63.2

Ở nơi khác, nhóm người Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân gặp được người quen thì liền họp lại một chỗ nói chuyện. Vốn dĩ trọng tâm của ngày hôm nay không liên quan gì đến những thiếu phu nhân như các nàng, các nàng chỉ có nhiệm vụ phụ trách đưa người tới cho các phu nhân khác xem mặt thôi.

Hơn nữa các cô nương cũng có bằng hữu của các nàng ấy, nếu bị các nàng quản tay quản chân thì các vị muội muội của phu quân chẳng phải sẽ mất kiên nhẫn sao? Nếu không phải lúc đầu Viên lão thái thái kia cố ý gây khó khăn thì Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ không ra mặt. Bây giờ Viên lão thái thái không ở đây, các nàng cũng có thể yên tâm. Vì thế nên thỏa sức nói chuyện, vui đùa.

Các phu nhân lớn tuổi hơn một chút thì muốn đi nghe hát. Vài ngày trước Viên phủ đã mời gánh hát nổi danh của kinh thành đến đây. Một số nữ tữ im lặng theo mẫu thân đi xem diễn, một vài vị phu nhân dùng đủ loại lí do để bắt chuyện với những nữ hài tử này, muốn cùng các nàng nói chuyện để có thể hiểu hơn và tính tình cũng như lễ nghĩa.

Còn một số nữ tử khác gặp được bằng hữu thì đi theo tốp năm tốp ba câu cá, ngắm hoa. Ngũ cô nương Lý Tử Lung và Lục cô nương Lý Tử Cầm là một trong số đó. Không biết là vô ý hay cố tình mà Lý Tử Du bị tách ra riêng sang một bên. Lý Tử Du cười thầm trong lòng, bị lạnh nhạt thế này chẳng tính là gì. Nàng cũng chẳng muốn trò chuyện với ai. Ngoại trừ Tam tỷ tỷ, bằng hữu tốt là quận chúa Vĩnh An và Vương Minh Nguyệt cũng tính là có quen biết thì những người khác nàng chẳng biết ai cả. So với việc ra ngoài nói chuyện với đám người đó thì chẳng thà nàng đứng ngốc một chỗ còn hơn. Nhìn các tẩu tử đánh bài cũng tốt. Đầu năm nay, thú tiêu khiển của nhóm quý phu nhân chính là cái này.

Lý Tử Du nhàm chán nhìn một đóa hồng mới nở một nửa nhưng đã có ong banh đến, xuân sắc mê người. Vị trí phòng khách này thật tốt, có thể nhìn xa được, cách đó mấy trăm thước còn có một cái đình và núi giả nữa.

Chẳng bao lâu sao, các nữ tử đã đến đình. Lý Tử Du vốn không chú ý, chỉ là lúc quay đầu, nàng thấy một nữ hài tử đang quan sát mình, thấy nàng nhìn qua thì mỉm cười. Lý Tử Du không biết nàng ấy là ai nên chỉ gật gật đầu.

“Tứ biểu tỷ à, sao tỷ lại không ra ngoài đi dạo mà lại ở trong này vậy? Cảnh sắc của Viên phủ vẫn tính là đẹp, hay là Tứ biểu tỷ ngắm cảnh đẹp trong cung nhiều quá nên chướng mắt phủ đệ nho nhỏ này của chúng ta hử?”

Nàng biết Viên Điệp Nhi này sẽ không thể yên tĩnh được mà. Chỉ là ngươi cũng quá ngu ngốc rồi, dám nhắc đến cung cấm mà không kiêng kị gì. Chẳng lẽ ngươi muốn người khác nói cảnh trí trong phủ nhà ngươi đẹp hơn trong cung sao? Cũng phải xem ngươi có lá gan đó hay không!

“Cảnh trí trong cung đương nhiên là đẹp hơn nơi này rồi.” Lý Tử Du ăn ngay nói thật.

“Ngươi!” Viên Điệp Nhi nghẹn họng nói không ra lời. Chẳng lẽ nàng ta lại đáp không đúng? Nếu nàng ta dám nói thế thì toàn gia cũng tiêu tùng theo, dám so sánh với trong cung trừ khi cha nàng ta không cần mũ quan nữa.

Viên Điệp Nhi nhịn tức giận xuống, nói: “Tứ biểu tỷ à, là ta sai rồi. Trước kia có làm gì không phải thì biểu muội ta sẽ bù lại cho tỷ, mong biểu tỷ đừng để trong lòng.”

