Mặc cho nàng giải thích như thế nào, thậm chí nàng nói với mẹ người đàn ông nàng yêu tên Lăng Tiêu, thế nhưng làm thế nào mẹ cũng không nghe lọt, ôm nàng lớn tiếng khóc lóc, đau khổ hỏi nàng có phải ở bên ngoài gặp được chuyện gì đó không hay, bị người ta làm nhục rồi mang thai, cho nên mới không chấp nhận được hiện thực, sinh ra ảo giác, tạo ra ra một người đàn ông không có trên đời này, còn hoảng sợ nói trong mộng kết hôn sinh con.
Nàng giải thích đủ kiểu, mẹ lại không tin một chữ. Về sau sau khi sinh con ra, mẹ nàng lừa nàng nói là chết rồi. Nàng phát điên, mỗi ngày kêu muốn vào giấc mơ, tranh cãi muốn uống thuốc ngủ, giống như tên điên, hành vi quái dị, lần này, mẹ nàng tin tưởng nàng thật sự điên rồi, mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, cũng bắt nàng uống đơn thuốc bác sĩ tâm thần kê cho nàng, qua một năm, nàng nhắc đến chuyện đứa bé một lần nữa, mẹ nói với nàng, không có đứa bé nào hết, từ trước tới nay không có đứa bé nào hết, tất cả đều là chứng vọng tưởng của nàng. Thời gian một lúc lâu, thuốc uống nhiều, chính nàng cũng hoài nghi mình, có phải nàng bị bệnh, hết thảy tất cả đều là chính nàng tưởng tượng ra hay không. Xuyên qua trở thành tam nữ nhi Nam gia, nàng đều cho là những chuyện kiếp trước là một giấc mộng, hơn sáu năm ngăn cách, thời gian cấm đoán ở nhà, từ vừa mới bắt đầu thống khổ bất lực, về sau táo bạo điên cuồng, nàng cũng không muốn tiếp tục nhớ lại. Nếu không phải gặp lại Lăng Tiêu, để nàng biết mình cũng không bị bệnh, lúc này nàng mới tin chuyện kiếp trước từng có một đứa bé, mỗi lần nhớ đứa bé kia vô duyên, hối hận đan xen. Nhớ lại những điều này làm Nam San đỏ cả vành mắt, Đinh thị thấy nữ nhi như muốn khóc, trêu ghẹo nói: "Là nương không biết nói chuyện, nữ nhi vui vẻ về nhà ngoại, ta lại làm cho nữ nhi vừa về đã rơi hạt đậu vàng." "Nương..." Nam San không thuận theo, ngữ điệu kéo dài: "Người chỉ toàn biết giễu cợt con, con nào có rơi hạt đậu vàng, chỉ là nhớ tới nương nuôi dưỡng tỷ đệ chúng con không dễ, trong lòng cảm động." Đinh thị xúc động: "Nuôi dưỡng con cái, người nào làm mẹ cũng sẽ không cảm thấy khổ, con từ bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nương vui vẻ còn không kịp, đâu cảm thấy mệt mỏi, chờ sau này làm mẫu thân, con sẽ cảm nhận được những thứ này." Nam San thẫn thờ, Đinh thị cẩn thận hỏi: "Những điều này nương không nói, con đừng trách nương dông dài, nương cũng không muốn hỏi, chỉ là San tỷ nhi, con không giống nữ tử khác, con là hoàng hậu, từ năm trước đại hôn đến bây giờ cũng gần một năm, vẫn không có tin tức sao?" Hai phu thê bọn họ tạm thời chưa muốn sinh, Nam San cúi đầu xuống, đi trêu tiểu Nam Hoàng: "Nương, chúng con không vội, con còn nhỏ mà, Khương ngự y nói nữ tử sinh con sớm không tốt cho sức khỏe, đợi nẩy nở thêm chút, sinh con cũng dễ dàng hơn nhiều." Đinh thị biết Khương ngự y trong miệng nữ nhi là Khương tiểu thư: "Có lẽ Khương tiểu thư nói đúng, tuổi tác lớn một chút sinh con sẽ tốt hơn, nhưng mà San tỷ nhi, con không thể so với những người khác, con gả cho thiên tử, dù bệ hạ không nói, đại thần trong triều có thể không nghĩ linh tinh ư, còn có một vài người không có ý tốt, con cẩn thận nghĩ xem có lý không, sinh trễ sinh sớm đều phải sinh, dù sao nữ nhân cũng phải có một lần này, con sớm ngày sinh hạ hoàng tử, đối với thiên hạ, đối bệ hạ đều là giao phó." Làm Hầu phu nhân chính là không giống, nói tới nói lui có lý có cứ, trật tự rõ ràng: "Nương, người nhìn người vừa làm Hầu phu nhân, khí thế cũng khác. Nữ nhi