Mọi người trong lúc đọc truyện có lẽ sẽ cảm thấy mình gọi các nhân vật có chút không đồng nhất: một nhân vật mà lúc thì gọi “hắn”, khi thì gọi “nó”, gọi “y”. Cái này là mình thay đổi theo từng thời điểm, theo từng tình huống, từng nhân vật nhưng sẽ cố gắng để mọi người không bị nhầm lẫn lúc đọc. Nếu mọi người thấy không được chỗ nào thì góp ý với mình nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Bây giờ đọc tiếp nha~~

68.1

Trong thời gian dưỡng thương, Lý Tử Du không chỉ một lần nghĩ đến dì nhỏ. Lúc còn ở Trần gia, nàng ấy luôn vui vẻ, khoái hoạt, không cần lo lắng gì nhưng đến khi theo các tiểu thư khuê các khác vào cung thì giờ khắc nào cũng ưu sầu, lo lắng bảo toàn tính mạng. Sau đó vì sinh con nên mới trở thành Thái hậu, nào nờ lại trở thành cái gai trong mắt Vương thái hậu không có con nối dõi, rồi cuối cùng mạng cũng không giữ được.

Lý Tử Du gặp qua Hoằng nhi mấy lần. Lần đầu tiên gặp lại nàng đã phát hiện ra ánh mắt của đứa nhỏ này đã hoàn toàn không giống khi xưa nữa. Nỗi thống khổ khi mất mẫu thân quá sớm đã khiến hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, với hắn bây giờ tuổi thơ đã không còn nữa.

“Tỷ tỷ cứ dưỡng bệnh thật tốt. Chuyện của mẫu hậu, tỷ tỷ không cần phải suy nghĩ nhiều. Trong lòng trẫm đều biết!” Tư Đồ Hoằng nói với vẻ kiên định. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn nhất định sẽ khiến những kẻ có liên quan chết không tử tế!

Lý Tử Du thấy thật đau lòng. Trong cung này ngươi lừa ta gạt, khiến một đứa trẻ không có chút tâm cơ nào như hắn trở nên phức tạp. Loại biến hóa này đúng là có lợi với hắn nhưng Lý Tử Du lại cảm thấy khó chịu. Nàng hi vọng hắn có thể vui vẻ trưởng thành nhưng nếu như vậy cũng tương đương với việc hắn không có năng lực tự bảo vệ mình, tính mạng cũng khó bảo toàn. Người nhất thời mềm lòng có thể đem đến hậu quả khôn lường. Trưởng thành như thế này mới có lợi cho hắn.

“Tỷ tỷ cũng sẽ giúp đệ.” Lý Tử Du nói.

“Bảo tỷ tỷ dưỡng bệnh thì cứ dưỡng đi, không cần phải quan tâm chuyện này.” Tư Đồ Hoằng hỏi tiếp: “Có phải tỷ tỷ muốn gả cho Vương thúc không?”

“Hả?” Lý Tử Du nghĩ một chút rồi gật đầu. Việc này cũng không thể giấu được.

Tư Đồ Hoằng nói: “Như vậy cũng tốt. Bây giờ ta vẫn còn nhỏ sẽ không bảo hộ chu toàn cho tỷ được. Chờ đến lúc ta trưởng thành rồi, tỷ tỷ vẫn còn đứng về phía ta chứ?”

“Đương nhiên rồi, đệ là người thân duy nhất của ta mà!” Lý Tử Du nói không chút do dự.

Tư Đồ Hoằng nở nụ cười, nói: “Chờ tỷ tỷ khỏe lên, có thời gian rảnh thì lại đưa ta đi thả diều nhé.”

“Được, tỷ tỷ nhất định đưa đệ đi. Chờ tỷ khỏe lên sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho đê.”

“Vậy thì tốt quá. Ta còn chưa ăn món ăn tỷ nấu đấy.” Tư Đồ Hoằng cười nói.

Lý Tử Du nghĩ đến một vấn đề, nhỏ giọng nói với Tư Đồ Hoằng: “Nhớ kĩ rằng đệ không biết gì về chuyện ngày đó, cũng không được thể hiện thái độ không tốt với Vương thái hậu, biết không?” Tuy rằng Vương Thái hậu nói sẽ không đối phó Tư Đồ Hoằng nhưng nếu bà ta biết hắn tận mắt thấy mẹ đẻ hắn chết thì có khi Vương thái hậu sẽ làm ra chuyện cá chết lưới rách.

