“Cái gì? Để Tam nha đầu gả cho Thiên Thành sao? Chuyện này tuyệt đối không được! Thiếp không đồng ý! Thiên Thành ngay cả một chút công danh cũng không có, từ nhỏ lại không có phụ thân thì lấy gì nuôi sống Tam nha đầu? Hầu gia, việc khác thiếp có thể đồng ý nhưng việc này thì không!” Đại phu nhân Tiết thị nghe Trấn Viễn hầu nói xong thì lập tức phản đối.

Bà mang thai mười tháng sinh hạ con gái đâu phải sau này để cho nó lập gia đình phải chịu khổ đâu! Nhà mẹ đẻ mình vẫn còn là phủ Quốc công đấy, ít nhất cũng phải gả cho một người môn đăng hộ đối chứ! Đại cô phu nhân tốt thì tốt nhưng lại không có chỗ dựa, gả qua đó chẳng may sau này sa cơ thất thế thì phải làm sao? Không được, không được, tuyệt đối không được!

“Phu nhân, chỉ là đang thương lượng mà thôi. Nhưng mà thật ra ta thấy chuyện này có thể mà. Thiên Thành là cháu ngoại ta, tính nó thế nào ta còn không biết sao? Sau này Tam nha đầu gả qua nhất định nó sẽ đối xử tốt với con bé. Đại muội cũng sẽ không làm mẹ chồng gây khó dễ con dâu. Nàng chẳng phải vẫn thường nói tìm cho Tam nha đầu một mối như ý sao? Ta thấy mối này thích hợp.” Trấn Viễn hầu nói.

“Tốt cái gì mà tốt? Hầu gia, thiếp cả đời này đều nghe lời người nhưng hễ là chuyện có liên quan đến tương lai của Tam nha đầu thì cho dù người có hưu thiếp thiếp cũng sẽ không đồng ý! Đại cô tính kế thật tốt. Bên phía Nhị đệ muội không thành thì liền đánh chủ ý sang con gái ta. Thật hoàn hảo làm sao!”

“Sao nàng có thể nói như thế? Thiên Thành thì có gì không tốt? Nó chỉ là chậm trễ một chút mà thôi. Nàng cứ chờ xem, năm nay nó nhất định sẽ đậu tú tài, sang năm có thể trúng được cử nhân, sao lại không có công danh?”

“Một cử nhân nho nhỏ thì có lợi ích gì? Nhà chúng ta là thế gia, còn hiếm lạ chuyện này sao? Cũng chỉ là một đám học sinh bần hàn mà thôi. Hầu gia, chúng ta sống ở danh môn thế gia. Đại a đầu còn được gả vào hào môn thì sao người lại cho Tam nha đầu, đích nữ của chúng ta gả cho loại người như thế? Người nhẫn tâm như vậy sao? Có phải Hầu gia căn bản không quan tâm đến hạnh phúc cả đời của tam nha đầu đúng không? Chỉ vì một câu của lão thái thái mà cái gì người cũng không để ý sao? Hầu gia, người cũng đã nhìn Tam nha đầu từ nhỏ đến lớn, người nhẫn tâm như vậy thật sao?” Đại phu nhân Tiết thị cảm thấy thật thương tâm. Chuyện gì thế này chứ!

