Lê Hiên ôm chặt nàng vào lòng: “Cuối cùng nàng cũng trở về. Đừng rời khỏi ta nữa, từ nay về sau, nàng chỉ là phi tử của ta, không liên quan đến bất cứ người nào khác.” Tuyết Yên hiểu rõ, người nào khác trong miệng hắn thực tế là chỉ phụ thân, là Tuyết gia. Bởi vì nàng là nữ nhi của Tuyết Văn Hào, luôn bị các đại thần lên án, bọn họ tìm rất nhiều lý do muốn Hoàng thượng phế nàng đi. Trong mắt bọn họ, nàng luôn là một mối uy hiếp.

Nàng có thể cảm nhận được áp lực của Lê Hiên.

Thế nhưng chẳng lẽ vì phụ thân chết rồi, nàng không còn là nữ nhi của Tuyết Văn Hào saơ? Nàng đẩy nhẹ hản ra, thấy sắc mặt hán dần dân trở nên ảm đạm.

Hân không tức giận.

Chính Lê Hiên cũng không rõ cảm giác với Tuyết ‘Yên, có chua, có ngọt, có khổ, có cay, có nhớ đến xương tủy, ghen ghét cào tim, tựa như lúc hắn cực đói nhìn thấy màn thầu, cứ cảm thấy ai cũng sẽ tranh với hắn.

Một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng tác động đến thần kinh hắn, là cảm giác chưa bao giờ có. Chẳng lẽ đây chính là tình? “Nàng thích những thứ này không?” Lê Hiên hỏi nàng.

“Thích.” Tuyết Yên gật đầu.

“Nàng cần gì cứ mở miệng.” “Được” “Nàng nghỉ ngơi trước đi, buổi tối trâm lại tới.” Lê Hiên nhìn nàng.

“Hoàng thượng, ta hơi mệt, mấy ngày nay muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Tuyết Yên nói mấy ngày nây.

Lê Hiên nhìn qua nàng, gật đầu: “Cũng được.” “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, Lê Đồng, muội cũng trở về cung điện của muội đi, Yên phi cần nghỉ ngơi.” Lê Hiên đuổi cả Lê Đồng đi.

“Yên Nhi, đừng suy nghĩ nhiều. Nơi này mới là nhà của nàng. Ngủ một giấc thật ngon đi!” Hán đi thật, không dây dưa, nhìn sắc mặt hình như không hề †ức giận.

Đêm khuya, Tuyết Yên đột nhiên cảm thấy chân bị ai túm lấy, nàng còn tưởng là nằm mơ, mở bừng mát, nhìn thấy một người cao lớn cường tráng phủ lên. Nàng hoảng hồn đang định thét lên thì miệng bị che lại: “Yên Nhi, là ta.” Mùi rượu phả vào mặt, Lê Hiên uống rượu.

“Chàng…” Không đợi Tuyết Yên nói chuyện, bàn tay hơi thô ráp của Lê Hiên đã ôm lấy eo nàng: “Yên Nhi, ta quá nhớ nàng, đừng đẩy ta ra…” Tuyết Yên mặc bộ đồ trong màu trắng, ánh mắt mông lung, sắc mặt hồng nhuận, sắc môi kiều diễm ướt át, còn đang thất thần, Lã Hiên đã tham lam hôn lên cần cổ trảng nõn của nàng.

Cánh tay kiên cố mạnh mẽ của hán ôm lấy nàng, nửa đè nàng xuống giường, một tay chậm rãi sờ khuôn mặt nàng, lòng bàn tay thô ráp khiến da thịt nàng run rẩy.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tĩnh mịch cực nóng bỏng.

Mỹ nhân như ngọc, tóc đen như thác nước, da thịt nõn nà, quyến rũ hớp hồn, Lê Hiên gần như muốn nuốt nàng vào bụng…

Tuyết Yên giấy giụa nhưng lại bị ánh mắt thâm tình của hán hòa tan, nét mặt hắn như nam nhân ba mươi tuổi đã trải đời nhiều, nhưng Tuyết Yên biết, hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, ánh mắt lại luôn khiến người ta đau lòng đến vậy.

Nàng không kìm lòng được đưa tay xoa khuôn mặt hắn. Nàng yêu hán, cho dù người của hắn giết phụ thân nàng.

Tuyết Yên thầm mắng bản thân, lại dần dần trâm luân dưới người nam nhân tràn trề tình dục…

Trong khoảng thời gian Tuyết Yên hồi cung, Lê Hiên có kiên nhãn rất lớn, ngày nào hắn cũng tới, mỗi hgày sẽ mang đến những loại đồ chơi khác nhau, hoặc là đồ ăn. Hán cũng không ép nàng làm bất cứ chuyện gì.

Lê Hiên luôn tin giấc mơ đó là thật. Là kiếp trước của hắn. Hản không tin mình nghe được câu chuyện nào đó nên mới mơ vậy.

Hơn nữa hán còn kết luận, người hản luôn muốn tìm chính là Tuyết Yên. Mặc dù bây giờ Tuyết Yên luôn lạnh nhạt với hán.

