Lê Hiên vung tay đóng cửa, ném Tuyết Yên lên giường: “Hản tới lúc nào? Lúc ta đi vào hai người đang làm gì!” Giọng hán lạnh lùng cộc căn, dường như đã nhẫn nại tới cực điểm.

Tuyết Yên ngồi dậy từ trên giường: “Chẳng làm gì cả, hắn gần như vào cùng lúc với chàng, huynh đệ hai người rất giống nhau đấy, thích vào phòng của người khác lúc nửa đêm!” Giọng Tuyết Yên lạnh lùng nói.

“Người khác? Nàng là phi tử của ta, hắn là cái thá gì?! Nàng đừng với ta nàng và hắn dây dưa mập mời” Tuyết Yên tức eười, đột nhiên nói: “Chỉ cho phép chàng có nhiều nữ nhân như vậy à?” Ánh mắt Lê Hiên lạnh lẽo, đưa tay bóp cổ nàng: “Nói đúng rồi, trãm là Hoàng thượng, mà nàng, chỉ có thể có một mình trấn, nếu không, trãm sẽ giết nàng, giết tất cả những ai liên quan đến nàng, giết hắn! Trãm luôn thích giết người, nàng không phải không biết.” Tuyết Yên ngạt thở, cuối cùng Lê Hiên cũng buông lỏng tay, tay lại nâng mặt nàng lên, khống chế nàng, hôn sâu lên môi nàng, cạy mở môi lưỡi nàng, hôn triền miên.

Tuyết Yên vung tay đẩy hản, lại không sao đẩy được.

Bọn họ đã xa nhau khá lâu.

Hắn rất nhớ nàng, chưa từng nhớ như bây giờ.

Tây Bác hầu lãnh binh làm phản, chiêu cáo thiên hạ Lê Hiên giết Thái tử, chụp tội giết huynh giết cha, giết hại trung lương lên đầu hắn, còn đón Lục hoàng tử Lê Bạch tới, lấy danh nghĩa bình định lập lại trật tự để tạo phản.

Hắn giao nhiệm vụ tiêu diệt Tây Bắc hầu cho.

Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình, còn có Duệ Vương.

Hản không để Tây Bác hầu vào mát, Tây Bác hầu đã có ý làm phản từ lâu, người của hán vẫn luôn giám sát động tĩnh của ông ta. Hắn cũng không giải thích cái gọi là giết huynh giết cha với bất kỳ ai.

Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần thắng, sai cũng thành đúng, không cần giải thích; nếu như thua, giải thích cũng vô dụng.

Tiêu diệt Tây Bắc hầu, hắn cần chiến nhanh diệt gọn, không kéo dài được, bởi vì sợ Lê Kiệt phản công, còn có Bắc Di nhân cơ hội xâm phạm.

Nhiếp Lăng Hàn dựng lên quân lệnh trạng*, tiêu diệt phản quân trong vòng mười ngày. Hán tin tưởng Nhiếp Lăng Hàn, Nhiếp Lăng Hàn luôn trầm ổn đáng tin, có mưu lược.

*Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh Lần này, hắn phái tướng cường binh mạnh của mình. Hắn nhất định phải lấy một số kẻ ra làm gương, giết một kẻ răn trăm người.

Nhưng dưới áp lực và bận rộn như thế, hắn vẫn không quên được Tuyết Yên, không quên được khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, không quên được đôi mắt tuyệt vọng của nàng.

Phụ thân của nàng vậy mà chết trong ngực nàng, còn do bị người của hản giết.

Nàng từng cầu xin hán, cầu xin hán tha cho phụ thân nàng một mạng, hân đã đồng ý. Song hắn cũng không thể làm được. Hắn nợ nàng.

Hắn cứ cảm thấy nàng ở núi Mặc sẽ không hồi cung, hắn thật sự sợ nàng sẽ không trở lại nữa.

Hai ngày nay Nhiếp Lăng Hàn liên tục báo tin thắng, trong lòng Lê Hiên rất vui.

Quan Duyệt đã bị giam lại, hắn không nói với nàng †a chuyện Quan Thế Xương tạo phản, chỉ sợ Quan ‘Thế Xương đã bỏ nữ nhi này rồi.

Khi nàng ta biết tin tức này, còn đang suy nghĩ làm sao để tăng thu giảm chỉ trong cung. Lê Hiên cho nàng ta chưởng quản công việc lục cung lần nữa khiến nàng ta rất cảm động. Bây giờ Nhan Hương không có cơ hội làm Hoàng hậu, Tuyết Yên luôn giữ phi vị, ngay cả quý phi cũng không phải.

Nàng ta tin rằng vị trí Hoàng hậu vẫn sẽ là của nàng ta.

Nhưng chưa được mấy ngày, nàng ta đột nhiên bị giam lỏng, không ai nói cho nàng ta biết là vì sao.

Mãi đến khi nàng ta dùng trâm phượng sủa mình đổi lấy tin tức của thị vệ mới biết, thì ra phụ thân †ạo phản.

Quan Duyệt lập tức hiểu ra, cuộc đời của mình đã chấm dứt.

Khi nàng ta gả cho Lê Hiên, hắn cho nàng ta vị trí chính phi, cho nàng ta sự sủng ái và phồn hoa vô tận.

Thế nhưng quá ngắn ngủi. Rốt cuộc hắn cũng không phải vật trong ao. Hắn làm Hoàng đế, nàng †a cũng được làm Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu chỉ là một tước vị mà thôi, không hề có ân ái.

