- Sao có thể như thế được? - Ông Tần cầm chiếc khăn mềm, khẽ khàng lau chùi mặt tủ trưng bày đã sáng choang - Váy áo không thể nào biết đi! Tụ Hàn, cháu nhầm chuyện trong mơ thành chuyện thực đấy à?

Quân Tụ Hàn hai mắt thâm quầng, lắc đầu thật mạnh, nói chắc nịch:

- Cháu khẳng định đó không phải giấc mơ. Thậm chí cháu còn nhớ rõ cái cảm giác khi lớp che mỏng phất qua mặt cháu!

Ông Tần hà hơi lên mặt kính, chiếc khăn mềm lau đi vệt hơi trắng, mặt kính càng thêm sáng bóng, bộ áo cưới bên trong cũng càng thêm rõ nét.

- Chỉ là ảo giác thôi. Cháu nhìn xem, bộ áo cưới vẫn được khóa kỹ trong tủ đấy thôi. Trừ phi có người lấy trộm nó mặc lên người, nửa đêm nửa hôm mò ra giả ma giả quỷ. - Ông Tần xoay nghiêng mặt sang, vỗ vỗ lên đầu Quần Tụ Hàn như dỗ trẻ con - Nhưng cháu và bác đều biết việc này là không thể. Chỉ có giám đốc mới có chìa khóa tủ, ngoài ra không ai có thể mở được tủ kính này. Tụ Hàn, buổi tối cháu không nên thức quá khuya, tinh thần không tốt rất dễ sinh ảo giác.

- Cháu đã nói cháu khẳng định không phải là ảo giác, cũng không phải mơ. Bác Tần, cháu dám thề cháu không nói sai nửa chữ! - Quân Tụ Hàn vô thức đưa tay lên ôm ngực, cơn đau quái lạ không hề giảm bớt sau khi cái đêm ngỡ như hoang đường ấy kết thúc, mà ngược lại còn có vẻ càng thêm trầm trọng - Bác không biết lúc đó… lúc đó khủng khiếp đến mức nào đâu…

Ông Tần ngừng công việc lau chùi, thở dài, lắc đầu cười khẽ:

- Thiếu nữ vẫn cứ là thiếu nữ, cả ngày chỉ thích suy nghĩ vẩn vơ. Nếu cháu thực sự cảm thấy ở đây không quen, bác sẽ nói với giám đốc, nhường căn nhà nhỏ mà bảo tàng phân riêng cho bác lại cho cháu ở vậy. Chỗ đó không xa, cách bảo tàng nhiều nhất là hơn một trạm xe bus.

- Nhường cho cháu? Thế bác thì sao? - Quân Tụ Hàn biết chỗ đấy. Lần trước khi cùng Tạ Phi ra ngoài mua hoa quả, Tạ Phi đã chỉ cho cô thấy. Một căn nhà mái bằng nhỏ bé cũ kỹ, cũng là “căn nhà tập thể cho nhân viên” duy nhất mà bảo tàng có khả năng lo liệu, rất nhiều năm nay đều dành cho ông Tần ở.

Ông Tần xua tay, đặt khăn lau vào trong xô nhựa, nói:

- Tuần sau bác nghỉ hưu rồi, dự định sẽ về quê, không dùng tới căn nhà đó nữa. Ha ha, cháu cứ yên tâm dọn tới ở đi.

Quân Tụ Hàn cắn môi, hồi lâu sau, khẽ gật đầu:

- Vâng, cảm ơn bác!

Trải qua đêm vừa rồi, cô chỉ mong ngay đêm nay có thể dọn đi.

Cảm giác bồn chồn khiến người ta run rẩy, sự rối loạn bùng nhùng khó hiểu, chiếm cứ lấy suy nghĩ của cô một cách bá đạo, lởn vởn như oan hồn không chịu bỏ đi. Nỗi thống khổ cả đêm mất ngủ, từ trước tới nay cô chưa bao giờ nếm trải, cho dù là những tháng ngày khốn khó chẳng biết bữa sau có gì bỏ bụng không, cô vẫn có thể ngủ say sưa mặc kệ sự đời.

