Trời tờ mờ sáng, đã bắt đầu nhuộm chút sắc đỏ của bình minh, đám Hí đồng liền bị tiếng chiêng gõ inh ỏi bên ngoài đánh thức.

"Leng keng leng keng...." cả đám cũng không màng đến cơn buồn ngủ của mình, mê mê mang mang mặc quần áo vào.

Kim Chung Đại cũng bị Phác Xán Liệt lay tỉnh, có lẽ tối qua vì chút thân mật đột nhiên xuất hiện làm nó kinh ngạc nên không ngủ được, mãi đến khi đã mệt rã rời không quản nổi cái gì nữa mới gối trên cánh tay anh mà ngủ say đến tận bây giờ, lúc bốn mắt nhìn nhau Kim Chung Đại có chút không tự nhiên, thấy Phác Xán Liệt mặt bỗng dưng ửng đỏ.

"Sư phụ ở bên ngoài rồi, nếu còn không rời giường có thể bị đánh đó." Phác Xán Liệt giờ phút này đổi lại vẻ uy nghiêm thường ngày của Đại sư huynh, không còn chút nào vẻ hòa nhã như đêm qua, trên mặt cũng không có bất kì điểm vui đùa nào, trừng mắt nhìn Kim Chung Đại đang sững sờ trên giường.

"Dạ, em biết rồi, Đại sư huynh."

Kim Chung Đại dĩ nhiên cũng không muốn da thịt chịu khổ, đi theo mọi người, nhanh chóng rửa mặt rồi đến tập hợp trong nội viện.

Chỉ thấy một ông lão ôm ốm, vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng trong nội viện, trên tay lão còn cầm một cây roi mây nhỏ dài.

Kim Chung Đại lập tức hít vài hơi, nghĩ nếu cái roi này mà quất vào người chỉ sợ da thịt đều rách ra.

Cả đám xếp hàng theo thứ tự lai lịch, Kim Chung Đại theo nguyên tắc xếp ở cuối hàng, cũng giống mấy đứa trẻ kia thỉnh thoảng ló đầu ra quan sát lão đầu.

"Nghe nói hôm qua có một thằng nhóc mới tới." Đừng thấy ông lão này bộ dạng ốm yếu, vừa mở miệng ra giọng nói vang lên đanh thép gấp mười lần, "Là đứa nào, đứng ra cho ta xem."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kim Chung Đại, thấy nó run rẩy đi tới phía trước.

"Sư phụ....là...con." Kim Chung Đại phát run, ngẩng đầu lên nhìn lão nhân, đối phương chính là dùng gương mặt nghiêm túc nhìn mình.

"Những người khác tiếp tục đi tập, tiểu tử này đi theo ta." nói xong liền xoay người đi đến một góc tiểu viện, Kim Chung Đại thất tha thất thiểu đi theo sau.

"Học Hí không giống như cái khác, muốn học phải có sức chịu cực chịu khổ, mà ta thấy hình dáng ngươi cũng không biết có thể đạt được thành tựu gì.

Quyết tâm ca hát được như Tiểu Bạch ấy, tiểu tử ngươi có muốn không?"

Trong lòng Kim Chung Đại mặc dù đối với lược đồ tương lai mà Biên Bá Hiền miêu tả cũng không rõ có hình dáng gì nhưng nó cũng đã đâm chồi nảy lộc trong lòng, liền nhìn lão đầu, mạnh mẽ gật đầu.

"Tốt, từ hôm nay ngươi phải cùng bọn họ luyện thanh chung, kéo giọng, hát hí khúc cũng không phải nói hát là sẽ hát được, dáng vẻ linh nhân(1) cũng phải chú ý." Lão đầu nhi bắt đầu chậm rãi giải thích, Kim Chung Đại chớp chớp hai mắt lắng nghe.

Bản lĩnh linh nhân không phải một ngày là thành, cần phải huấn luyện toàn diện và có trọng điểm mới có thể dễ dàng diễn tả được những hình tượng sau này, học theo tuần tự, từ đơn giản đến phức tạp,...!Theo lời lão đầu, hôm nay Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền giống nhau, tuy nói để leo lên được sân khấu lớn của Quảng Đức Lâu còn kém một chút thời gian, nhưng cũng đã có thể theo lão đi đến các thôn trấn nhỏ ở vùng ngoại ô lên sân khấu hát hí rồi.

