- Cô là ai? - Thanh Thủy nhìn cô gái đã ngồi trên tảng đá xanh dưới chân cầu ba ngày liền. Cô ta lúc nào cũng thẫn thờ nhìn những linh hồn đi qua cầu, chốc chốc lại cười ngây ngô.

- Chị tên là Phán Phán, cậu bé ạ! – Cô gái tạm thời di chuyển ánh mắt sang Thanh Thủy. Anh lúc đó còn mang hình dáng của một cậu bé chừng mười tuổi, mặc dù tuổi thật đã là hai mươi. Người trong gia tộc Mạnh Bà, tuổi tác bề ngoài vĩnh viễn chi bằng một nửa so với tuổi thật.

Thanh Thủy cầm danh sách đặt bên cạnh lên, rà tìm tên của cô gái, nhưng lật hết lượt cũng không tìm thấy. Anh thấy hơi lạ lùng. Linh hồn tới nơi này, không ai không phải tuân theo thứ tự được sắp xếp sẵn tới uống canh, chứ không thể có ai giống như cô ta, ngồi ở đầu cầu ngắm cảnh. Huống hồ, nơi này ngoài cái chết và sự quên lãng, chẳng có gì đáng để ngắm nhìn.

Gấp cuốn sổ lại, Thanh Thủy liếc nhìn Phán Phán một cái, vô tình nhìn thấy một làn khí đen quanh quẩn trên đầu Phán Phán, uốn éo như con rắn, không lúc nào rời khỏi cô nửa bước.

Ngày hôm sau, phán quan Trương, người thân thiết nhất với Thanh Thủy, cầm một túi trà Bích La Xuân thượng hạng tới tìm anh. Mỗi lần phán quan Trương tới nhân gian công tác, Thanh Thủy luôn nhờ vả ông ta mang về chút trà ngon. Thanh Thủy thích uống trà. Anh nói, hương thơm mien man của trà khiến người ta phải nhớ nhung, không giống như một muôi canh, mục đích chỉ là để quên lãng.

Nhận lấy túi trà, Thanh Thủy đưa mắt liếc về phía Phán Phán, nói với phán quan Trương:

- Trong danh sách của tôi không có tên cô ta, lạ thật!

- Cậu nói cô ta? – Phán quan Trương trợn trừng cặp mắt trâu, kéo Thanh Thủy sang một bên, thì thầm – Bây giờ vẫn chưa phải lúc cô ta uống canh, bề trên đặc cách cho phép cô ta ở lại đầu cầu một trăm năm.

- Tại sao? - Thanh Thủy không biết có cái tiền lệ như vậy.

- Cô ta là một con ma xui xẻo cấp năm sao, trăm ngàn năm hiếm hoi lắm mới có một. Đối với vật hiếm có như vậy, bề trên cũng rất kinh ngạc, nên đã phá lệ đồng ý với yêu cầu của cô ta, trong vòng một trăm năm, cô ta có thể uống canh, qua cầu bất cứ lúc nào cô ta thích.

- Cấp năm sao? - Thanh Thủy cảm thấy khó hiểu.

Phán quan Trương ghé sát vào tai anh:

- Cái cô Phán Phán này từ trong ra ngoài đều không hề có lấy một tẹo may mắn, chính là một con ma xui xẻo đúng nghĩa, cực kỳ hiếm gặp.

Thanh Thủy lại nhìn Phán Phán thêm lần nữa, cuối cùng đã hiểu tại sao khí đen trên đỉnh đầu cô ta cứ luẩn quẩn không tan. Mặt khác, anh cũng lại không hiểu, cho dù là anh chàng đen đủi liên tiếp tự sát hai kiếp liền ấy, cũng không tới mức như cô ta ư. Nhìn khuôn mặt tròn trịa, điệu cười ngây ngô nhưng thành thật của cô ta, Thanh Thủy kiểu gì cũng không thể hình dung ra được cô ta có liên quan gì với cái linh hồn “không hề có lấy một tẹo may mắn”. Thanh Thủy biết rằng, từ trước đến giờ, chỉ có kẻ đại gian đại ác mới bị rút đi vận may sau khi chết, rồi nếm đủ mùi vị khổ sở trong kiếp sau.

- Cô đã phạm phải tội gì? – Sau khi Phán Phán làm hàng xóm với anh được một tuần, Thanh Thủy đã không nén nổi tò mò, hỏi cô ta. Sự tò mò luôn có thể giết chết một con mèo.

Phán Phán ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn Thanh Thủy với vẻ lạ lùng:

- Tôi chẳng phạm lỗi lầm gì cả! Giẫm chết một con gián có được tính là phạm tội không?

Thanh Thủy thở dài, chắp tay sau lưng, lắc đầu:

- Không tính!

- Ha ha, cậu bé, nhìn bộ dạng của cậu, giống hệt một ông cụ non! – Phán Phán bỗng phá lên cười lớn, đôi mắt to tròn biến thành một vầng trăng lưỡi liềm, hồn nhiên phô ra hai hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cười đùa sự già dặn không hợp lứa tuổi của Thanh Thủy.

- Tôi đã hai mươi tuổi rồi, tôi là Mạnh Bà đương nhiệm! Phiền cô tôn trọng tôi một chút, được không? - Thanh Thủy giả vờ tức giận. Là người trong gia tộc Mạnh Bà không có dây thần kinh cảm xúc, vừa không biết yêu, đương nhiên cũng không biết thù hận. Chẳng qua là có một tích tắc, anh nghĩ rằng cho dù mình biết thù hận, có lẽ cũng chẳng thể nào ghét cô được.

Trên mặt Phán Phán lộ ra vẻ kinh ngạc, phóc một cái nhảy xuống đất, lượn tới trước mặt Thanh Thủy, chống nạnh khom lưng nhìn anh, hai khuôn mặt cách nhau chưa đầy hai tấc:

- Cậu… đã… hai… mươi… tuổi?

- Trời mà có tình trời cũng già, Mạnh Bà là người không có tình cảm, nên chúng tôi rất lâu già. - Thanh Thủy chậm rãi nói.

- Ồ, té ra hình dạng của Mạnh Bà là như thế này. - Phán Phán cụt hứng quay lại, ngồi xuống tảng đá như cũ, chống cằm lẩm bẩm – Không có tình cảm thật là chán ngắt.

Thanh Thủy chầm chậm khuấy thùng canh:

- Tình cảm quá nhiều rất phiền toái.

Phán Phán làm như không nghe thấy, quay mặt đi, tập trung tinh thần nhìn một đám vong hồn mới đang từ từ tiến lại.