Cái sắc đỏ diễm lệ ma quái kia, khiến cô khiếp sợ. Nhưng đằng sau nỗi khiếp sợ, lại có một niềm quyến luyến và thân thương không thể nào dứt bỏ, dường như trái tim cô đã bị cắt đi một mẩu mang về nơi khác, nhuộm màu, kéo sợi, rồi may thành bộ xiêm y này… Một cảm giác thật ly kỳ và quái dị…

- Ha ha, cảm ơn cái gì! - Ông Tần cười lớn, xách chiếc xô nhựa đi vào bên trong - Nếu muốn cảm ơn bác, thì hãy giúp bác lau chùi những tủ kính còn lại đi. Ở cùng với chúng bao nhiêu năm qua, cũng có tình cảm. Sau này bác không còn cơ hội “rửa mặt” cho chúng nữa rồi.

Quân Tụ Hàn nhìn thấy trong mắt ông Tần có thứ gì đó long lanh.

Cô không biết nên nói gì, bèn vớt lấy một chiếc khăn từ trong xô, rảo bước tới bên một chiếc tủ kính khác, hì hục lau chùi.

Ông Tần dịch tới trước bộ áo cưới mà mình yêu thích nhất, lẩm bẩm như đang trò chuyện với một người bạn thân thương:

- Ngày kia lại là lễ Thất tịch rồi. Lần cuối cùng đón lễ bên nhau…

Nhìn ông Tần dáng đã hơi còng, lặng lẽ đứng trước tủ kính từ biệt một bộ váy áo, Quân Tụ Hàn bỗng thấy một nỗi buồn khó hiểu.

Có lẽ ngay cả cô cũng không thể hiểu hết được tình cảm mà ông Tần dành cho bộ áo cưới. Trong mắt ông, bộ áo cưới này là con cái, hay là người tình? Hai bên tóc mai của ông Tần tuy đã điểm sương, nhưng từ khuôn mặt đã đầy dấu vết thời gian, chẳng khó để nhận ra rằng, ông thời trẻ chắc chắn là một chàng trai tuấn tú. Một người đàn ông nho nhã ôn hòa, lại tinh tế khéo léo như ông, tới nay vẫn đơn độc một mình, thật khiến người ta tiếc nuối cho ông, cũng khó tránh khỏi có chút ngờ vực.

- Thất tịch… là một ngày rất quan trọng ư? - Quân Tụ Hàn bước tới bên cạnh ông Tần, ánh mắt cố tình tránh né nhìn thẳng vào bộ áo cưới.

Ông Tần giống như bị đánh thức từ giấc ngủ say sưa, thở dài thườn thượt, mỉm cười:

- Thanh niên thời nay chỉ thích đón những ngày lễ phương Tây như Valentine, có mấy người còn biết tới lễ Thất tịch… Chỉ có những ông già như ta mới quyến luyến không quên.

- Cháu có biết mà! - Quân Tụ Hàn tiếp lời - Ngưu Lang và Chức Nữ được trùng phùng, thật là một ngày tuyệt vời.

- Hai người họ đều kiên trì một sự đợi chờ tha thiết nhất với đối phương, vượt qua mọi nỗi khổ đau trong hy vọng, nên sẽ có được hạnh phúc. - Ông Tần nhìn Quân Tụ Hàn, nụ cười dần tắt - Nếu như Chức Nữ không còn chờ mong nữa, thì trên cầu Ô Thước vào ngày bảy tháng bảy sẽ còn lại thứ gì? Không khí, hoặc là một cái xác không hồn.

Quân Tụ Hàn hơi kinh ngạc. Đang từ lễ Thất tịch đẹp tươi lãng mạn bỗng nhiên nhảy ra cái chữ xác không hồn, cô bất ngờ với sự đối chiếu đột ngột của ông Tần.

- Chức Nữ làm sao có thể không chờ mong được, họ yêu nhau sâu nặng thế kia mà! - Quân Tụ Hàn cười ngô nghê mấy tiếng, muốn để cho cuộc trò chuyện quay trở lại vẻ nhẹ nhàng thoải mái ban đầu.

Ông Tần cũng cười, một nét thê lương hằn trên khóe miệng.

Có lẽ những người sắp ra đi đều trở nên đa sầu đa cảm. Đây là cách giải thích duy nhất mà Quân Tụ Hàn có thể nghĩ ra.

Một tiếng sấm rền từ xa vẳng lại.

Chưa tới sáu giờ chiều, mà bầu trời đã tối mịt như đêm đen.