Kim Chung Đại ngẫm lại, cảm thấy có chút hâm mộ.

"Nhóc con, giọng ngươi vừa khéo rất êm tai." thấy Kim Chung Đại có chút thất thần, lão sư phụ trước hết quật roi xuống mặt đất, tiếng "vụt" dọa Kim Chung Đại hoảng loạn một hồi, "Cũng may, cái này không phải quất vào da thịt mềm mịn kia của ngươi, chăm chỉ lắng nghe, học theo mới không để da thịt chịu khổ." vẻ mặt Lão đầu nhi hung dữ như quỷ la sát làm Kim Chung Đại không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nghe lời lão giảng dạy.

"Bất luận là loại hí khúc gì đều không nằm ngoài nghĩ, làm, đánh, chân, eo, nhảy, xoay, ngã, đập, trở mình,... ngươi trước tiên học hết kiến thức cơ bản, luyện tập cho thành thục, ngày sau mới giúp cho ngươi chọn được tác phẩm hay để luyện tập, hiểu chưa?"

Nghe nhiều lời dạy bảo như vậy, Kim Chung Đại có cái hiểu cái không, nhưng lại sợ sợi roi mây kia quất vào người nên cứ gật đầu như trống lắc.

"Vậy thì tốt, giải tán, cùng mấy sư huynh của ngươi luyện tập đi."

Đám Khỉ Ốm vừa tập ép chân vừa nhìn Kim Chung Đại đi tới liền gào to lên.

"Haha, tiểu sư đệ, mau tới, các ca ca giúp ngươi tập luyện kỹ thuật chân a."

Kim Chung Đại tự biết bọn họ không có ý tốt gì, nhưng vai vế mình bây giờ, ở chỗ này không được thái quá.

"Cảm ơn các vị sư huynh, em tự làm được." Nói xong liền tìm một chỗ đất trống dựa theo hình dáng của bọn họ bắt đầu ép chân.

Đám người liền vây xem, chế giễu Kim Chung Đại nhìn như cái cọc gỗ biết đi, cả buổi chân cũng không ép xuống được.

Lão đầu nhi thấy thế liền dùng mắt ra hiệu, để cho Mắt Nhỏ đến giúp Kim Chung Đại.

"Á...." lại không nghĩ tới trợ lực này khiến Kim Chung Đại khóc thét lên, nói trắng ra là không có kỹ thuật cơ bản, lại không đủ dẻo dai, đột nhiên có một lực lớn đè xuống làm nó đau đến không chịu nổi.

Lão đầu nhi thấy Kim Chung Đại một bộ dạng được nuông chiều không chịu khổ nổi liền nổi giận, với cái điệu bộ này, sợ là luyện tám năm mười năm cũng không ra trò trống gì, roi lập tức quất vào lưng nó.

Phía trước là ép chân đau rất khó chịu, phía sau lưng lại bị roi vụt vào nóng rát, Kim Chung Đại ủy khuất nước mắt ròng ròng chảy xuống, lại thấy bộ dạng vênh váo tự đắc của Khỉ Ốm thế là nó đem tiếng nức nở giữ trong cổ không phát ra ngoài, một là không muốn để bọn họ chê cười, hai là sợ roi sư phụ lại quất tới.

Biên Bá Hiền đứng ở đằng kia nghe tiếng Kim Chung Đại kêu la, trong lòng thít lại, lôi kéo Phác Xán Liệt nhanh nhanh tới xem tình hình thế nào.

Ai ngờ Phác Xán Liệt cau mày nắm cổ áo lôi cậu trở về.

"Tiếp tục tập, nó phải tập quen với cuộc sống như thế này." giọng nói đầy nghiêm khắc làm Biên Bá Hiền không dám có thêm động tĩnh gì.

"Thế nhưng mà Đại sư huynh..." Biên Bá Hiển nghe tiếng cười đùa từ đám người truyền tới, vô cùng tức giận, nhớ tới mình ngày trước, khi vừa đến đây cũng bị không ít người đùa cợt, không khỏi đau lòng cho đứa nhỏ này.

"Không nhưng nhị gì hết, nếu em giúp nó lúc này chính là hại nó, nếu như nó lần lữa không chịu đối diện với tất cả, vĩnh viễn cũng không thể lên sân khấu.