Mặt trời mọc hướng tây à? Nhất định có khác thường. Lý Tử Du nói: “Không cần đâu biểu muội. Ta với biểu muội nào nào có ân oán gì đâu chứ, đừng nói đến chuyện chịu tội. Cho nên đâu có chuyện gì phải để trong lòng. Biểu muội mà, muội là chủ nhân nên chắc sẽ có nhiều khách nhân cần chiêu đãi, ta đây là người thân trong nhà, không cần muội phải tiếp đãi ta đâu.”

Không nói chuyện với các cô nương, phu nhân khác mà cố tình tới đây tìm xui, thật không biết nàng ta ngốc thật hay là giả khờ.

“Vậy biểu tỷ cứ ngồi ở đây. Ta sẽ quay lại ngay.” Viên Điệp Nhi vậy mà lại không phản bác. Lý Tử Du liếc mắt với Hồng Y rồi hai người liền đi ra ngoài, sợ Viên Điệp Nhi quay lại lại phiền phức.

Lần trước đến nhà Lý Tử Trân đã xảy ra chuyện không hay cho nên sau ngày đó chỉ cần có việc phải đi ra ngoài Lý Tử Du sẽ mang Hồng Y theo, phòng ngừa bất trắc.

“Cô nương, vẫn là nô tỳ ẩn thân thì hay hơn.” Hồng Y nói.

“Cũng được, ngươi cẩn thận một chút.” Lý Tử Du nhìn bốn phía, mọi người đều không có nha hoàn theo hầu nên Hồng Y mới nói như vậy.

Hồng Y đi rồi, Lý Tử Du nhìn một nha hoàn cách đó không xa. Đây là do Lý An của Viên phủ sắp xếp để thuận tiện phục vụ khách nhân. Một nha hoàn chạy tới chỗ nàng hỏi: “Cô nương có cần gì không ạ?”

“Ta muốn câu cá. Ngươi chuẩn bị cho ta một bộ dụng cụ đi câu đi.”

Ngồi cạnh ao câu cá cũng tốt, đỡ cho người khác tới làm phiền. Hơn nữa quanh ao này có rào chắn, hẳn là không bị rơi xuống nước đâu.

Không bao lâu sau nha hoàn kia đem theo một bộ cần câu tới, Lý Tử Du vừa mới thả câu được một lúc thì đã có cá cắn câu. Quả nhiên là cá nuôi trong nhà mà. Chẳng bao lâu sau nàng đã câu được kha khá rồi.

Chỉ là đang lúc vui vẻ thì Viên Điệp Nhi lại đây: “Tứ biểu tỷ à, sao tỷ lại một mình đến đây thế này? Làm ta tìm vất vả quá. Vốn dĩ ta muốn giới thiệu một bằng hữu cho tỷ đó.”

Lý Tử Du nhìn cô nương bên cạnh, không phải là người lúc nãy cười với nàng sao?

Thấy Lý Tử Du không nói chuyện, Viên Điệp Nhi liền đoạt lấy cần câu trong tay Lý Tử Du, nói: “Tứ biểu tỷ đến đây nào. Ta giới thiệu một chút nhé. Vị này ấy mà, thật ra cũng không phải người ngoài, nói đến nói lui cũng có chút quan hệ với Tứ biểu tỷ đó. Nàng ấy là cháu họ của phu nhân Thừa Ân hầu, khuê danh là Nghiêm Minh Xuân. Ta tin là sau này Tứ biểu tỷ sẽ ở lâu với Nghiêm tỷ tỷ đó, các người, sớm nhận thức lẫn nhau cũng tốt. Tứ biểu tỷ à, sau này tỷ không thể ỷ thân phận mà bắt nạt Nghiêm tỷ tỷ đâu đấy. Nghiêm tỷ tỷ thật ra là người rất dễ sống chung đó.”

Nhìn biểu hiện vui sướng khi người gặp họa của Viên Điệp Nhi mà Lý Tử Du chẳng muốn nói gì, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm rồi.

Xem ra tin đồn trong kinh thành này lan truyền rất nhanh, ngay cả Viên Điệp Nhi cũng đã biết rồi, còn mời Nghiêm Minh Xuân đến đây nữa. Chẳng phải là muốn nàng khó chịu sao? Đáng tiếc nàng ta tính nhầm rồi, nàng không muốn vào nhà họ Vương nên nàng chẳng có cảm xúc gì với sự xuất hiện của Nghiêm Minh Xuân cả. Viên Điệp Nhi ở trong mắt Lý Tử Du chẳng khác gì con khỉ đang đùa giỡn.

Còn Viên Điệp Nhi thì tưởng là nàng ta đã khiến cho Lý Tử Du không còn lời nào để nói nên nói tiếp: “Kỳ thật thì Tứ biểu tỷ có mệnh thật tốt đó. Có thể gả vào nhà họ Vương cơ mà. Lại còn có một mỹ nhân như Nghiêm tỷ tỷ bầu bạn, sau này không lo tịch mịch rồi. Ta thật hâm mộ đó.”