- Lại sắp mưa rồi, mấy hôm nay thời tiết thật tệ. - Ông Tần trở lại trạng thái bình thường, bước tới trước cửa sổ - Lại quên lấy quần áo rồi, ha ha, mất công giặt một mẻ.

Quân Tụ Hàn vội nói:

- Hay là bác về trước đi, nhân lúc trời còn chưa mưa. Việc còn lại cứ để cháu làm cho.

- Ờ… thôi cũng được, bác về trước vậy. - Ông Tần không khách sáo thêm nữa, phủi phủi hai tay, đang định quay người đi, lại nói - Cả ngày hôm nay chẳng thấy mặt Tạ Phi đâu, cũng không thấy xin nghỉ phép, lát nữa cháu gọi điện cho nó hỏi thăm xem thế nào.

- Vâng, chốc nữa cháu sẽ gọi cho cô ấy.

Sự thực là Tạ Phi rất hay đi làm muộn. Từ khi Quân Tụ Hàn tới đây làm việc, chẳng có ngày nào cô ta đến bảo tàng đúng giờ. Cái ngữ đấy thì thi thoảng bỏ việc một ngày cũng là bình thường thôi.

Sau khi ông Tần ra về rồi, Quân Tụ Hàn một mình bận rộn trong phòng triển lãm, không gian lặng phắc không một tiếng động, chỉ thi thoảng có một vài tiếng kin kít của khăn lau chà xát trên mặt kính.

Đang quay lưng lại bộ áo cưới, bỗng nhiên sống lưng cô chạy dọc một cảm giác bị nhìn chằm chằm, giống hệt như đêm qua.

Cô bất giác nén chặt hơi thở, ngần ngừ trong sợ hãi, không biết có nên quay đầu lại hay không.

Cô vẫn quay đầu lại.

Bộ áo cưới ngoan ngoãn nằm trong tủ kính, không hề có gì khác thường. Ánh mắt cô vô thức dính chặt vào sắc thạch lựu đỏ tươi ấy.

Rất lâu sau, muốn thoát ra mà không thể, tựa như ảo giác, nhìn thấy nó từ một biến thành hai, rồi từ hai biến thành vô số, chen chúc, tung bay, uốn lượn trong tủ kính, trở thành một dòng sông đỏ thắm, cuồn cuộn nổi sóng bên trong.

- Á…

Cảm giác đau nhói kịch liệt thình lình dội thẳng vào tim cô không hề báo trước, Quân Tụ Hàn vội ôm chặt lấy ngực, đau đớn ngồi thụp xuống, suýt chút nữa cắn bật máu môi.

Đau quá, không còn là nỗi đau lâm râm như bị kim châm, mà giống như một lưỡi dao chọc thẳng vào, rồi sau đó cắt cứa lớp thịt mềm một cách chậm rãi và tỉ mỉ.

Cô mấy lần suýt ngã gục xuống, nhưng vẫn gắng gượng gồng mình, không ngừng tự nhủ với bản thân, rằng đây chỉ là ảo giác, một cơn đau thần kinh do ảo giác mang lại, chứ không phải là thật.

Cứ thế miễn cưỡng tự xoa dịu bản thân hồi lâu, cảm giác đau đớn dường như đã giảm bớt đôi chút. Quân Tụ Hàn thở dốc, mồ hôi đầm đìa, vịn vào tủ kính đứng lên, loạng choạng đi vào phòng làm việc.

Cô rất cần một chiếc giường để nằm xuống nghỉ ngơi. Có lẽ nghỉ một lát, hoặc ngủ một giấc, tất cả những đau đớn ảo giác này sẽ đều tiêu biến. Cô tự an ủi bản thân như vậy.

Khi Quân Tụ Hàn cuộn mình trên giường như một con mèo bị thương, lần đầu tiên cô cảm thấy căn phòng nhỏ bé bỗng trở nên trống trải, trống trải tới mức dường như bản thân đã bị cả thế giới bỏ rơi, nằm trơ trọi trên sa mạc Gobi không còn bất kỳ một sự sống nào khác, nỗi tuyệt vọng còn khổ sở gấp trăm lần cảm giác đau đớn, ồ ạt tràn lên như nước thủy triều.

Quân Tụ Hàn khắp người đẫm mồ hôi lạnh, đã không thể nào phán đoán, là mình đang ốm thật, hay đây là di chứng từ nỗi kinh hoàng trước cảnh tượng rùng rợn đêm qua.