“Tỷ tỷ yên tâm. Trong lòng ta đều hiểu cả. Hiện tại Vương thái hậu là mẫu hậu duy nhất của ta, ta không hiếu thuận với bà ta thì còn hiếu thuận với ai?” Tư Đồ Hoằng cười lạnh.

Hắn tính lá mặt lá trái với Vương thái hậu đây. Lý Tử Du vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút chua xót. Cuối cùng nàng nói: “Hãy học tập thật tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ không sợ ai nữa.”

Sau tang sự của Trần thái hậu, kinh thành để tang nên cũng yên tĩnh được một khoảng thời gian. Ba tháng sau, dân chúng nên làm gì thì cứ làm, khôi phục lại bình thường. Chỉ có phủ Trấn Viễn hầu là không thể trở lại bình thường được. Lý Tứ cô nương tiến cung, mãi đến khi tang sự Trần thái hậu làm xong mà cũng không thấy nàng hồi phủ, ngay cả nha hoàn và ma ma hầu hạ bên cạnh cũng được người khác đưa đi, chỉ để lại phòng trống và một ít quần áo.

Lúc đầu Trần thái hậu chết đi, một số người trong phủ cảm thấy Lý Tứ cô nương này đã không có núi dựa vào, nói không chừng đã gặp phải phiền toái, bình thường chưa từng hỏi thăm vậy mà bây giờ lại thường phái người đến phòng của Lý Tử Du muốn đoạt khế ước cửa hàng, đục nước bèo cò, ăn tiền trục lợi. Ai biết mấy nha đầu kia đều là kẻ cứng đầu, cứng miệng, có chết cũng không chịu tiết lộ chuyện gì khiến bọn họ không thể tìm được gì. Sau đó một số người phái người dò hỏi trong cung mới biết được Lý Tứ cô nương vẫn đang sống tốt. Nhưng vì sao nàng không trở lại?

Vì không có Hồng Y âm thầm hạ thuốc nên sức khỏe Thái phu nhân Kim thị đã tốt hơn rất nhiều, có thể rời giường, cũng có thể ở An Nhạc đường chờ nhóm vãn bối thỉnh an.

Nghe Trần thái hậu xảy ra chuyện thì đầu tiên Thái phu nhân Kim thị rất vui vẻ. Tứ nha đầu này đã không có núi dựa vào nữa rồi, mặc dù còn có hoàng đế nhưng lại không cầm quyền, để xem Tứ nha đầu còn cứng đầu cứng cổ nữa hay không. Hôn sự với nhà họ Vương nhất định sẽ thành.

Nhưng sự tình xảy ra lại ngoài dự đoán của mọi người. Tứ cô nương Lý Tử Du không hề quay trở lại khiến Đại phu nhân Tiết thị sợ bị liên lụy, khuyên nhủ lão thái thái chờ mọi chuyện ổn thỏa hẵng tính. Nếu dính vào chuyện bí mật trong cung thì cả nhà cũng không đủ đầu để chém. Nếu cần thiết thì có thể trực tiếp trừ tịch Lý Tử Du, để cho nàng tự sinh tự diệt, dù sao cũng không thể vì một người mà khiến nhiều người bị liên lụy.

Thái phu nhân Kim thị cũng vốn là người như vậy, năm xưa cũng không phải chưa từng làm chuyện ghê tởm như thế. Vì vậy nên bà ta nghe theo lời Đại phu nhân, không quan tâm sống chết của Lý Tử Du. Cứ như vậy mãi cho đến khi Trần thái hậu nhập vào Hoàng lăng, thông qua người của phủ Tề quốc công mà bọn họ biết được Tứ cô nương Lý Tử Du vẫn luôn ở trong phủ Nhiếp chính vương dưỡng bệnh.