“Ta cũng thật sự vì Tam nha đầu mà suy nghĩ thôi. Nàng nghĩ mà xem rốt cuộc là thân phận quan trọng hay sống tự do tự tại quan trọng hơn? Nàng là mẫu thân, chuyện nàng nghĩ đến ta cũng hiểu được. Nhưng mà nàng nghĩ cẩn thận một chút đi. Nếu Tam nha đầu gả cho một nhà giống như nhà chúng ta thì với tính cách của nó có thể đấu đá được với ai? Những chuyện xấu xa trong cửa nhà giàu nàng nhìn còn thiếu sao? Tam nha đầu là con gái ta, ta có thể nói so với Đại a đầu thì ta thích Tam nha đầu hơn, ta sao có thể không suy nghĩ cho nó chứ? Nếu thật không suy nghĩ vì nó thì ta có thể trực tiếp để nó cưới một kẻ nào đó đổi lấy phú quý cho nhà chúng ta! Ta chính vì thương Tam nha đầu nên mới không muốn dùng con gái mình đổi lấy tiền đồ. Nàng nói nhà Thiên Thành không tốt sao? Có gì mà không tốt? Tạ gia là dòng dõi thư hương, chẳng qua vì muội phu qua đời, mẫu thân luyến tiếc đại muội nên mới dẫn về đây ở. Ta nói cho nàng biết, Tạ gia bên kia chẳng kém gì nhà ta đâu. Hơn nữa năm đó của hồi môn của đại muội có bao nhiêu nàng cũng biết, chính nàng là người kiểm kê còn gì, mấy thứ đó chẳng lẽ chưa đủ để con gái chúng ta không lo chuyện cơm áo sao? Hơn nữa có đại muội làm mẹ chồng, bao nhiêu quy củ đều có thể miễn. Đại muội chỉ có Thiên Thành là con trai sau này những của cải của Tạ gia đều là của nó. Nếu may mắn Thiên Thành còn có thể đậu tiến sĩ rồi làm quan, chẳng kém gì người khác đâu! Quan trọng hơn là có chúng ta thì Thiên Thành có muốn đối xử không tốt với Tam nha đầu cũng không được! Ta nghe đại muội nói là chính Thiên Thành chủ động yêu cầu cưới Tam nha đầu của chúng ta, còn chướng mắt Nhị nha đầu nữa. Nó nói tính tình, phẩm hạnh của Tam nha đầu của chúng ta tất cả đều rất tốt. Nó như vậy thật tinh mắt! Nàng chẳng có gì phải thấy mất mặt cả, những lời như là “người khác không cần mà chúng ta lại nhặt lấy” đều bỏ ngoài tai đi, căn bản là không có chuyện đó! Nàng hãy ngẫm nghĩ lại đi! Nàng là mẫu thân vậy mà lại nói phụ thân như ta không suy nghĩ cho con gái sao? Còn có chẳng phải nàng nói Nhị đệ muội cũng có thế lực sao? Vậy thì vì sao nàng ấy lại tính đến mối hôn sự này? Cho nên mối hôn sự này thật sự tốt lắm. Đại muội ở kinh thành cũng có nhà riêng, nếu thật sự đem hôn sự này định ra thì sẽ chuyển ra ngoài ở, không ở nhà chúng ta nữa, nàng không cần phải bận lòng để ý!”

Đại phu nhân Tiết thị dù nghĩ thế nào cũng không đồng ý chuyện này!

Bên phía Tam cô nương Lý Tử Kỳ sau khi biết tin thì trong lòng đã sớm hạ quyết tâm. Nàng sợ vì chuyện của mình mà khiến cha mẹ bất hòa nên mới tới đây gặp cha mẹ. Sau khi nàng chào hỏi xong, Đại phu nhân Tiết thị nói: “Con tới đây làm gì? Nơi này không có chuyện của con!”

Trấn Viễn hầu nói: “Việc này cũng nên để cho Tam nha đầu nghe. Nó cũng phải có chủ ý của mình.”

“Nó chỉ là một nữ hài tử thì có chủ ý gì? Dù sao thiếp cũng không đồng ý!”

“Phụ thân, mẫu thân nếu đang nói chuyện gả cho biểu ca Thiên Thành thì con đồng ý!” Lý Tử Kỳ thản nhiên nói.

“Phụ thân , mẫu thân không cần giật mình. Con cảm thấy dù sao cũng phải lập gia đình vậy thì gả cho một người quen biết còn tốt hơn là phải gả cho một kẻ xa lạ. Con không có bản lãnh lớn lao gì cả, cũng sẽ không đấu tranh lục đục với người ta. Người trong nhà đại cô rất đơn giản, con gả qua đó cũng bớt việc.”

“Tam nha đầu, con không thể nghĩ như vậy được! Con là đích nữ của Hầu phủ ta sao có thể xem nhẹ chính mình? Không được, tuyệt đối không được!” Tiết thị quát lớn.