Ôm chặt lấy ngực, lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cảm giác đau đớn của Quân Tụ Hàn hình như đã hơi dịu bớt.

Cơ thể được thả lỏng trong khoảnh khắc, tạm thời giải phóng cho thần kinh đang căng thẳng.

Không phải là bị ốm, chắc chắn không phải cô bị ốm.

Quân Tụ Hàn thử ngồi dậy, suy đi nghĩ lại một hồi, khẳng định rằng sự bất thường của mình không liên quan gì tới bệnh tật.

Áo cưới, bộ áo cưới với cảm giác hệt như người thật, mới chính là thủ phạm, chắc chắn!

Thế nhưng, một suy nghĩ mà ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy hoang đường, thì làm sao có thể khiến người khác tin đây? Tới cả ông Tần cũng nói rằng cô bị ảo giác.

Cô ủ rũ quệt những giọt mồ hôi trên trán, bất chợt sực nhớ tới kẹp tài liệu.

Lòng chàng có thiếp,

Lòng thiếp có chàng.

Hận này dằng dặc,

Thề chẳng tiêu tan.

Bốn câu thơ vụt qua như chớp xẹt, khiến tim cô thắt lại một chốc.

Đúng, bốn câu nói xuất hiện một cách vô cùng khó hiểu kia, chẳng phải chính là chứng cứ rõ ràng nhất ư? Ông Tần hẳn sẽ nhận ra nét chữ đó chắc chắn không phải là chữ của cô hay Tạ Phi, càng phải biết rằng cô không phải là thứ người rỗi việc tới mức nghĩ ra trò đùa kiểu ấy.

Quân Tụ Hàn vô cùng buồn bực và hối tiếc vừa rồi đã không kể chuyện này với ông Tần. Cô liền chật vật đứng dậy, xiêu vẹo đi ra khỏi phòng, lấy kẹp tài liệu đã có thêm những dòng chữ ma quái từ trong ngăn kéo ra.

Tiếng lật giấy soàn soạt, vội vã mà nôn nóng, trong một không gian kín bưng lặng phắc vẫn thành ra chói tai.

Chứng cứ, cô phải lập tức tìm ra chứng cứ để chứng minh rằng những gì mình nói là sự thực.

Từng dòng chữ vuông vức vẫn ngay ngắn như cũ, nét vẽ sống động vẫn tinh tế tuyệt đẹp như cũ, ngay cả bài báo được cắt ra cũng vẫn thực thà ở nguyên chỗ cũ, tất cả không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, đối với Quân Tụ Hàn, không có gì thay đổi mới chính là sự thay đổi kinh ngạc nhất…

Trong tranh, áo cưới đỏ tươi, đá, cỏ như cũ.

Chỉ là, bốn câu thơ xuất hiện thêm đã biến mất.

Quân Tụ Hàn không tin rằng mắt mình có vấn đề, càng không tin rằng ký ức về mấy câu thơ kia chỉ là một ảo giác nực cười.

Tại sao lại như vậy?

Cô rũ rượi ngồi phịch xuống ghế. Cảm giác đau đớn vừa mới giảm bớt lại lan tỏa ra từ một chỗ sâu thẳm nhất trong tim.

Quân Tụ Hàn hít vào một hơi khí lạnh, khom lưng xuống một cách vô thức, cằm đập đánh cộp xuống mặt bàn.

Tầm mắt của cô giao thoa với tấm áo cưới trong tranh ở khoảng cách gần nhất.

Một luồng khí lạnh lẽo ẩm ướt thốc ra từ bức tranh, thổi tung vạt tóc mái của cô.

Quân Tụ Hàn giật nảy mình, muốn ngồi thẳng dậy, nhưng cái đầu lại giống như bị một bàn tay to lớn ấn chặt xuống, lại giống như bị một sức mạnh quái dị lọt ra từ trong bức tranh ra sức hút vào bên trong, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Luồng khí mỗi lúc một mãnh liệt, cái bóng đỏ tươi bắt đầu động đậy.

Vạt váy trong tranh bắt đầu tung bay phất phơ, đến cả đám cỏ bên dưới tảng đá xanh cũng không ngừng lay động.

Một bức tranh bé xíu, phóng đại không ngừng trong tầm mắt mờ nhòa, lớn tới mức nuốt trọn cả Quân Tụ Hàn và toàn bộ thế giới vào trong nó…