<5> Về thể trọng

~*~

“Ta phát hiện hình như ta béo lên một chút rồi.”

Tựa vào trên đùi phu, Yui dùng sức chọc mặt mình.

Cằm nhọn đâu cằm nhọn đâu cằm nhọn đâu…

“Không phải.”

Yui chưa từ bỏ ý định kéo mặt mình, nhìn mãi vào gương cách đó không xa.

“Đúng là béo lên.”

“Không phải.”

Phu vẫn chỉ có hai chữ này.

“Không cần phải an ủi ta, ta biết mặt mình lại béo lên rồi huhuhu… Mượt mà không tốt sao, mặt nhọn có sai sao sao sao sao sao?”

“Không có.”

“Nói phải thật lòng!!”

Đối phương lạnh tanh, tiểu công chúa thề nàng thật sự giận dữ đấy.

“… Được rồi.”

Phu gấp sách lại.

“Không phải chỉ một chút  đâu, là một vòng lớn.”

“Ai cho chàng nói ra!!”

Thật sốt ruột, chẳng lẽ thứ bí ẩn như vậy cũng bị phát hiện? Tiểu quái thú bắt đầu hối hận, rốt cuộc sao mình lại béo thế? Là bởi vì đêm qua trước khi ngủ đã ăn khuya, hay là hôm trước một lúc ăn sạch tất cả bánh ngọt? Không không, có tí thế thôi thì sao có thể béo lên được chứ!

Phu tuyệt đối là đang hù dọa mình, ừ.

“Chính nàng yêu cầu.”

Phu bình tĩnh nói.

“Phải nói thật.”

“Huhuhu…”

Hai chữ đơn giản làm người nào đó phải cam chịu.

Phu lườm một cái.

Tiểu quái thú cam chịu~ing.

Tiếp tục lườm~ing.

Vẫn là cam chịu~ing.

“Bánh phù dung.”

Một mùi quen thuộc bắt đầu gãi thần kinh của Yui.

Thân thể mượt mà run lên, tiếp tục giả chết.

Phu bất đắc dĩ, nhìn ‘quả bóng’ víu lấy mình, như đang tìm một lí do để từ chối.

“… Mượt mà chút cũng không sao, ít nhất thì trông… rất chịu được lạnh.”

<6> Nếu xuyên qua

~*~

Hogward.

“Cái đầu bọc đầy sên cỏ của cô có thể dọn ra chút khe hở để đựng câu ma chú hay không thế, cô Asai ngu xuẩn!”

Giáo sư trong áo choàng đen hôm nay vẫn tiếp tục độc miệng.

“Ách… Phu nói ta chỉ cần thuộc một cái là được.”

Run rẩy phản bác, bất đắc dĩ khí thế của đối phương quá cường đại, giọng nói chỉ có thể càng ngày càng nhỏ.

“Ồ, có thể cho ta xem xem chú ngữ duy nhất mà ngài học được không, vinh hạnh của ta.”

Giáo sư âm trầm sắp bão nổi, thật đáng sợ.

Tiểu quái thú công chúa nhìn trái, nhìn phải, vẩy ma trượng đen tuyền của mình một cái.

“Phu bay đến đây.”

<7> Về trọng khẩu

~*~

“Hôm nay chúng ta đi ăn bạch tuộc hải sản đi!”

<8> Về mối tình đầu

~*~

Rất nhiều rất nhiều năm về sau.

Tiểu quái thú nằm ở sô pha trong phòng khách, liên tục ăn bỏng ngô, xung quanh bày đầy trà sữa nóng hổi, ngáp một cái thật to, nhìn phu trong phòng bếp đang đeo tạp dề màu hồng.

Cái mũi khịt một cái, có thể ngửi được mùi đồ ăn ưa thích.

Trong TV, phóng viên xinh đẹp đang đọc bản tin.

“Chiều tối ngày hôm qua, một hiện tượng kỳ dị xảy ra phía trên thần xã Higurashi, một vầng sáng xuất hiện khoảng ba phút, rồi biến mất không còn… Phóng viên lập tức đến thần xã, đúng lúc phỏng vấn được một người của thần xã trong bộ trang phục pháp sư…”

Màn ảnh cuối cùng là một gương mặt quen thuộc mà khó quên.

Bỏng lập tức rơi hết xuống đất.

“Nàng đang nhìn gì thế.”

Bưng thức ăn lên bàn, vô tình liếc thấy hình ảnh trên TV.

“Kia là..”

Yui kinh ngạc nhìn, sau đó ngây người chỉ vào TV.

“Là…”

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao bỗng nhiên lại xuất hiện?

Phu nâng mắt, chỉ trong nháy mắt, TV tự động tắt đi.

“Không quan trọng, không biết.”

Ngay lập tức, hắn bước lên túm lấy tiểu quái thú đang kinh ngạc.

“Ăn cơm.”

“Không quan trọng?”

Thật sao?

“Nàng là đứa ngu xuẩn à? À, ta quên, nàng ngu xuẩn mà “

Phu nói, không nhịn được khẽ nhấc khóe miệng.

Yui quyệt miệng, trộm liếc phu một cái.

Không quan trọng…

Không biết đây là lời biện bạch láu cá nhất thế giới, hay là lời hứa hẹn tốt đẹp nhất thế giới đây.

【 ngoại truyện xong 】