Vị yêu tu hóa hình này tên là Lam Cẩm Thường, bản thể là một con cá heo cấp vương, cũng là chủ nhân của mảnh hải vực gọi là khe Tinh Việt này.

Vô Tận Hải rộng lớn, không chỉ có nhân tu không cách nào tưởng tượng, ngay cả hải thú trong biển cũng không có cách nào đo đạc độ rộng lớn của nó, điều duy nhất bọn họ biết là, mỗi một vùng biển đều có một vị bá chủ trong biển sâu, chính là hải thú cấp thánh.

Trong hải vực hải thú cấp thánh thống lĩnh, lại có vô số hải thú, cùng gia tộc tạo thành từ hải thú.

Mỗi một gia tộc hải thú đều có một tới mấy hải thú cấp đế tọa trấn, nếu hải thú cấp đế trong gia tộc kia ngã xuống, chỗ địa bàn gia tộc hải thú kia sẽ lập tức bị gia tộc hải thú khác chiếm đoạt, trở thành chủ nhân.

Pháp tắc biển cả chính là như thế, chỉ có hải thú cấp đế mới có quyền lợi có được một mảnh hải vực.

Bá chủ một vùng biển này là Tử Mục Tôn Giả, cũng là một con hải thú cấp thánh.

Địa bàn Tử Mục Tôn Giả thật sự rộng lớn, ngay cả bản thân Lam Cẩm Thường cũng không có cách nào nói rõ ràng, mặc dù nàng chỉ là hải thú cấp vương, lại thống lĩnh một gia tộc hải thú cỡ nhỏ, địa bàn chỗ khe Tinh Việt mặc dù lớn, lại không phải là địa bàn cường đại nhất trong hải vực Tử Mục Tôn Giả thống lĩnh.

** *

Sau khi tiến vào phi thuyền, Ninh Ngộ Châu mời Lam Cẩm Thường ngồi xuống.

"Lam tiền bối, mời ngồi." Lam Cẩm Thường dò xét phi thuyền, rất nhanh đã tra xét xong phi thuyền.

Nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng, lúc thu liễm khí thế toàn thân lại, rất dễ dàng khiến cho người ta xem nhẹ thân phận của nàng, bị nụ cười của nàng lây nhiễm. Chí ít Văn Kiều cảm thấy, bây giờ nhìn lại nàng không giống yêu tu cấp vương, mà giống một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, rất dễ dàng để cho người ta xem nhẹ sự nguy hiểm của nàng.

Lam Cẩm Thường dò xét phi thuyền xong, ánh mắt hướng về hai nhân tu ở đối diện.

Ninh Ngộ Châu theo đạo đãi khách của nhân tu, tự mình pha trà đãi khách, cũng bày ra một chút linh quả bọn họ hái bên trong bí cảnh Thiên Đảo.

Văn Kiều lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn một bên, mặc dù không nói lời nào, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được sự phòng bị và cảnh giác của nàng. Hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đặc biệt ngoan ngoãn dán bên người nàng, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Ở trước mặt yêu thú cấp vương, những yêu thú cấp tám cấp chín như bọn nó căn bản không đáng chú ý, cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Lam Cẩm Thường nhìn bọn nó một chút, nhịn không được cười lên: "Hai con yêu thú này không tệ, là khế ước thú của các ngươi?"

Nghe vậy, Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Nụ cười trên mặt nàng mặc dù xinh đẹp, nhưng nếu thực sự tin tưởng nàng là một tiền bối hiền hòa thân thiết, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết. Yêu tu mặc dù không có nhiều lòng dạ như nhân tu, nhưng cũng có chút ngoại lệ, yêu tu tên là Lam Cẩm Thường này, hiển nhiên cũng không phải là hạng người đầu óc ngu si kia.

"Không phải." Văn Kiều trấn định trả lời: "Bọn nó là đồng bạn, không phải khế ước thú."

Trên mặt Lam Cẩm Thường lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi thăm dò hai con yêu thú kia, phát hiện trên người chúng quả thực không có ấn ký khế ước với nhân tu, ánh mắt nhìn về phía Văn Kiều rốt cuộc hòa hoãn mấy phần.

Làm một yêu tu hóa hình, chưa chắc sẽ vui lòng nhìn thấy những yêu thú bị nhân tu khế ước kia, cho dù những yêu thú kia không phải đồng loại của bọn hắn cũng giống vậy. Nhóm yêu tu vẫn luôn bất mãn với hành vi khế ước yêu thú của nhân tu, dù sao nhân tu phát minh khế ước, hầu hết là khế ước chủ tớ, xem yêu thú như bộc thú mà đối đãi, nô dịch yêu thú bán mạng cho nhân tu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân không có cách nào điều hòa mâu thuẫn giữa nhân tu và yêu tu.

Lại nhìn thái độ thân cận Văn Kiều của hai con yêu thú này, liền biết bọn nó là cam tâm tình nguyện đi theo bên người

Văn Kiều.

