“Mau đi mời Vương gia! Tiểu Quân, mau mời Dương đại phu!” Ngọc Khiết dặn dò Băng Thanh, nàng hoảng hốt cho Trân Châu uống một viên thuốc mà Tuyết Yên để lại.

Lúc Duệ vương chạy đến, Trân Châu đã ngất đi.

Máu đỏ thãm thấm đầy giường.

Duệ vương hoảng hốt: “Tiểu Thanh, mau vào cung mời ngự y!” Tiểu Thanh vội vàng rời đi.

Dương đại phu đến, ông ta vừa bắt mạch vừa nói: “Lúc tối đã đỡ hơn nhiều rồi mà, tychức bắt mạch, sau khi uống thuốc của Yên phi nương nương, cơ bản đã khống chế được, bây giờ lại làm sao vậy?” Không có ai trả lời ông ta.

“Vương gia, đứa bé đã không còn, phu nhân mất nhiều máu, mời Vương gia ra bên ngoài chờ, ty chức chẩn trị cho phu nhân… Dương đại phu nói khẽ với Duệ vương.

Duệ vương đứng ở cửa ra vào.

Hắn đã sớm nghe người khác nói về cái tên Thẩm Trân Châu, nghe nói nàng dung mạo xuất chúng, tài tình hơn người, nghe nói về sau nàng làm tú nữ, lại nghe nói nàng là đại a hoàn trong tẩm cung của Hoàng thượng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng hán đã cảm thấy nàng rất quen mặt, thì ra dung mạo của nàng rất giống người kia. Con mät, khuôn mặt, thậm chí bước đi.

Ngày đó hắn uống say, nàng vừa vặn đưa trà cho.

hắn, hắn coi nàng thành người kia, muốn nàng trong phòng ngủ của nàng. Không ngờ một lần đã có thể mang thai.

Cưới nàng hắn mới biết được, Thẩm Trân Châu Vĩnh viên không thể thành người kia.

Thế là Thẩm Trân Châu thành vật trang trí, hán hầu như không hề nhìn nàng. Hắn không ngờ bây giờ nàng gầy như vậy, cũng không ngờ nàng sẽ sinh non, nàng nhìn khỏe mạnh như vậy, giống như vĩnh viễn sẽ không mắc bệnh.

Khi Tuyết Yên tìm hắn hản rất tức giận, hản buồn bực vì nàng cáo trạng hắn.

Quả thực hai ngày nay ngự y trong cung đều ở Vĩnh An cung, hắn tìm.

Hoàng huynh vốn định đày Nhan Hương vào lãnh cung, hán quỳ xuống cầu xin Hoàng huynh nể tình đứa bé, giam nàng ấy trong Vĩnh An cung.

Nhan Hương giữ được đứa bé, còn con hắn lại không còn. Đây là báo ứng đúng không.

Lúc ngự y đến, Trân Châu vẫn chưa tỉnh lại nữa.

Nhưng máu đã ngừng chảy.

Ngự y kê đơn thuốc, Duệ vương nhìn nàng, sắc mặt nàng trắng như trong suốt.

“Vương gia, có lẽ Nhị phu nhân không còn đáng ngại, trong khoảng thời gian này chú ý ẩm thực, cơ thể phu nhân rất thiếu chất, phải cẩn thận điều dưỡng thân thể mới được, nếu không sẽ rất khó mang thai tiếp” Ngự y nói.

“Rất khó mang thai sao?” Duệ dương kinh hãi.

“Phu nhân phúc lớn mạng lớn, chỉ cần điều dưỡng kỹ càng, có lẽ sẽ không đáng ngại.” Ngự y nói.

Duệ vương dặn dò Dương đại phu trong phủ cẩn thận điều trị sức khỏe cho Trân Châu, thấy nàng đã không có việc gì, hắn liền rời đi.

Nghe thấy Duệ vương rời khỏi, Trân Châu mở to mắt. Thì ra yêu một người sẽ đau thấu tim gan như thế, tim phổi, gân cốt, thậm chí cọng tóc đều đau nhức.