Đây chính là tin tức lớn. Thái phu nhân Kim thị kích động khiếp sợ. Một người luôn luôn không có hứng thú với nữ nhân như Nhiếp chính vương sao có thể để Tứ chất nữ vào ở trong phủ của hắn? Mọi người đều nói ở trong Vương phủ thì ngay cả một con ruồi cũng là đực, còn có người nói sau lưng rằng hắn thích nam nhân. Nếu không phải chưa từng nhìn thấy hắn dan díu với nam nhân thì có lẽ mọi người đều cho rằng như thế. Nhưng bây giờ Tứ chất nữ lại ở trong Vương phủ như là điều hiển nhiên như vậy sao? Một cô nương chưa xuất giá mà lại ở trong phủ của Vương gia thì chứng tỏ điều gì?

Thái phu nhân cười ra nước mắt, có thể tưởng tượng được nếu Tứ nha đầu thành nữ nhân của Nhiếp chính vương thì sợ gì không phải chính thất. Phủ Trấn Viễn hầu cũng có thể vinh quang hơn cả nhà họ Vương rồi. Ha ha, thật là quá tốt, Tứ nha đầu đã không làm thì thôi, giờ hành động lại bỗng nhiên nổi tiếng như thế. Đều do mình xem nhẹ Tứ nha đầu, còn cho rằng con đường tốt nhất là gả cho nhà họ Vương, không ngờ lại xảy ra chuyện vui đến thế này. Cũng phải, Tứ chất nữ nhân phẩm tốt lại có tướng mạo xinh đẹp, Nhiếp chính vương không coi trọng mới là lạ! Sau này gia đình mình sẽ thành kinh thành đệ nhất gia, nhà họ Vương kia thì tính là gì? May mắn lúc trước chưa đáp ứng hôn sự nếu không thì bây giờ hỏng bét hết rồi.

Nên đến phủ Nhiếp chính vương thăm Tứ nha đầu thôi, không biết nàng bị bệnh gì mà lại chưa khỏe. Thời gian chịu tang giữ đạo hiếu với Trần thái hậu còn chưa qua, không thể ở mãi trong phủ Nhiếp chính vương được, vẫn nên hồi phủ, tránh người khác đồn đãi bàn tán.

Thái phu nhân suy tính như thế nhưng mà lại quên mất không sót lại gì chuyện trước kia đã bức bách Lý Tử Du như thế nào, chỉ một lòng suy nghĩ đến những lợi ích khi kết thân với Nhiếp chính vương.

Càng nghĩ càng đắc ý, Thái phu nhân gọi Đại phu nhân Tiết thị và Tứ phu nhân Trâu thị tới, nói muốn cùng đến đón Lý Tử Du về.

Sắc mặt Trâu thị có chút không thoải mái, bà nói: “Lão thái thái nói cũng có đạo lí, chỉ là con dâu sợ chúng ta không vào được cửa thôi.” Đây là phủ Nhiếp chính vương, không phải là đầu đường xó chợ, người ta không mời ngươi, sao ngươi có thể đi vào? Huống chi xưa nay có quan tâm gì Tứ chất nữ đâu, bây giờ lại muốn kéo quan hệ, trên đời làm sao có chuyện tốt thế?

Thấy sắc mặt Thái phu nhân khó coi, Đại phu nhân Tiết thị vội nói: “Vẫn là lão thái thái suy nghĩ chu đáo. Cô nương chưa xuất giá lại đến nhà khác ở thì có chút kì cục. Chi bằng con để Kỳ nhi qua đó xem thử, quan hệ giữa Tứ cô nương mà Tam cô nương nhà chúng ta cũng tốt, có khi có thể nói chuyện được.”

“Cũng được, chờ Tam nha đầu qua đó xong thì chúng ta trực tiếp đi đón người.” Nếu nhà khác thì bà ta đã mặc kệ bất cứ nguyên nhân nào cũng phải nhất định đưa người trở về nhưng bây giờ lại đụng phải Nhiếp chính vương, lão thái thái cũng không thể cố tình gây sự.

Trâu thị còn muốn nói thêm nhưng thấy hai người kia đang vui vẻ thương lượng thì lại ngại mở miệng. Nếu có thể, bà thật sự muốn tách riêng ra, chỉ có nhà mình chung sống với nhau, như vậy mắt không thấy tâm không phiền. Trâu thị tính ra thì cũng không hẳn là người xấu, đương nhiên cũng rất xem trọng lợi ích của Tứ phòng, nếu không thì năm đó đã không phản đối cho Tam phòng một đứa con thừa tự nối dòng rồi. Chỉ là bây giờ bà cảm thấy lão thái thái và Đại phu nhân da mặt quá dày, đã làm biết bao nhiêu chuyện quá đáng rồi mà bây giờ còn tỏ ra như chẳng có việc gì, da mặt đúng là dày hơn cả tường thành mà.