Trong khoảng thời gian sau đó, nàng ta chỉ dựa vào hồi ức sống qua ngày. Thời gian như kéo dài miên man.

Bây giờ trong hậu cung của Lê Hiên, Ý quý phi và Đức quý phi bị giam giữ, Ngọc phi đã chết, Yên phi trở về núi Mặc, hậu cung lớn như vậy, chỉ có Tuệ quý phi và Tĩnh phi.

‘Thậm chí ngay cả tâm trạng về hậu cung Lê Hiên cũng không có. Có đại thần thượng thư đề nghị Hoàng thượng làm phong phú hậu cung, Lê Hiên từ chối hết. Bây giờ hắn không cần dựa vào thông gia để củng cố quyền lực của mình. Hắn không muốn phải nhìn sắc mặt của người khác.

Quan trọng là, hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân mà hản không yêu.

Hân càng thêm nhớ Tuyết Yên, muốn đón nàng hồi cung.

Hôm nay hán lại nhận được tin chiến thăng của Nhiếp Lăng Hàn, tâm trạng rất tốt, rời triều liền dẫn Điền Minh và Cố Phàm không ăn không uống đuổi đến núi Mặc đuổi, cuối cùng cũng tới lúc nửa đêm.

Bọn họ nhảy thẳng lên tường thành đi vào sân Tuyết Yên ở, không ngờ lại nhìn thấy trong phòng Tuyết Yên có người khác.

Nghĩ tới đây, lửa giận của hán lại dấy lên, hán nhìn Tuyết Yên co quáp bên giường, hán chỉ muốn bóp chết nàng.

Hắn ôm chặt nàng, dục vọng bắt đầu dâng trào.

Mỗi lần hắn ôm lấy Tuyết Yên là lại muốn nàng, mọi nơi mọi lúc.

Tay hắn sờ lên y phục của Tuyết Yên, xoay người đè nàng xuống, nụ hôn mạnh bạo bắt đầu lang thang trên người nàng, bàn tay thoải mái sờ lên nàng, cơ thể nàng, tay chân bị cơ thể khỏe khoắn của hắn khống chế, hai tay bị hắn nắm chặt, không cách nào cử động được.

Tuyết Yên bật khóc.

Lê Hiên bỗng nhiên buông tay, ôm lấy nàng: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi.” Nàng còn đang thủ hiếu, chưa qua ba bảy.

Hắn ôm chặt nàng, để đầu nàng tựa vào khuỷu tay mình, ghì chặt lấy: “Yên Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng, ta muốn đón nàng hồi cung. Nàng ở đây ta không yên lòng.” “Có gì không yên lòng, nơi này là núi Mặc.” Lê Hiên cười khẩy: “Nói như vậy là nàng cố ý để Lê Kiệt vào phòng nàng sao? Ta cho nàng biết Tuyết Yên, đừng nói với ta đây là hiểu lầm, nàng trong sạch. Không có nàng cho phép, sao hán có thể đi vào phòng nàng mà không bị thương được?” “Chàng cố tình gây sự!” Tuyết Yên quay đi không để ý tới hắn.

Hắn quay đầu nàng lại, giọng nói âm tàn: “Tuyết Yên, đây là lần cuối cùng, nếu như ta còn thấy nàng và hắn có gì mập mờ với nhau, ta sẽ giết nàng, giết cả hắn! Đừng nói với ta là ta có rất nhiều nữ nhân, không công bằng, thế giới nam quyền là vậy đấy, tả có thể có, nàng thì không thể!” Hản nói xong, ném Tuyết Yên lên giường, đứng dậy đi ra ngoài. Đi tới cửa, hán quay đầu trầm giọng nói: “Nàng ở thêm mười ngày rồi hồi cung.

Đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón nàng.” Điền Minh và Cố Phàm vẫn ở ngoài, bọn họ không ngờ Hoàng thượng lại ra nhanh như vậy.

“Hồi cung!” Hán nói một câu, rồi đi thẳng ra ngoài.

Giang Duệ chờ ở đằng xa: “Hoàng thượng, phòng đã thu xếp xong xuôi, nghỉ ngơi một đêm rồi mai hãng về được không?” “Không cần. Giang Duệ, ngươi không biết có giặc vào phòng của Yên phi sao?” Lê Hiên nhướng mày.

Giang Duệ quỳ xuống: “Ti chức thất trách, cho rằng nơi này là núi Mặc, không có nguy hiểm gì.” “Ngươi có biết bây giờ là thời kỳ đặc biệt, núi Mặc cũng sẽ là mục tiêu của bọn chúng không! Ngày mai ngươi hãy báo với đường chủ, nhất định phải †ăng cường cảnh giới!” Giọng Lê Hiên cứng rắn.

“Tuân chỉ!” Lê Hiên dẫn theo Điền Minh và Cố Phàm lên ngựa bát đầu chạy về.

Nét mặt Lê Hiên lạnh giá, phóng nhanh phía trước, Cố Phàm và Điền Minh theo sau quay mặt nhìn nhau.

Hai bọn họ cứ tưởng buổi tối sẽ nghỉ ở núi Mặc, chạy nửa ngày nửa đêm, chân đã căng gân, ai ngờ Hoàng thượng đi vào một lát lại đi ra, khi đến hào hứng bừng bừng, khi rời đi mặt như sương lạnh.

Có thể khiến Hoàng thượng khác thường như vậy cũng chỉ có thể là Yên phi.