Hôm nay Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình trở lại Vân Thành. Tiêu diệt Tây Bắc hầu và tấn công nước Cổ Lương đều giành được thắng lợi, địa vị trong triều của hai người họ cũng không giống như trước.

Hoàng đế trẻ tuổi cho các đại thần nhìn thấy sự anh minh quyết đoán và hùng tâm tráng chí của hắn, lực lượng nòng cốt của chính quyền mới Đại Hưng đã ổn định.

Mà lúc này, nước Thượng Đan vẫn luôn nóng lòng muốn thử lại an tĩnh lại, Quốc vương nước Thượng Đan bệnh nặng, Đại vương tử lên làm Quốc vương, Tiêu Lưu Nguyệt gả cho Lê Kiệt làm chính phi.

Lê Kiệt làm phò mã nước Thượng Đan cũng không mang theo đội ngũ tấn công Đại Hưng, mà đánh hạ nước Ba Tác phía tây nước Thượng Đan.

Cũng thừa cơ lấy thế trở tay không kịp đánh hạ sườn đông nước Cao Địch.

Tình hình đại lục bắc hoang đang lặng lẽ xảy ra biến hóa, đại lục bắc hoang có tổng cộng mười ba quốc gia.

Dường như Lê Kiệt đã đổi cách đối kháng với Lê Hiên.

Bây giờ, nước Ba Tác, nước Cao Địch lệ thuộc vào nước Thượng Đan, trong nước Thượng Đan, thực tế Lê Kiệt có một nửa quyền lực, mà Bắc Di kề sát nước Đại Hưng cũng có giao hảo với Lê Kiệt.

Nước Phú Lệ, nước Thiên Đảo giao hảo với Đại Hưng, nước Cổ Lương lệ thuộc vào Đại Hưng.

Nước Thượng Đan và nước Đại Hưng lấy mình làm trung tâm, liên lạc với đồng minh xung quanh, đối lập từ xa! Bây giờ nước Thượng Đan không còn là một nước nhỏ nữa, mà là nước lớn có thế lực tương đương không thể khinh thường với nước Đại Hưng.

Trong đêm, Lê Hiên phê xong phần tấu Chương cuối cùng đã gần canh ba sáng.

Khi hắn đi vào gian phòng của Tuyết Yên trong ‘Vong Ưu cung, thấy nàng mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, ngồi trước bàn chép y thuật.

Than trong chậu đang cháy đỏ. Bên cạnh có hai củ khoai lang đang nướng.

Tuyết Yên nhìn thấy hắn đi vào cũng không đứng dậy.

Lê Hiên liếc nhìn nàng một cái: “Nàng mặc ít như thế ngồi ở đây, lại mang thai, nếu như mắc bệnh thì đừng kêu khóc trước mặt ta!” Tuyết Yên quay đầu liếc hắn một cái: “Vậy thiếp tìm người khác kêu khóc!” “Nàng dám!” Hắn đưa tay nắm chặt lỗ tai nàng.

Sớm có a hoàn bưng nước rửa chân đặt ở bên ngoài, Tuyết Yên tự mình bê vào, Lê Hiên nhìn thấy gói thuốc ngâm bên trong, cho chân vào, một dòng nước ấm từ chân vang lên, vô cùng dễ chịu sảng khoái.

Tuyết Yên đưa cho Lê Hiên một chén trà sâm, chính mình cũng cầm một chén, bê ghế ngồi lại gần, cho chân vào tfong éhậu rửa chân.

Chân nàng rất nhỏ, tinh tế, thịt trên chân cũng rất nhiều, thịt mập mạp, móng tay sáng óng ánh, Lê Hiên nhìn không nhịn được đưa tay cầm lên xoa nắn.

Tuyết Yên cười khanh khách giãy giụa.

Trong khoảng thời gian này hầu như ngày nào hắn cũng sẽ tới. Dường như vào Vong Ưu cung, tất cả phiền não đều sẽ tan thành mây khói.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Lê Hiên hỏi.

