Đột nhiên có tiếng động như là nhánh cây bị dẫm gãy, Lý Tử Du khẩn trương đứng lên. Sẽ không xui như vậy đi, lại có người sao? Nàng nhanh chóng lấy tay áo che mặt, xem xét bốn phía. Cách đó không xa có con sóc linh động lén nhảy lên cây. “Thì ra là nó a.” Lý Tử Du không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Xem ra vẫn là nên đem mặt biến đen lại, kiên trì thêm một ngày nữa thôi. Chờ người kia đi rồi, nàng về sau đều có thể tùy ý.

Vì thế khuôn mặt vừa mới rửa sạch của Lý Tử Du một lần nữa lại biết thành mặt than đen. Nàng đeo túi lên vai, chuẩn bị trở về. Nhìn quanh bốn phía xác định không có ai, nàng mới yên tâm ly khai. Nhưng nàng lại quên không nhìn trên cây xem có người ở đó hay không.

“Lý mẫu, ta về rồi!” Lý Tử Du vô cùng cao hứng đem con thỏ vào nhà.

“Cô nương đã trở lại! Mau mau tẩy sạch rồi ăn cơm”

“Ôi,người lải nhải quá nha” Lý Tử Du thấp giọng hỏi Lý mẫu: “Người kia cứ luôn ở trong phòng vậy sao?” Không phải Lý Tử Du đa nghi mà là lo lắng. Tiếng nhánh cây vang kia nghĩ thế nào cũng thấy thật quái dị.

“Vẫn ở đây thôi.” Đang nói chuyện thì người kia trong phòng đi ra, nhìn thấy hai người thì gật gật đầu, nói: “Đa tạ hai vị trong khoảng thời gian này chiếu cố ta, buổi chiều hôm nay ta phải rời khỏi đây rồi.”

“Vậy không tiễn.” Chỉ cần đem tiền đưa lại đây là được.

Lý mẫu còn muốn nói vài câu khách khí nhưng lại bị Lý Tử Du ngăn cản. Người này thân phận không đơn giản, về sau vĩnh viễn không thấy mới tốt.

Ba người ăn cùng nhau ăn bữa cơm từ biệt. Khi Lý mẫu đi rửa chén, người nọ nói với Lý Tử Du: “Tiền của ngươi qua hai ngày nữa ta sẽ sai người đem đến. Sẽ không thất tín.”

Lý Tử Du gật đầu nói: “Ta đây sẽ chờ”

Công tử kia cơm nước xong xuôi quả nhiên rời đi. Lý Tử Du nói với Lý mẫu: “Lý mẫu, dọn dẹp một chút đi, chúng ta cũng phải đi thôi.”

“Cô nương, chúng ta đi đâu chứ?” Lý mẫu tuy hoảng hốt nhưng lâu nay cô nương nói làm gì bà đều làm theo, liền chạy đi thu thập đồ đạc.

“Lý mẫu, người này khẳng định là nhân vật lớn, chúng ta không thể trêu vào. Vì an toàn sau này, chúng ta phải chuyển nhà thôi. Phụ thân và mẫu thân cũng sẽ hiểu cho quyết định của ta. Chúng ta nhanh chóng vào trấn ở lại”

Dù nhà có quan trọng thì cũng không thể không suy nghĩ cho an toàn của chính mình được. Phụ thân để lại cho nàng một ít bạc, đủ để cho nàng cũng Lý mẫu thuê phòng ở trấn trên. Hơn nữa, nếu như Lý Tử Du đoán không sai thì khoảng một, hai năm nữa thôi, Trấn Viễn hầu phủ khẳng định sẽ tìm tới được, nàng cũng sẽ không ở mãi ở đây.

Lý mẫu còn có chút lưu luyến không rời nhưng cô nương ở nơi nào thì bà ở nơi đó. Vì thế mà khi hắc y công tử kia ly khai không đến hai canh giờ hai người Lý Tử Du cũng rời khỏi tiểu viện đã sinh sống sáu, bảy năm qua.

