mật thám của chúng ta vừa đưa tin về, Trần Siêu muốn đốt núi Mặc, Uống thúc ngăn cản, bị Trần Siêu giết chết.

“Khốn kiếp!” Lưu Khải Đường mặt đỏ bừng.

Lập tức mọi người trầm mặc.

Tử Vi nói: “Trần Siêu muốn đốt núi Mặc, muốn hủy cả núi Mặc.

Cữu cữu, chúng ta không thể bị động như trước đây nữa!”

Do thám nói: “Trần Siêu còn phải người đến khu vực dân thường sinh sống xung quanh núi Mặc phóng hỏa cướp rồi đổ vấy cho người của Thanh Y đường làm.

Mật thám của ta về báo, hôm nay bọn họ lại ra ngoài hành động, địa điểm là Hàn gia trấn!”

Trần Vũ phẫn nộ nói: "Không trách được Hoàng thượng lại phải nhiều người bao vây đến núi Mặc như thế!”

Tử Vi trầm mặc một lát: "Cữu cữu, không biết thật giả, chúng ta nên lén cử mấy người chân tay nhanh nhẹn đến chỗ Hàn gia xem xét, ngăn bọn chúng lại, không được để dân thường biết sự thật”.