Tiểu cô nương này tên gọi là Lý Tử Du, năm nay mười hai tuổi. Từ sáu năm trước tại nơi này, gặp phải một người quái đản trong một cái sơn động liền theo nàng ta học những thứ kì lạ trong suốt sáu năm, chỉ là những thứ đó cũng quá mức kì quái đi, bất quá bởi vì tuổi còn nhỏ, vị sư phụ kia còn dùng hoa ngôn xảo ngữ, Lý Tử Du cũng bất tri bất giác phải học rất nhiều những thứ kì kì quái quái kia.

Sư phụ nói nàng ta là từ một ngàn năm sau đến, lúc đầu Lý Tử Du cảm thấy nàng ta chính là hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, nhưng về sau nàng ta dạy cho nàng những thứ mà nàng chưa từng nghe phụ thân hay mẫu thân nói qua, trong sách cũng không có. Bây giờ có thể nói nàng là người của thế giới này nhưng lại học rất nhiều những thứ của tương lai. ( Tương lai này cũng là từ sư phụ nói ra, Lý Tử Du đã muốn dùng là thực có thứ tự!)

“Sư phụ người thật là một chút cũng không lưu luyến nơi này a.” Lý Tử Du thở dài, sư phụ nói máy móc của nàng bị hỏng nên trong một thời gian ngắn không thể quay về cho nên sáu năm qua phải lưu lại nơi này, ngoài việc sửa chửa máy móc còn đem phần lớn những gì mình biết dạy cho Lý Tử Du.

“Tử Du a, ta không biết đem mấy thứ này giao cho con là đúng hay sai, nhưng là không dạy cho con, ta lại cảm thấy đáng tiếc.” Sư phụ có đôi khi lại nói vậy với Lý Tử Du.

Phỏng chừng là vì nhìn Lý Tử Du học này nọ rất nhanh, hoặc là vì nguyên nhân khác, Lý Tử Du sẽ biết những điều mà trên đời này rất nhiều người không biết, những tư tưởng bị ảnh hưởng từ sư phụ, đối với Lý Tử Du như sư phụ đã nói, không biết như vậy là đúng hay sai.

Lý Tử Du cuối cùng nhìn thoáng qua nơi này, về sau chắc sẽ không bao giờ đến đây nữa. Hẳn là nên một phen phóng hỏa thiêu chỗ này đi, nhưng là có hỏa hoạn lại càng khiến cho mọi người chú ý, cần gì làm điều thừa? Chẳng phải sẽ gây ô nhiễm sao?