“Mẫu thân, đích nữ Hầu phủ thì sao? Có biết bao nhiêu người thân phận giống con gả vào hào môn rồi đến cuối cùng chẳng phải trên tay đều dính đầy máu tươi đó sao? Con chỉ muốn an tĩnh, không muốn đấu đá với người khác. Nếu như thế thì gả cho biểu ca không phải rất tốt sao? Mẫu thân, mẹ yên tâm, con không phải kẻ ngốc, con cũng có điều kiện. Nếu cô thật sự thành tâm mong muốn như vậy thì điều kiện của con chính là biểu ca sau này không được nạp thiếp, không thể có nha đầu thông phòng. Nếu họ đáp ứng điều kiện này thì con sẽ gả. Con chỉ muốn thanh tĩnh thôi!” Lý Tử Kỳ nói một cách bình tĩnh.

Trấn Viễn hầu và Tiết thị đều ngây ngẩn cả người. Trấn Viễn hầu trên mặt ngượng ngùng, nói: “Tam nha đầu à, điều kiện này có phải có chút không hợp tình hợp lý hay không?”

“Cái gì mà không hợp tình hợp lý chứ? Thiếp thấy Tam nha đầu nói đúng! Chính là điều kiện này! Nếu họ không đồng ý thì thôi đi! Con gái của ta cũng không phải không gả được! Hầu gia, người đi nói với họ đi!” Để xem các người có chấp nhận hay không! Điều kiện này cũng không phải quá khó khăn. Quả nhiên là con gái mình thông minh, không giống mình tranh cãi ầm ỹ mà chẳng có kết quả gì.

Lý Tử Kỳ thật sự sợ phiền phức, muốn thanh tĩnh mà trong nhà Đại biểu ca chỉ có ba người, thật đơn giản, sau này sẽ không quá phiền toái. Nàng đưa ra điều kiện này vì không muốn hắn sau này thê thiếp quá nhiều, đấu đá tranh sủng, phiền đến chết người. Điều kiện này hắn có đáp ứng hay không cũng không sao, ít nhất mọi người cũng không cần ầm ỹ cả lên.

Khi đại cô nghe thấy điều kiện này thì đầu tiên là giật mình, sau đó bà nói: “Tạ gia chúng ta không phải hạng không hiểu lễ nghĩa. Tam chất nữ đã đặt điều kiện như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không để Tam chất nữ phải thấy ngột ngạt!” Ít nhất Tam chất nữ này có thể sẽ đồng ý mối hôn sự này, khó trách con trai mình lại nói nhân phẩm của Tam chất nữ rất tốt!

Đại phu nhân Tiết thị nghe xong lời của đại cô thì không khỏi thở dài. Bà cũng đã ghé qua nhà mẹ đẻ, chị dâu bà cũng khuyên bà nên để lòng buông lỏng. Làm mẫu thân tất nhiên ai cũng hy vọng con gái mình có thể gả đi hạnh phúc, sống tốt. Đại cô nói ra những lời này như một loại thuốc an thần khiến lòng Tiết thị an tâm phần nào. Chính bà cũng đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì thiếp thất của chồng nên đương nhiên không muốn con gái mình cũng thế. Vốn dĩ bà cũng muốn xem thái độ của đại cô đối với điều kiện của con gái bà như thế nào, dù sao thì rất ít nhà có thể đáp ứng điều kiện ấy. Đại cô đã khiến bà cảm động, ít nhất bà cũng sẽ không phải lo lắng con gái mình sau khi gả đi sẽ phải chịu ủy khuất.

Vì thế mà hai bên đều đồng ý, hôn sự này xem như đã định rồi. Nhị cô nương Lý Tử Châu cảm thấy người của đại phòng thật ngu ngốc nhưng nàng ta sẽ không nói ra, miễn cho người khác nhớ đến!

Editor: Tác giả chia chương không đều. Thiệt là mệt quá T.T Mà cổ đại sao cứ có kiểu anh em họ lấy nhau nhỉ? :v