Tam cô nương nghe Đại phu nhân nói xong thì vẫn không nói thời nào. Đại phu nhân Tiết thị hỏi: “Con nói chuyện đi chứ. Có đi hay không đây?”

“Mẫu thân, chuyện này nữ nhi không thể làm được. Giao tình giữa nữ nhi và Tứ muội cũng chỉ có một chút, không thể lợi dụng điều này được. Có khi còn khiến cho tình nghĩa tỷ muội bao lâu nay sẽ mất hết. Mẫu thân cũng đừng đi làm gì, việc này nên quên đi thôi.” Cả một khoảng thời gian dài đã không ân cần thăm hỏi gì, bây giờ thấy chuyện có lợi lại nóng lòng đi nịnh bợ, đây lại chính là người nhà mình. Hơn nữa chuyện Tứ muội ở bên đó không truyền ra ngoài chút nào, nếu thật sự muốn về thì đã sớm về rồi, nhất định là vì quá thất vọng với phủ Trấn Viễn hầu. Vậy mà người phủ Trấn Viễn hầu này lại còn ôm mộng tưởng không thực tế như vậu.

“Nói cái gì thế hả? Tình tỷ muội sao có thể gọi là lợi dụng? Con không nghĩ cho mẹ con thì cũng phải nghĩ cho Thiên Thành chứ? Nếu thật sự như chúng ta nghĩ thì Tứ muội muội con sẽ là nữ nhân của Nhiếp chính vương, nó với con lại có quan hệ tốt, như thế tương lai của con rể cũng sẽ rất sáng lạng. Như vậy chẳng phải tốt hơn là cứ ngồi chờ thi Tiến sĩ sao? Dù thế nào đi nữa thì nó cũng mang họ Lý, chúng ta là người nhà nó, sao có thể không đi? Chẳng qua là muốn con qua đó gặp một lần rồi khuyên nó trở về thôi, có gì khó đâu? Nói gì thì nói, con cũng từ phủ Trấn Viễn hầu này gả đi, nhà mẹ đẻ có lớn mạnh thì chẳng phải con ở nhà chồng cũng sẽ ngẩng cao đầu hơn sao?”

Tam cô nương mặc cho Đại phu nhân nói thế nào đi chăng nữa cũng không đồng ý. Đại phu nhân cứ thế tức giận quay về, nói với lão thái thái: “Tam cô nương có chút không khỏe nên không đi được.” Trước mặt lão thái thái bà cũng phải bảo vệ nữ nhi nhà mình.

Lão thái thái Kim thị thấy trong lòng không thoải mái. Bà ta nói: “Đúng là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Để cho nó làm có chút chuyện mà cũng không làm được sao?”

Đại phu nhân Tiết thị vội nói: “Mẫu thân à, Kỳ nhi thật sự không thoải mái trong người. Đại cô phu nhân cũng nói để nó nghỉ ngơi cho khỏe.” Bà không tin lão thái thái lại đi hỏi chuyện con gái lớn đã gả ra ngoài.

Thái phu nhân Kim thị thở dài, nói: “Quên đi. Không đi thì không đi. Để bà già này tự mình đi một chuyến vậy, một kẻ sắp xuống mồ như ta ra mặt thì Tứ nha đầu cũng nên trở về. Ta vất vả thế này là vì ai chứ? Còn không phải là vì lão đại sao? Phủ này sau này cũng sẽ thuộc về nó. Nhân lúc ta còn sống cũng phải cố gắng để nó trở thành quốc công, đây cũng là phúc khí của Lý phủ ta, để xem đến lúc đó Tam nha đầu còn như vậy hay không.

Đại phu nhân vừa nghe chuyện trượng phu nhà mình có thể làm quốc công thì sao có thể mất hứng? Được lợi cuối cùng tất nhiên sẽ là đại phòng. Vì thế những lời nữ nhi khuyên can bà ta cũng tự động xem như không nghe không thấy, muốn cùng đi đón Tứ cô nương trở về, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm.