70.2

Tư Đồ Thừa Thiên đang cười nói vui vẻ với Lý Tử Du thì nghe được tiếng gọi của Lý ma ma. Hắn muốn tức giận nhưng dẫu sao bà ấy vẫn là ma ma của Tử Du, vì thế hắn chỉ có thể nhịn. Nhịn đến lúc cưới nàng vào cửa, nếu bà ấy còn như vậy thì hắn liền cho lão nhân gia này đi dưỡng lão. Để xem bà ấy còn có thể nói dong dài như vậy nữa không.

Lý Tử Du lén cười, nói nhỏ: “Huynh mau đi nhanh đi. Nếu không ma ma vào đây rồi thì hai chúng ta lại bị nói đấy.”

“Ta mà sợ bà ấy sao?” Thấy mặt Lý Tử Du đổi sắc hắn lại vội nói: “Ta là sợ nàng, bà ấy ta cũng không dám đắc tội. Ai bảo bà ấy là ma ma của nàng chứ?”

Rồi hắn lại nói thầm: “Mấy ngày này sao khó khăn vậy chứ? Thời gian quá dài mà.”

Lý Tử Du làm như không nghe thấy lời hắn nói, cứ thúc giục hắn đi ra ngoài, tránh cho khi hắn rời đi Lý ma ma lại bắt đầu cằn nhằn. Đến lúc đó lỗ tai nàng sẽ phải chịu tội đó, người này người kia đều không dám lải nhải, cằn nhằn trước mặt hắn.

Đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nói: “Nhà họ Vương cùng nhà họ Chu đã bắt đầu định hôn rồi.”

“Gì cơ? Nhà họ Vương đính hôn với người nào của nhà họ Chu?” Lý Tử Du hỏi.

“Nàng quan tâm?” Tư Đồ Thừa Thiên mất hứng.

“Ta tất nhiên quan tâm rồi. Dù sao cũng là tin của nhà họ Vương đó, huynh nói ta có quan tâm hay không hả?” Nếu không phải vì nhà họ Vương thì nàng đã không phải chịu khổ như vậy, thiếu chút nữa còn bị tra tấn suýt chết.

Đến bây giờ Vương thái hậu vẫn còn sống tiêu diêu tự tại ở trong cung, người phải chịu trừng phạt nhất chính là bà ta!

Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Thật xin lỗi, bây giờ vẫn chưa thể đụng đến Vương thái hậu. Chờ vài năm nữa khi Hoằng nhi lớn lên lại nói sau, được không?”

Lý Tử Du cũng biết nếu bây giờ giải quyết Vương thái hậu thì cục diện triều chính sẽ nghiêng về một phía, thật không biết là tốt hay xấu. Lòng người dễ đổi, cho dù Tư Đồ Thừa Thiên không để ý nhưng cũng không thể ngăn hết được những kẻ có dã tâm, gây ra chuyện bất lợi sau lưng Hoằng nhi. Đến lúc đó Hoằng nhi không còn thì hắn sẽ là huyết mạch duy nhất của hoàng gia, hắn có thể không lo lắng sao?

Tư Đồ Thừa Thiên vẫn hết lòng bảo vệ cơ nghiệp của tổ tông, nếu không vì thế thì hắn cũng sẽ không cần mỗi ngày đều khiến mình lo lắng cực khổ như vậy. Bây giờ hắn nói với nàng như vậy chứng minh hắn đã xem nàng là người trong nhà. Hắn không kiêng dè nàng, thể hiện hắn không có dã tâm kia. Cưới nàng thì sẽ càng thắt chặt quan hệ với Hoằng nhi, nếu hắn muốn trừ khử Hoằng nhi thì thật ra mà nói sẽ không ai có thể ngăn được hắn.

Đúng vậy, không ai ngăn được. Hắn cưới nàng chính là muốn đứng phía đối lập với Vương thái hậu. Phải biết rằng Vương Minh Nguyệt kia muốn gả cho hắn nếu nói không có Vương thái hậu trợ giúp thì người khác đều không tin.

Được rồi, vì tương lai sau này, nàng bây giờ sẽ không vội vàng báo thù Vương thái hậu nhưng cũng không nói sau này sẽ không làm. Thù này nếu nàng không báo thì không thể nào tha thứ cho chính mình được.

Lý Tử Du không trả lời Tư Đồ Thừa Thiên mà hỏi ngược lại: “Người nào của nhà họ Chu kết thân với nhà họ Vương?”

“Là nhà của đại trưởng công chúa. Nhà chồng của đại trưởng công chúa là nhà họ Chu. Nhà họ Vương muốn cưới Nhị cô nương của Đại lão gia nhà họ Chu. Đại trưởng công chúa vừa mới đến đây, ta nói chỉ cần giữ đúng bổn phận thì sẽ không sao cả.”

Lý Tử Du nói: “Huynh nói những lời đó thật là làm người khác rối rắm đấy. Cái gì gọi là bổn phận? Nếu huynh nói chuyện bọn họ làm là không đúng bổn phận mà bọn họ lại cảm thấy đó chính là bổn phận thì chẳng phải là không ổn sao?”

Tư Đồ Thừa Thiên cười nói: “Yên tâm đi. Cô cô kia của ta là người có bản lĩnh, chuyện bỏ xe giữ tướng là chuyện bà ấy có thể làm được.”

Lại là bỏ xe giữ tướng! Năm đó Thái phu nhân chẳng phải là dùng chiêu này đó sao? Những người này thật sự vì gia tộc mà cái gì cũng có thể vứt bỏ.

“Đại trưởng công chúa và tổ mẫu ta xem ra là cùng một loại người.” Lý Tử Du nói châm chọc.

“Đó là bởi vì những người đó không phải là người bọn họ thật sự coi trọng, nếu là người bọn họ quan tâm thì ngay cả việc hi sinh tính mạng họ cũng làm để bảo vệ người đó.” Thật ra có lúc máu mủ tình thâm không thể là lí do để người ta trả giá tình cảm. Đôi khi có người thân máu lạnh vô tình mới làm cho lòng người lạnh ngắt.

“Thật ra ta rất tò mò. Đại cô nương nhà họ Vương sẽ xứng đôi với kẻ nào đây?” Hiện tại kết thân với đại trưởng công chúa chính là vì đại trưởng công chúa là trưởng bối hoàng gia, ở cái nơi coi trọng quyền lực như thế này, Vương thái hậu quả thật là sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đạt được mục đích. Nếu nói bà ta thật tâm yêu thương chất nhi chất nữ của mình thì vì sao lại lợi dụng hôn nhân của bọn họ như thế?

“Xứng với dạng người nào thì cũng không liên quan đến chúng ta, ta thấy lát nữa Lý ma ma sẽ tiếp tục “nhắc nhở” chúng ta đó.” Tư Đồ Thừa Thiên cười nói.

“Vậy huynh còn không mau đi đi?”

“Thật không nghĩ tới đây là phòng của ta mà ta lại bị đuổi đi.”

“Vậy ta đi nhé?” Lý Tử Du nói.

“Vẫn là ta nên đi thôi, nàng không thể cử động tùy tiện đấy. Đến giờ dùng cơm chiều ta sẽ lại qua.” Vì vậy Nhiếp chính vương đành mang bộ mặt xám xịt rời khỏi.

Tại Lý phủ, trong phòng Đại phu nhân, Trấn Viễn hầu Lý Định Hải cứ đi tới đi lui, không ở yên một chút nào. Đại phu nhân Tiết thị thấy vậy cũng nôn nóng nhưng vẫn không dám nói gì.

Đột nhiên Lý Định Hải dừng lại, hỏi: “Nàng nói Tứ nha đầu không chịu trở về sao?”

