Khi Lý Tử Châu đi qua bên kia thì lại thấy Vương Minh Nguyệt khiến trong lòng nàng ta bùng lên một trận lửa nóng nhưng khi thấy đám thiếu niên bên cạnh Vươn Minh Nguyệt thì Lý Tử Châu đành phải nhịn xuống cơn tức. Cứ đi tìm đám người Lý Tử Du thôi.

Ở giữa đám người có hai thiếu niên đang luận võ. Lý Tử Châu cũng không để ý gì mà đến chỗ Lý Tử Du rồi đụng phải Vương Minh Nguyệt. Vương Minh Nguyệt liền tức giận nhảy dựng lên: “Ngươi làm cái gì vậy hả? Cái bà điên này!”

“Ta muốn đứng cùng Tứ muội nhà ta, ngươi tránh sang một bên đi!”

Mắt thấy hai người bắt đầu gây sự với nhau, Lý Tử Du cùng Vĩnh An quận chúa liền tiến đến khuyên nhủ. Vương Minh Nguyệt cười lạnh, nói: “Hôm nay ta sẽ không so đo với ả. Nhưng lần sau mà còn như thế ta sẽ không khách khí đâu!”

“Ai sợ ai chứ!” Lý Tử Châu không phục, nói nhỏ giọng.

“Nhị tỷ, mọi người đang nhìn đó!” Lý Tử Du biết nàng ta rất sĩ diện, quả nhiên Lý Tử Châu nghe lời này xong thì không ầm ỹ nữa.

Vương Minh Nguyệt trong lòng thầm oán hận, sớm muộn gì ta cũng đem cái hạt châu khốn khiếp này dẫm nát! Muốn cùng ta đấu thì ta sẽ cho ngươi dù có chết cũng không biết mình chết như thế nào!

Vĩnh An quận chúa cảm thấy thật xui xẻo. Vốn dĩ muốn cùng Lý Tử Du vui đùa nhưng Vương Minh Nguyệt lại đến đây. Nàng ta đến cũng được thôi, trừ bỏ chuyện có ngu ngốc một chút, rồi mỗi lần nhìn thấy vương thúc cứ như ong mật thấy hoa thì những cái khác nàng ta đều ổn. Nhưng vì sao cả Lý Tử Châu cũng lại đây nữa? Hai người biết rõ chính mình không ưa người kia sao cứ thích ở chung một chỗ vậy? Nàng còn muốn hỏi Tử Du và Thượng Quan Thanh có quan hệ gì, vì sao lại quen biết nữa cơ mà.

Thật ra nàng rất tò mò. Cả buổi chiều đã không có thời gian để hỏi, bây giờ vất vả lắm mới dành được chút thời gian, kết quả là hai người kia lại đến quấy rồi. Hay là lúc ngủ hỏi nhỉ? Nhưng mà hôm nay chắc chắn sẽ thức đến khuya mới đi ngủ, đến lúc đó mà còn nói chuyện phiếm có phải rất không biết điều hay không?

“A? Kia không phải là Thượng Quan ca ca sao?” Lý Tử Châu nhìn người cách đó không xa.

Thượng Quan Thanh trước kia có đi qua nhà các nàng, nàng ta tất nhiên đã gặp qua người này, Vương Minh Nguyệt cười lạnh, nói: “Chà chà, còn gọi Thượng Quan ca ca cơ đấy. Thật thân thiết làm sao!”

Lý Tử Châu đỏ mặt, nổi giận với Vương Minh Nguyệt: “Thượng Quan đại nhân với phủ chúng ta có quan hệ rất tốt, hơn nữa…. còn… còn học cùng trường với Tam thúc nhà ta, vì sao ta lại không thể gọi như thế hả?” Nàng ta muốn nói là ông ấy là cha chồng tương lai của Tứ muội nhưng nếu nàng ta nói thế thì rất không tốt nên lập tức sửa lại.

Vương Minh Nguyệt còn chưa biết Thượng Quan Thanh là vị hôn phu tương lai của Lý Tử Du. Nàng ta nghe Lý Tử Châu nói vậy thì liền hỏi: “Tam thúc nhà ngươi? Chẳng phải là phụ thân của Tử Du à? Ha ha, người của phủ các ngươi thật có trình độ lấn áp người khác nha. Bức bách phụ mẫu Tử Du rời đi mà giờ còn nhắc đến giao tình của người ta nữa!”

Lý Tử Du không vội tiếp lời vì dù sao cũng đề cập đến trưởng bối, thay vào đó là Vĩnh An quận chúa lên tiếng: “Minh Nguyệt, cẩn thận lời nói đi!” Vương Minh Nguyệt lúc ấy mới không nói nữa.

Lý Tử Châu tức giận đến mức khó thở. Chuyện đó có liên quan gì đến mình chứ? Bị đối thủ một mất một còn Vương Minh Nguyệt nói vào mặt như vậy thật sự là tức quá mà!

Thượng Quan Thanh rất muốn qua đây nhưng lại bị người khác quấn lấy. Cũng không biết vị thị vệ này ở chỗ nào chui ra mà lại muốn luận bàn võ học với y. Được rồi, y không phải là con mọt sách chỉ biết đọc sách cả ngày, bình thường cũng có chú ý luyện võ nhưng vị thị vệ này thật là, ngươi mới là người chân chính sinh ra để học võ, sao lại phải hạ mình mà luận bàn với ta?

Viên Thanh cùng một vài người khác trầm trồ khen ngợi y. Y vất vả lắm mới ứng phó được nhưng người bên kia lại đi mất rồi! Thị vệ đó cũng cười cáo từ.