Chẳng lẽ em muốn nó chết già sau màn che sao?" Phác Xán Liệt lại lần nữa nghiêm nghị quát lớn, "Cái gì cũng mặc kệ, chúng ta tiếp tục luyện tập."

Kim Chung Đại nhìn xuyên qua đám người, thấy hai người Phác, Biên đứng cách đó không xa không nói không rằng mà luyện tập điệu bộ trên sân khấu, lại nghĩ đến lời sư phụ nói...nó cắn răng thôi nức nở.

Lão sư phụ nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của Kim Chung Đại còn đọng mấy giọt nước mắt chưa khô, trong gió nhẹ lông mi dài không ngừng rung động, thở một hơi thật dài.

"Nói thì nói như vậy, nhưng tương lai đứa nhỏ này thật đúng là mệnh linh nhân mà.

Sinh ra thân là nam nhi nhưng lại mang tâm tư của nữ nhi." than thở xong lại phát hiện đám Khỉ Ốm vây thành một vòng xem chuyện vui, liền nổi giận quất một roi, "Tản ra tản ra, đi luyện tập hết, xen vào chuyện người khác là ăn roi, nghe chưa?"

Lời này vừa nói ra dọa bọn tiểu quỷ nhao nhao chạy về chỗ, chỉ để lại Mắt Nhỏ giúp Kim Chung Đại tập tiếp.

"Tiểu sư đệ, cậu cũng đừng ngại đau, có cái gọi là một chân đỡ ngàn chân"...mấy cái khổ cực nho nhỏ này cũng thường thôi.

Cậu vì chưa quen, từ từ sẽ được, cái này dù sao cũng dễ chịu hơn mấy lằn roi của sư phụ nha." Mắt nhỏ nhìn hốc mắt Kim Chung Đại còn tích nước chưa chảy ra hết, khuyên bảo mấy câu.

"Cảm tạ sư huynh, em biết rồi."

Kim Chung Đại căn bản không dám nhúc nhích, bởi vì roi vừa rồi uy lực quá lớn, nó chỉ cần dùng lực một cái, phía sau lưng liền đau rát, đành phải đem lực chú ý chuyển đến việc tập đùi.

Lơ đãng thoáng nhìn đến chỗ Phác Xán Liệt tập lúc nãy, đã không thấy hai người đâu nữa.

Một ngày tập luyện cũng đã xong, Kim Chung Đại xoa tay chân đau nhức, đang định đi tới phòng nước ấm chuẩn bị nước lau người.

Thấy trong phòng quá nhiều người, một đống thân thể trắng nõn khiến nó không bước chân vào được, Kim Chung Đại đành ngồi xổm trên thềm đá ngoài cửa chờ ít người bớt rồi mới vào.

Trong phòng tiếng nói chuyện huyên náo cũng nó ngồi cô độc ngoài cửa tạo nên hai hình ảnh tương phản đến cực hạn, bây giờ mới vào thượng tuần, mấy ngôi sao tô điểm thêm cho bầu trời đêm không ánh trăng này, như đổ lệ khóc người, Kim Chung Đại không khỏi dâng lên ý nghĩ chua xót.

Nó thầm nghĩ cả ngày nay hầu như không có gặp hai người Phác Biên, nó lại bắt đầu trách mình không có tiền đồ, khi không lại muốn ỷ lại vào người khác.

Mãi cho đến khi phòng nước ấm đã đi hầu hết rồi, nó mới len lén đi vào đóng cửa lại, nghĩ bây giờ phần lớn các sư huynh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, mới an tâm cởi quần áo chậm rãi xối nước vào người.

Phía sau lưng vừa mới có thêm mấy vết thương nên không được đụng nước, nó đành phải duy trì tư thế gian nan để nước không dính vào.

"Két..." cảm giác cửa gỗ bị ai đó đẩy ra, Kim Chung Đại lập tức chộp lấy quần, hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn người ở cửa ra vào.

Là Phác Xán Liệt.

"Đại...Đại...Đại sư huynh." Kim Chung Đại vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, có thể đầu lại óc bắt đầu không nghe lời hồi tưởng lại cảnh lúc ban ngày mình đau đến gào thét mà Đại sư huynh lại không ném cho chút ánh mắt quan tâm nào, bỗng nhiên trong lòng nó nguội lạnh quá nửa.