“Không phải vậy. Căn bản là không tiến vào được vương phủ.”

“Phủ Nhiếp Chính vương là nơi nói đến là đến sao? Thật là không có đầu óc! Không nói không rằng lại muốn đến nhà người ta, cho các người vào mới là lạ đấy!”

Đại phu nhân nghĩ thầm, nếu nói không có đầu óc thì chính mẹ ông là người không có đầu óc ấy, là bà ta nghe thấy Tứ nha đầu ở quý phủ nên mới vội vàng đến đón người ta, kết quả là bị người ta chặn cửa.

“Hầu gia cảm thấy thế nào? Bọn thiếp là nữ nhân nên gặp phải chuyện này mới suy nghĩ không chu đáo. Hầu gia nếu có cách thì nói cho bọn thiếp biết, bọn thiếp sẽ chuẩn bị tạo quan hệ tốt với Tứ nha đầu. Hầu gia thấy có phải không?”

Trấn Viễn hầu Lý Định Hải nghe xong thì trong lòng thoải mái hơn, nói: “Chờ lúc bẩm tấu công việc, ta sẽ cầu Nhiếp chính vương cho chúng ta vào Vương phủ gặp Tứ nha đầu một lần. Có lẽ Nhiếp chính vương sẽ đáp ứng.”

“Vẫn là biện pháp của Hầu gia thỏa đáng hơn, bọn thiếp đều thật xuẩn ngốc.” Bao gồm cả mẹ ông.

Được nịnh hót khiến trong lòng Trấn Viễn hầu càng thoải mái. Ngày hôm sau ông ta dâng sớ, còn được Nhiếp chính vương giữ lại.

Tâm tình Lý Định Hải thật kích động. Sau này Nhiếp Chính vương sẽ là cháu rể mình, trong triều còn có ai dám không e dè mình nữa? Nhìn đi, nhìn đi, mình được giữ lại một chút thì người khác đều phải hâm mộ, ghen tỵ mà nhìn mình. Có hâm mộ, ghen tỵ thì cũng chẳng ích gì, ai bảo nhà các ngươi không có một cô nương tốt chứ.

Lý Định Hải âm thầm vui sướng, ngay cả Nhiếp Chính vương hỏi gì ông ta cũng không nghe rõ. Chờ đến khi Nhiếp Chính vương nghiêm khắc hỏi lại lần nữa thì ông ta mới biết sự tình nguy rồi. Mồ hôi lạnh đều túa hết ra.

Phải biết rằng tước vị quan chức của ông ta đều nắm trong tay vị này, mà vấn đề Nhiếp chính vương hỏi chính là ông ta có biết Tam đệ mình bao nhiêu năm qua sống thế nào, mất thế nào hay không.

Chuyện này ông ta sao biết được chứ? Nhưng vì sao lại không biết? Nếu không biết ngươi có tư cách gì đòi gặp Tứ nha đầu? Ngươi căn bản là không quan tâm đến phụ thân của Tứ nha đầu, cũng là thân đệ đệ của ngươi, vậy thì ngươi có tư cách gì nói rằng ngươi quan tâm Tứ chất nữ đây? Căn bản là ra vẻ dối trá thôi!

“Trấn Viễn hầu cảm thấy vấn đề này thật khó trả lời sao?” Tư Đồ Thừa Thiên hỏi.

“Thần… Là thần sơ sót. Nhất định thần trở về sẽ điều tra rõ ràng.” Ngay cả mồ hôi trên mặt Lý Định Hải cũng không dám lau.

“Hay cho một câu sơ sót, cái này cũng sơ sót, cái kia cũng sơ sót thì bổn vương còn dám đem chuyện gì giao cho ngươi nữa đây? Có câu trước tề gia rồi sau mới có thể định thiên hạ. Như vậy đi, chuyện nhà Trấn Viễn hầu đều sơ sót như vậy thì trước hết cứ lo tề gia đi rồi nói sau.”