“Hâm mộ thì chính mình gả đi.” Lý Tử Du thản nhiên nói.

Nghiêm Minh Xuân nhìn biểu hiện của Lý Tử Du mà trong lòng lo lắng một chút. Vốn dĩ nàng ta muốn thông qua Viên Điệp Nhi làm quen với Lý Tử Du, để nàng nghĩ rằng nàng ta là người thành thật nhưng Viên Điệp Nhi này lại nói chuyện châm chọc khiêu khích thế này. Nếu để người nhà họ Vương biết thì mình nhất định tiêu rồi.

Nghĩ đến đây Nghiêm Minh Xuân cũng không để ý đến Viên Điệp Nhi nữa, trực tiếp nói với Lý Tử Du: “Lý cô nương à, liệu ta có thể nói chuyện riêng với cô không?”

Lý Tử Du đáp: “Chúng ta không thân không quen! Ngươi là loại người nào mà ta lại là loại người nào chứ? Cùng ngươi ra ngoài ta sợ bẩn hết thanh danh của ta đó!” Lý Tử Du cố ý nói như vậy thứ nhất là để mọi người nghĩ rằng nàng rất tức giận, tốt nhất là đồn đại càng nhiều càng tốt, để người khác biết người Vương phủ này không biết lễ nghĩa như thế nào. Thứ hai là nàng chướng mắt Nghiêm Minh Xuân này. Nói không chừng Nghiêm Minh Xuân đang suy tính biện pháp ngăn cản nàng tiến vào nhà họ Vương, như vậy thì có lợi cho nàng rồi?

Viên Điệp Nhi nói: “Tứ biểu tỷ, sao tỷ lại nói như vậy? Nghiêm cô nương là có ý tốt muốn nói chuyện với tỷ, thái độ của tỷ là sao đây?” Nói càng lúc càng lớn,  Lý Tử Du còn ước nàng ta nói lớn hơn nữa đó, tốt nhất là để mọi người đều nghe.

Nghiêm Minh xuân cũng đỏ mắt, đẫm lệ nhìn Lý Tử Du.

Lý Tử Du nói với Nghiêm Minh Xuân: “Ta làm sao? Ta chính là người như vậy đó! Thu hồi nước mắt của ngươi đi! Đừng giả mù mưa sa trước mặt ta! Thật ghê tởm! Ngươi là gì mà xứng nói chuyện với ta hả? Cũng chỉ là thân phận thiếp thất thôi! Còn dám giở thủ đoạn trước mặt ta cơ đấy! Ngươi cứ chờ xem, muốn ta vào nhà họ Vương à? Ta sẽ không để ngươi được như ý đâu! Ngươi chờ bị đuổi khỏi nhà họ Vương đi! Cho dù ngươi có được như nguyện thì sớm muộn gì ta cũng lột da ngươi ra, để người sống không bằng chết. Thủ đoạn của ta ngươi còn chưa được thấy đâu!”

Sau đó nàng nói với Viên Điệp Nhi: “Biểu muội à, người này ta đã thấy rồi, ngươi muốn làm gì ta cũng biết rồi. Không phải là muốn ta khó chịu, ghê tởm sao? Bây giờ ta đã thấy rất ghê tởm rồi. Người này cũng chẳng có lợi gì với ngươi. Hay là biểu muội đi theo ta đi? Nếu Nhị cô mà biết ngươi để một kẻ như vậy vào phủ thì ngươi nói xem Nhị cô sẽ nghĩ thế nào? Dù sao Đại cô nương nhà họ Vương cũng chẳng đến đây.”

Đúng vậy, Vương Minh Nguyệt không đến đây thì Nghiêm Minh Xuân sao có thể tới được? Chẳng phải là vì có người Viên phủ giúp đỡ sao? Mà người của Viên phủ không vừa mắt nàng cũng chỉ có Viên Điệp Nhi này thôi.

Viên Điệp Nhi quả thật là nghĩ như vậy, muốn khiến Lý Tử Du khó chịu rồi sau đó sẽ đuổi người đi. Mẫu thân sẽ không phát hiện ra được. Nhưng bây giờ bị Lý Tử Du này nói trắng ra như vậy thì cũng đành nói: “Đi thì đi! Thật xui xẻo!”

Nhưng cũng không đi cùng Lý Tử Du mà đi hướng khác để lại Nghiêm Minh Xuân đứng tại chỗ. Nàng ta nắm chặt tay đến nỗi khiến móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.