Đám người Viên Thanh chạy tới nói với y: “Tiểu tử huynh vận số thật may mắn đó! Người vừa rồi chính là nhất đẳng thị vệ bên người Nhiếp chính vương, lần này hắn được phái đến đây chỉ chuyên bảo hộ hoàng thượng vậy mà lại muốn bàn luận võ học với huynh. Thật tốt, thật tốt nha!”

“Bảo hộ hoàng thượng? Sao hắn lại một mình qua đây?” Thượng Quan Thanh khó hiểu.

Một thiếu niên khác gọi là Trần Phóng, nói: “Bọn họ làm việc luân phiên mà. Chắc là tối nay chưa phải lượt của hắn. Thượng Quan huynh thật giỏi, văn võ toàn tài. Về sau chắc chắn tiền đồ của huynh sẽ rất rộng lớn.” Được Nhiếp chính vương coi trọng thì tiền đồ sao có thể không rộng lớn?

Thượng Quan Thanh chỉ mỉm cười. Đột nhiên có một thiếu niên từ phía sau tiến đến, nói: “Thượng Quan huynh, chúng ta cùng so chiêu luận bàn một chút, thế nào?” Thì ra là nhị công tử Vương Viêm của phủ Thừa Ân hầu.

Viêm Thanh nói: “Ngươi tìm được kiếm tốt à?” Vương Viêm này mỗi ngày đều ham chơi, chẳng thèm lo chuyện chính sự nếu không cha già nhà hắn đã sớm đem tước vị thế tự định đoạt rồi sao còn đợi đến bây giờ?

“Có tìm được kiếm tốt hay không cũng chẳng phải chuyện của ngươi đâu mập mạp à. Ngươi tránh sang một bên cho ta.”

Bạn bè của Vương Viêm chỉ trong chốc lát đã đẩy Viên Thanh qua một bên. Kỳ thật trong kinh thành này đã sớm hình thành các vòng tròn quan hệ, Vương Viêm tất nhiên có hồ bằng cẩu hữu của hắn mà Thượng Quan Thanh lại có bạn tốt cùng trường. Đối với việc Vương gia dựa vào Vương thái hậu nên được làm quan, sống giàu có ai cũng chướng mắt nên tất nhiên là ủng hộ việc tỉ thí này, vô cùng chờ mong. Thấy Thượng Quan Thanh không nói gì, bên kia lại càng ồn ào hơn, nói y đang sợ hãi. Đám người Viên Thanh liền phản bác lại rằng ai sợ ai chứ, chỉ là khinh thường đấu đá với các người thôi.

Vương Viêm nhìn Thượng Quan Thanh chăm chú rồi nói: “Thượng Quan huynh, nếu đã khó có dịp như thế này, sao chúng ta lại không luận bàn một chút?”

Thượng Quan Thanh cười nói: “Như vậy thì đành cung kính không bằng tuân mệnh!”

Vì thế mà hai người liền ra chiêu, đối phương ra chiêu thức sắc bén thì người kia liền nhu hòa chống lại, càng tức giận lại càng cẩn thận.

Viên Thanh nhỏ giọng nói với Trần Phóng: “Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. Hai người này không phải chỉ là luận bàn, tỷ thí bình thường thôi à? Sao mà giống như là đang đánh nhau thật vậy?”

Trần Phóng nói: “Không đánh thật thì sao có thế so sánh ai thắng ai thua? Yên tâm đi. Ta thấy Thượng Quan sẽ thắng thôi. Vương Viêm kia bình thường chẳng có khả năng gì, người khác đều làm hộ hắn mà.”

“Ta lại không nghĩ vậy đâu. Huynh nhìn kỹ mà xem, Vương Viêm kia không phải dạng dễ đánh bại đâu.”

Trần Phóng nhìn kỹ thì thấy hai người đó khả năng ngang nhau, xem ra bình thường đã quá xem thường Vương Viêm rồi.

Cuối cùng hai người bắt tay giảng hòa nhưng mà rốt cuộc trong lòng hai người nghĩ thế nào thì cũng chỉ có chính bọn họ biết.

Buổi tối hôm đó Vĩnh An quận chúa đã quên hỏi Lý Tử Du chuyện của Thượng Quan Thanh, hoặc có lẽ là từ những lời nói của Lý Tử Châu mà nàng ấy đã có đáp án rồi.

Vương Minh Nguyệt trở về thì thấy biểu muội Nghiêm Minh Xuân đang kiễng chân trước cửa lều nhìn ngó. Nàng ta châm chọc: “Trễ thế này ca ca ta sẽ không ghé qua đâu. Ngươi không cần phải đợi!”

Nghiêm Minh Xuân nhịn xuống thất vọng trong lòng, cười nói: “Muội sợ biểu tỷ về trễ nên chờ biểu tỷ thôi.”

“Tốt nhất là như thế. Nếu ta phát hiện ra ngươi làm gì mờ ám ta lập tức trở về bảo mẫu thân ta gả ngươi đi!” Vương Minh Nguyệt nói xong câu đó liền để người hầu rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ, không quan tâm nữa.

Còn Nghiêm Minh Xuân thì dù thế nào cũng không ngủ được. Nàng ta đã để Triện nhi đi hỏi thăm rõ ràng, thì ra Vương thái hậu muốn để nhị biểu ca cưới cháu gái bên ngoại đã mất tích nhiều năm của Trần thái hậu! Còn là đích nữ của phủ Trấn Viễn hầu nữa! Làm sao mình có thể gây được ấn tượng tốt với người như vậy bây giờ? Người đó tính cách thế nào cũng không biết. Nàng ấy mới hồi kinh không lâu làm sao có thể hiểu rõ được? Nếu là người khó đối phó thì sau này mình sao có thể có ngày yên ổn? Nghiêm Minh Xuân hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đến nhìn người này mới được!