Xem ra Đại sư huynh đối với ai cũng tốt, căn bản chẳng phân biệt người nào với người nào.

Hoặc giả giống như Khỉ Ốm nói, ngoại trừ Tiểu Bạch, Đại sư huynh đối với ai cũng như nhau.

Không biết có phải hơi nước che đi tầm mắt hay không, Kim Chung Đại cảm thấy bắt đầu mơ hồ, cộng thêm phải xoay người để lau rửa những chỗ chưa thấm ướt.

Nhưng nghĩ lại, nó thấy mình quá hẹp hòi, Đại sư huynh đối với một người vừa mới tới như mình đã đủ hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, bản thân mình thế nào lại còn có loại suy nghĩ ti tiện như vậy nữa, nhất thời tức tối liền múc gáo nước dội lên mặt.

Nước ấm xối lên người nóng như bị phỏng cũng không biết nên khóc hay cười, nó cứ đứng bất động một chỗ như một đứa trẻ ngốc.

"Em làm sao vậy?" Phác Xán Liệt đột nhiên lên tiếng, nhìn hành động dị thường của Kim Chung Đại có chút không hiểu.

"Không sao cả, cám ơn Đại sư huynh quan tâm." Kim Chung Đại kéo miếng vải lau bọt nước trên mặt, chuẩn bị mặt đồ ra ngoài.

"Đợi một chút." Phác Xán Liệt bắt lấy quần áo của nó, dùng tay chạm chạm vào vết thương màu đỏ trên lưng nó.

"Đau a."

Kim Chung Đại rụt rụt thân thể, trong miệng phát ra tiếng "Hít hà...", Phác Xán Liệt cũng vội rút tay về, nhẹ nhàng nói, "Anh nghe bọn họ nói em một mình ở đây, nghĩ đến trên lưng em có vết thương, sợ lau người cũng bất tiện nên đến thăm em một chút, thuận tiện mang theo một ít thuốc mỡ tới."

Kim Chung Đại không trả lời, có chút ủy khuất mà cắn môi, trong lòng đem mình mắng ngàn vạn lần.

Rõ ràng Đại sư huynh đối với mình tốt như vậy, thế mà còn sinh ra mấy suy nghĩ kỳ quái kia, thật là cực kì đáng chết.

"Sư phụ là như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ra tay cũng không màng nặng nhẹ, bọn anh cũng quen rồi, ai mới tới mà không bị ông ấy đánh cho nên đều chuẩn bị trước thuốc mỡ, để bôi thường xuyên, em vừa tới còn chưa quen, sau này nghe lời ông ấy nhất định xem em như bảo bối." Phác Xán Liệt vừa an ủi vừa cẩn thận bôi thuốc hơi man mát lên vết thương trên lưng Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại vẫn không lên tiếng, lặng lẽ hỏi trong lòng.

Sư huynh, sau này anh cũng sẽ xem em như bảo bối sao?

"Đúng rồi, anh thấy em đêm qua ngủ không ngay ngắn lắm, đêm nay em ngủ phải nằm sấp đấy."

Kim Chung Đại chỉ nhẹ giọng đáp lại như tiếng muỗi vo ve.

Động tác Phác Xán Liệt rất nhẹ, mỗi lần bôi lên còn thân thiết thổi cho Kim Chung Đại, Kim Chung Đại đưa lưng về phía hắn nhíu lông mày lại, vì ngượng ngùng mà mặt đã như quả hồng, đợi đến lúc hắn nói xong rồi liền lập tức đứng lên mặc áo.

"Em...cám ơn Đại sư huynh."

"Em là tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất, anh với tư cách Đại sư huynh dĩ nhiên phải làm hết trách nhiệm, huống hồ Lý Viên Chủ cũng đã phân phó anh ngày thường chăm sóc em cho tốt."

"À." lời đáp lại giống như có chút ỉu xìu thất vọng, Kim Chung Đại cúi thấp đầu trở về sương phòng.

Nàng tiên trăng nấp sau vòm mây che đi nửa mặt, như thể đang giễu cợt loại suy nghĩ vớ vẩn dư thừa này, là không nơi thổ lộ, là tự mình đa tình.

- ---

(1) Linh nhân: con hát, người hát Hí kịch.