“Chủ tử. Thuộc hạ đáng chết!”

“Như thế nào? Không tìm được nơi đó ư?” Người nói chuyện thật ôn hòa nhưng người đối diện lại cảm thấy có chút nơm nớp lo sợ.

“Tìm được nơi đó nhưng mà trong viện lại không có ai. Thuộc hạ đi vào chỉ phát hiện được cái này.” Thuộc hạ kia đem tờ giấy tìm được đưa qua. Chủ tử hắn vừa thấy liền nhận ra giấy vay nợ, chẳng qua trên mặt giấy kia còn có một hàng chữ đẹp đẽ: Giúp người cũng là chuyện vui. Giấy vay nợ vật quy nguyên chủ, về sau không thiếu nợ nhau. Vĩnh viễn không gặp lại.

Một câu không thiếu nợ nhau, vĩnh viễn không gặp thật tốt làm sao! Thật là một nha đầu cẩn thận, giảo hoạt! Đều là do hắn sơ ý, khiến nhánh cây phát ra tiếng vang. Có lẽ khi đó nàng đã hoài nghi nên mới phản ứng như thế. Người này đem giấy vay nợ cất đi. Bây giờ hắn còn có chuyện trọng yếu phải làm, việc này cứ tạm gác lại đã.

“Chủ tử, để thuộc hạ đến vùng phụ cận tìm xem, bọn họ nhất định đi không xa.”

“Không cần, hồi kinh quan trọng hơn.”

Lại một năm trôi qua, Lý Tử Du cùng Lý mẫu từ sau khi xuống núi đã ở tại trấn nhỏ này. Lý Tử Du không thể lên núi lại được, cũng may Lý mẫu sớm dạy cho Lý Tử Du ít nữ công nên hai người hằng ngày thêu một ít bức tranh đem bán. Hàng xóm xung quanh cũng chỉ nghĩ hai người là hai mẹ con, bình thường đều ru rú trong nhà. Người ta thường nói quả phụ thường dính nhiều thị phi nhưng là Lý mẫu này rất béo lại chẳng xinh đẹp, căn bản là chẳng thể dính thị phi. Mà nữ nhi này lại đen thui thế kia, mọi người đều chê cười, sau này có người rước hay không còn là một chuyện khác. Chẳng ai muốn dây vào nên cuộc sống hai người cũng thật bình thản.

“Lý mẫu, ta thấy người gần đây hình như có chút lo lắng, có phải có tâm sự hay không? Lý Tử Du hỏi.

“Cô nương, chẳng lẽ người vẫn muốn che giấu như thế sao? Người không biết những kẻ bên ngoài nói người như thế nào sao? Về sau người làm sao tìm được chồng đây?” Rõ ràng cô nương nhà mình cùng tiên nữ giống nhau, nhưng là hiện tại lại bị người ta nói thành quái dị. Còn nói cho dù có cho tiền cũng chẳng người nào muốn, chuyện này làm cho bà hận không thể khâu miệng lũ người đó lại.

“Lý mẫu không cần lo lắng đâu. Những lời nói như thế ta cũng không để trong lòng. Hay là người thấy ta phiền phức quá nên mới muốn tống tiễn ta đi sớm phải không?” Lý Tử Du cười nói.

“Cô nương nói cái gì vậy chứ? Nô tỳ cả đời này cũng nguyện ý đi theo cô nương. Nô tỳ là vì người mà sốt ruột. Người hiện tại bên cạnh trưởng bối cũng chẳng còn ai. Cô nương lại đến tuổi có thể đính hôn rồi. Nô tỳ không sợ cô nương e lệ, nói những lời như thế này cũng là nghĩ cô nương tương lai có thể sống tốt hơn mà thôi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay tâm bị tổn thương, lòng không thoải mại. Người sống thật chẳng dễ dàng mà.