Trong khoảng thời gian này, Tuyết Yên không cho Lê Hiên chạm vào nàng.

Có một lần, lúc hán tới đã quá canh ba, hắn tới năm luôn trên giường, Tuyết Yên nhường một nửa chăn cho hán, hắn lại nhân cơ hội dán vào nàng.

Tuyết Yên xoay người, quay lưng với hắn, hắn hôn cổ nàng rồi đè nàng xuống dưới. Tuyết Yên giận, không hề nghĩ ngợi gì đạp một phát, không ngờ hắn không phòng bị, ngửa mặt ngã ra, suýt nữa rơi xuống giường. Rèm trướng rơi xuống phủ lên người hắn.

Hồi lâu sau hắn mới bò ra khỏi rèm, mặt đỏ gay đứng dậy, trừng mắt với nàng: “Nàng! Nàng!” Hắn chỉ vào nàng nói “nàng” hồi lâu, cuối cùng thả †ay xuống, nổi giận đùng đùng rời đi,áø khoác cũng không mặc.

Nhưng chỉ qua một ngày, hán lại tới, mang cho nàng rất nhiều đồ ăn, như thể không có gì xảy ra.

Vết thương trong lòng Tuyết Yên dần dần khép lại, thời gian quả đúng là thuốc hay.

Qua hơn một tháng như vậy, trong khoảng thời gian này, Lê Đồng và Vu Dung thường xuyên tới chơi với nàng. Sau khi Vu Dung cưới, tính cách dịu dàng hơn rất nhiều.

Nàng ấy vốn đã hợp với Tuyết Yên, giờ làm phu nhân của Bạch Thiếu Đình, mà Bạch Thiếu Đình vô cùng thân thiết với Tuyết Yên, Tuyết Yên và Vu Dung lại càng thân hơn.

Trong Vong Ưu cung dần dần có tiếng nói cười.

Đội ngũ của Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình dẹp xong nước Cổ Lương.

Thế lực của nước Đại Hưng xưa đâu bằng nay, sát phạt quyết đoán tiêu diệt Tây Bắc hầu, vừa đấm vừa xoa nước Cổ Lương, khiến các quốc gia xung quanh vừa hận vừa sợ nước Đại Hưng.

Gần đây, mấy quốc gia xung quanh phái sứ giả đến nước Đại Hưng lấy lòng, giữa các nước éũng như giữa con người với nhau vậy, kẻ mạnh luôrr là đối tượng mà mọi người leo lên.

Ngày nào Lê Hiên cũng bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều xem sổ đến khuya, nhưng dù như thế, gần như hôm nào hán cũng đến Vong Ưu cung ngồi một hồi.

Hai ngày nay bất ngờ là Lê Hiên không tới, Tuyết ‘Yên có chút không quen.

Hôm nay tuyết rơi lớn, buổi trưa, Tuyết Yên và đám a hoàn ăn lẩu trong phòng, tỳ nữ Ngọc Khiết của Thẩm Trân Châu bỗng nhiên đi tới Vong Ưu cung.

Lập Hạ đưa nàng ấy vào phòng, nàng ấy cóng đến nỗi toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch.

Cát Tường lập tức rót trà nóng cho nàng ấy.

Nàng ấy không để ý uống trà, quỳ rạp xuống trước mặt Tuyết Yên: “Yên phi nương nương, xin hãy cứu Nhị phu nhân của nô tù.” Tuyết Yên đỡ nàng ấy dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Mấy ngày nay nhị phu nhân thấy khó chịu trong người, tối hôm qua bỗng nhiên thấy máu, đại phu †røng phủ ñói sợ là sắp eHảy thai, không cứu được. Nhị phu nhân bèn mời ngự y trong cung, nhưng ngự y đều ở chỗ Vĩnh An cung, nhị phu nhân uống thuốc đại phu trong phủ kê đơn, hôm nay còn chưa thấy đỡ, mới sai nô tỳ đi cầu xin nương nương, nói y thuật của nương nương cao siêu, có lẽ có thể cứu được đứa bé.” Nàng ấy quỳ xuống dập đầu.

Tuyết Yên nghe vậy vội vàng đứng dậy: “Ta biết rồi, ta sẽ đi ngay. Ngươi uống chút trà nóng làm ấm người đi, ta đi sửa soạn đã.” Tuyết Yên mang theo hòm thuốc của mình, cầm một số dược phẩm và thuốc bổ tốt nhất, chỉ dẫn theo Lập Hạ đi theo Ngọc Khiết xuất cung.

Gặp lại Trân Châu, Tuyết Yên sửng sốt.

Từ khi Trân Châu gả cho Duệ vương, bọn họ chỉ gặp nhau một lần.

Lúc này sắc mặt Trân Châu tái nhợt, nằm trên giường, gầy đến nỗi chỉ còn đôi mắt to.

Trân Châu nhìn thấy Tuyết Yên, đáy mắt mờ mịt, từng giọt nước mắt chảy xuống, nàng ấy gắng gượng ngồi dậy.