“Rất tốt, tình trạng nôn oẹ của thiếp rất nhẹ. Có thể ăn có thể uống, không cần lo lắng.” Tuyết Yên nói.

Lê Hiên đưa tay ôm lấy nàng, hắn lớn lên trong cung từ nhỏ, rất nhiều phi tử sau khi mang thai đều muốn nhân cơ hội đạt được sự thương tiếc của Hoàng thượng, không nôn ọe cũng sẽ nói thành nôn oẹ. Không có người thành thật giống như Tuyết Yên.

Mỗi ngày Tuyết Yên đều làm đồ ăn khuya khác biệt, trà nhuận dạ dày, trà mát gan, trà giải sầu…, thậm chí nước rửa chân mỗi ngày cũng không giống nhau, nàng thích lý thuyết y học, Lê Hiên sử dụng đồ vật của nàng, có lẽ tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, Lê Hiên cảm thấy gần đây tinh thần rất sảng khoái.

“Yên Nhi, bây giờ nàng mang thai, có một số việc đừng tự mình làm” Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng.

“Thật sự không sao mà, thiếp hiểu rõ, có tin mừng càng không thể không làm gì cả, cơ thể mẫu thân tốt, đứa bé cũng sẽ rất khỏe mạnh, yên tâm đi, thiếp tính cả rồi!” Tuyết Yên vỗ vỗ tay Lê Hiên.

Từ khi biết trong cơ thể mình có một sinh mệnh nhỏ bé, tâm trạng Tuyết Yên cũng thay đổi rất nhiều.

Quá khứ đã qua, nhớ kỹ chuyện vui, quên đi bi thương, con người mới có thể vui vẻ đi tiếp.

Chân nàng không yên, giãm lên chân hán, hản đưa tay ôm nàng ngồi lên chân mình: “Yên Nhi, mấy ngày nữa sẽ có một nghi thức, nàng đừng phiền.” Lê Hiên biết xưa nay nàng phiền chán nghi thức phức tạp.

“Nghi thức gì?” Tuyết Yên hỏi.

“Trẫm muốn sắc phong nàng làm Hoàng hậu, hậu cung không thể để trống hậu vị mãi được.” Tuyết Yên bị dọa đến mức trượt xuống khỏi đùi Lê Hiên. Suýt ñữa tới vào trong chậu rửa chân: Lê Hiên đưa tay nắm chặt nàng: “Nàng sao vậy? Hù dọa con của ta thì sao!” “Lê Hiên, chẳng phải người muốn để vị trí Hoàng hậu cho người trong lòng của người sao?” “Đúng vậy. Trãm vất vả gây dựng giang sơn, vị trí Hoàng hậu chỉ muốn cho người mình âu yếm.” Lê Hiên thích thú tựa lưng vào ghế ngồi.

“Hoàng thượng có ý gì?” “Nàng nói xem trẫm có ý gì?” Tuyết Yên giơ hai tay nâng mặt Lê Hiên lên ngắm nghía, đưa mặt tới gần ngửi thử: “Không uống tửu mà nhỉ!” “Tuyết Yên, trãm là hoàng đế, loại chuyện này đâu phải trò đùa!” Lê Hiên tức giận đưa tay luồn vào trong y phục của nàng hung hăng bóp, Tuyết Yên bị đau, đấm nam nhân một cái.

Lê Hiên bắt lấy tay nàng nắm chặt: “Sao thế, nàng không muốn sao? Nàng không muốn làm Hoàng hậu của trẫm à?” Tuyết Yên không cử động được, tức giận nói: “Thiếp sợ thiếp làm Hoàng hậu sẽ chết càng nhanh! Thiếp chỉ muốn ở bêh cạnh người như thế này thôi.” Lê Hiên bật cười: “Cuối cùng nàng đang sợ cái gì? ‘Trãm sẽ che chở cho nàng, nếu như trẫm muốn giết nàng, chẳng phải nàng có kim bài miễn chết sao?”