biết, sẽ đặt trong lòng." "Được, con luôn phải nhớ, còn có trong đêm ấy... Không nên quá gò bó." Sau khi Đinh thị nói xong một câu, mặt đỏ rần, Nam San thở dài trong lòng, nàng làm sao gò bó, còn suýt thì lật tung đỉnh điện Chính Dương cung. Thế nhưng, sinh hay là không sinh, đúng là một vấn đề, nàng thở dài, gần đây luôn nhớ tới đứa bé kia, nàng còn chưa qua được khúc mắc trong lòng. Nói một hồi, Đinh thị có chút mệt mỏi, Nam San đắp kín chăn cho nàng, rời khỏi phòng, đi gặp Lư thị, Lư thị trông trẻ hơn năm trước, sắc mặt không tệ. Thanh ma ma nói với Nam San, dạo này quan hệ giữa Lư thị cùng Mộc Ân Hầu phu nhân mới vào kinh không tệ, thường hay qua lại. Nam San tự nhiên cảm thấy vui khi nhìn thấy Lư thị đi ra ngoài đi lại: "Tổ mẫu, Mộc Ân hầu Thẩm gia là nhà mẹ để của Thánh Mẫu hoàng hậu, Mộc Ân Hầu phu nhân trông rất hiền từ, người có thể đi lại nhiều." Lư thị cười không nói, Thẩm gia là bà cố ý giao hảo, năm đó bà vừa gả vào Đức Dũng hầu phủ, bởi vì thế lực của Mạnh thị, bà vốn không muốn xuất đầu lộ diện, chỉ một lần mệnh phụ vào trong cung bái kiến hoàng hậu, bà không thể kháng chỉ, lúc này mới kiên trì đi, may mắn một lần kia Mạnh thị có việc trì hoãn, chờ bà rời cung mới suýt đụng mặt. Bà hoảng hốt chạy bừa, vì tránh Mạnh thị, chạy đến lối rẽ, ngay cả thái giám dẫn xuất cung cũng không đuổi kịp bà, lúc đang bất lực thì gặp một cung nữ hái hoa. Dáng dấp cung nữ kia như tiên tử trên trời, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ lòng người, bà tiến lên bắt chuyện hỏi đường, cung nữ dẫn bà xuất cung bằng con đường gần đó, bà muốn cảm ơn, hỏi thăm danh tính, biết được cung nữ tên là Vũ Tầm. Về sau lúc tam hoàng tử đến Nam phủ, bà vừa nhìn lập tức nhận ra, hắn là nhi tử của Vũ Tầm, hắn quá giống Vũ Tầm, dung mạo xuất chúng. Từ đó về sau, bà niệm Phật, tránh ra ngoài chính là không muốn lại gặp mặt Mạnh thị. Bây giờ Mạnh gia thất thế, Mạnh thị kia chỉ là một cung nhân, cộng thêm có thanh danh già mà không biết xấu hổ, rốt cuộc không thể giở trò gì được, biết được người Thẩm gia vào kinh nên bà cố ý tới qua lại, Thẩm lão phu nhân hiền lành, Hầu thế tử phu nhân giản dị, ngược lại là đáng để kết giao. Nam San không biết ngọn nguồn này, chỉ muốn Lư tổ mẫu có thể buông khúc mắc, đi ra ngoài thăm bạn bè người thân, cũng là một chuyện tốt. Sau khi Đinh thị sinh con không lâu, Thành vương phi Mạnh Bảo Đàm cũng sinh một bé trai. Thái thượng hoàng đại hỉ, tự mình ban tên Lăng Diệp. Bên trong Thành vương phủ lại bắt đầu náo nhiệt, Thành vương phi ở cữ, tiếp đón trong phủ đều do Mạnh Uyển, một vài quý phu nhân không muốn giao lưu với trắc phi như nàng ta, có vài phu nhân phẩy tay áo bỏ đi. Đại Mạnh thái phi có cháu trai, cảm thấy lại có chút sức mạnh, có thể ngẩng đầu làm người, thừa dịp thái thượng hoàng tán dương hoàng tôn, xem thời cơ góp lời nói: "Chúc mừng bệ hạ có thêm một vị hoàng tôn, đây chính là vị hoàng tôn đầu tiên trong thế hệ hoàng tôn, thần thiếp đã gặp rồi, hoàng tôn rất giống Thành vương, cũng giống bệ hạ." Mặt mày thái thượng hoàng đầy tươi cười. Đại Mạnh thái phi cùng tiểu Mạnh thái phi trao đổi một ánh mắt, lại nói: "Bệ hạ, trước mặt đã giữa hè, thời tiết nóng nực, dựa theo lệ năm trước, ngài đều muốn đi hành cung núi Thanh Lương nghỉ mát, không biết năm nay..." Sắc mặt thái thượng hoàng khó coi, Mạnh Cẩn hiểu ý, phái người xin chỉ thị Nam San, Nam San nói: "Nếu là lệ trong cung, vậy bản cung tự nhiên tuân theo, Thái thượng hoàng và mấy người thái phi cứ thu thập hành trang, tùy ý lên đường."