Tuyết Yên nắm chặt tay nàng ấy: “Ngươi đừng nhúc nhích, nằm là được. Ta xem mạch cho.

ngươi.” Tuyết Yên thấy vết đỏ trên tay nàng ấy: “Mụn gió à? Ngươi còn bị dị ứng?” “Vâng, gần đây cơ thể không được tốt, đứa bé này giỏi quấy lắm” Trân Châu nói.

Tuyết Yên vừa bắt mạch vừa hỏi Trân Châu: “Vương gia đâu? Ngươi bệnh thành như này, vì sao vương gia không ở đây?” Trân Châu cúi đầu: “Người ấy quá bận.” Ngọc Khiết hầu bên cạnh nói: “Hồi bẩm nương nương, đã lâu vương gia không đến đây, hôm qua nô tỳ đã đi tìm vương gia, hồi bẩm cơ thể phu nhân không khỏe với vương gia, vương gia chỉ cho Dương đại phu trong phủ qua khám, hôm nay nô tỳ không tìm được vương gia, Tiểu Thanh nói vương gia đã tiến cung từ sớm rồi.” “Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.” Trân Châu bảo.

Ngọc Khiết lui ra.

Tuyết Yên nhíu mày: “Có phải hắn đối xử với ngươi không tốt không?” Trân Châu thở dài: “Hắn có ý trung nhân của mình. Ta có thể gả cho hản đã hài lòng rồI.” Tuyết Yên nói: “Ta biết, là Nhan Hương. Hán biết rất rõ hán và Nhan Hương không có khả năng.

‘Trêu chọc ngươi, lại không trân quý.” Trân Châu cười khổ: “Vốn là ta yêu hản, yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, về sau phụ thân bảo ta vào cung tuyển tú, ta bèn nhờ người để không làm tú nữ, mà làm đại cung nữ trong tẩm cung của Hoàng thượng, cũng là vì không quên được hắn. Tất cả là do ta tự tìm, không thể trách ai được” “Từ xưa nữ tử đã ngốc trong tình yêu rồi.” Tuyết Yên đau lòng nói, nàng không khỏi nghĩ đến bản thân, mình có tư cách gì khuyên người khác đây? Tuyết Yên chẩn mạch: “Tâm trạng ngươi đè nén, cộng thêm suy nghĩ quá nhiều, đêm không yên giấc, dẫn đến thai nhi bất ổn. Ta kê thuốc cho ngươi, mấy ngày nay nhất định không được nghĩ nhiều.” Tuyết Yên để lại cho nàng ấy một bình thuốc an †hần trợ ngủ: “Bây giờ ngươi đang mang thai, không thể uống thuốc linh tỉnh, ngươi bị mụn gió là do hệ thống trong cơ thể xảy ra vấn đề, ta phối cho ngươi ít thuốc bôi ngoài da.” Khi Tuyết Yên bôi thuốc cho Trân Châu, phát hiện $au lưng nàng ấy toàn là vết cào.

Tuyết Yên hỏi: “Bây giờ cơ thể ngươi như này, Duệ vương không hề biết đúng không?” “Ừm, khoảng thời gian trước hản đi chiến trường, sau đó mỗi ngày trở về cũng bề bộn nhiều việc, ta không muốn quấy rầy hắn.” “Nhưng hắn là phu quân của ngươi.” Tuyết Yên đau lòng ôm Trân Châu vào lòng: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Tuyết Yên trở lại trong cung thì sắc trời đã tối.

Nàng nhớ kỹ Ngọc Khiết nói mấy ngày nay ngự y đều chờ ở Vĩnh An cung, chẳng lẽ Nhan Hương xảy ra vấn đề gì? Vậy có phải Duệ vương cũng ở Vĩnh An cung hay không? Tuyết bên ngoài vẫn rơi, Tuyết Yên khoác thêm một chiếc áo khoác mũ màu xanh, gọi Lập Hạ đi đến Vĩnh An cung.

Nhan Hương trong Vĩnh An cung không bệnh nặng như Tuyết Yên tưởng, ngược lại, trong phòng đầy tiếng nói cười, nàng nghe thấy tiếng cười của Duệ vương.

Trước mắt Vĩnh An cung chỉ có một tỳ nữ hầu hạ trong phòng, thị vệ ở cổng nhìn thấy Tuyết Yên thì đỉ vào bẩm báo, Tuyết Yên đi theo thị vệ đó cùng vào cửa.

Ở cửa giữa, lại gặp Điền Minh và Cố Phàm.

“Yên phi nương nương…” Điền Minh và Cố Phàm thị lễ, Cố Phàm đi vội vào phòng.

Thì ra ở đây không chỉ có Duệ vương.

Tuyết Yên đứng đó, nàng không ngờ Lê Hiên cũng ở đây.

Nghĩ mấy giây, Tuyết Yên vẫn đi vào. Điền Minh đưa tay muốn ngăn nàng, Tuyết Yên nói: “Tránh ra đi, hôm nay ta không tìm Hoàng thượng, ta tìm Duệ vương.”