Bình thường sẽ xuất hiện loại tình huống này, nếu không phải trên người nhân tu kia có lợi ích đủ hấp dẫn bọn nó, vậy thì bọn nó thật lòng thích nhân tu kia, cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh đối phương.

Hai loại tình huống dù không nhiều, nhưng cũng không phải là không có.

Nhân tu cũng không hoàn toàn xấu, cũng có một số yêu tu tới giao hảo.

Mặc dù không biết hai con yêu thú này đi theo bên người Văn Kiều là loại tình huống nào, nhưng chỉ cần không phải bị khế ước, nhóm yêu tu đương nhiên sẽ không xen vào việc của người khác.

Lam Cẩm Thường là một yêu tu hóa hình đã lâu, không hề tràn ngập ác ý đối với nhân tu giống yêu tu khác, trong lòng nàng tự có tiêu chuẩn cân nhắc. Nhưng nàng đối với nhân tu cũng chưa biểu hiện hữu hảo được, nếu không phải con của nàng ở đây, có lẽ nàng sẽ không để ý đến bọn họ, nhiều nhất là không nhìn, để bọn họ tự động rời khỏi vùng biển này là được.

Chẳng qua nếu nhân tu xâm nhập là hạng người lòng mang ác ý, Lam Cẩm Thường sẽ để cho những nhân tu kia biết hải thú cũng không phải dễ trêu.

Mặc dù Vô Tận Hải không phải là địa bàn nhân tu, đối với nhân tu mà nói cũng là một nơi có đi không về, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một số nhân tu bởi vì nguyên nhân nào đó, đi lạc vào Vô Tận Hải.

Về phần những nhân tu kia có kết cục như thế nào, chỉ có thể xem vận mệnh của bọn họ.

Không hề nghi ngờ, hai nhân tu này đột nhiên xuất hiện tại Vô Tận Hải, mặc kệ là Ninh Ngộ Châu hay là Văn Kiều, đều rất dễ khiến yêu tu có ấn tượng tốt.

Lam Cẩm Thường nhớ lại tin tức nghe được mấy ngày nay, ý cười trên mặt sâu hơn một chút.

Ninh Ngộ Châu đẩy linh trà pha tốt tới trước mặt Lam Cẩm Thường, đi thẳng vào vấn đề nói ra: "Không biết khi nào Lam tiền bối muốn Duyên Thọ đan?"

Ánh mắt Lam Cẩm Thường chớp lên, nói ra: "Càng nhanh càng tốt."

Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Vãn bối biết rồi, ba ngày sau, vãn bối sẽ giao Duyên Thọ đan cho tiền bối."

Trên mặt Lam Cẩm Thường lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Các ngươi có vật liệu luyện Duyên Thọ đan?"

Có thể là đột nhiên nhận được tin tức này, tâm tình có mấy phần dao động, uy áp thu liễm trên thân Lam Cẩm Thường không khỏi tiết ra mấy phần, lông Văn Thỏ Thỏ lập tức xù lên, Văn Cổn Cổn trực tiếp tiến vào trong ngực Văn Kiều.

"Có."

Ninh Ngộ Châu vẫn ung dung, thần sắc ôn hòa, cũng không bởi vì bị tia uy áp đột nhiên tiết ra kia áp chế mà thở không nổi, bộ dáng hời hợt kia, nếu không phải trong lòng Lam Cẩm Thường biết tu vi của hắn chỉ là cảnh giới Nguyên Không, suýt chút nữa đã cho rằng tu vi của hắn tương đương mình.

So sánh với nhau, Văn Kiều cố gắng chống đỡ uy áp liền có vẻ bình thường hơn nhiều.

Đạt được đáp án chính xác, Lam Cẩm Thường mừng rỡ không thôi, cách nhìn trong lòng đối với hai nhân tu xuất hiện tại Vô Tận Hải này cũng phát sinh thay đổi.

Lúc mới gặp hai nhân tu này dám can đảm tính toán hải thú, nàng cũng không để ở trong lòng, dù sao hai người này thực sự còn rất trẻ tuổi, tu vi cũng thấp, cho dù là luyện đan sư, cũng không phải đan sư cao cấp gì, có thể luyện ra linh đan tốt gì chứ?

Mặc dù hải thú cấp thấp có thể sẽ bị những linh đan kia hấp dẫn, nhưng đối với yêu tu hóa hình cũng không tính là gì.

Lúc trước nàng chỉ là tính thăm dò, nào biết đối phương thật sự có thể luyện Duyên Thọ đan, thậm chí ngay cả vật liệu luyện chế Duyên Thọ đan đều có. Một luyện đan sư có thể luyện Duyên Thọ đan đại biểu cho cái gì, nàng hết sức rõ ràng, coi như không phải nàng phát hiện bọn họ, yêu tu khác phát hiện, cũng sẽ thủ hạ lưu tình, lựa chọn lưu lại hai người.

Lúc trước thái độ của nàng đối với hai nhân tu kia hết sức tùy ý, hiện nay ngược lại là coi trọng.

Thái độ Lam Cẩm Thường trở nên thân thiết hiền lành, không có một chút vênh váo hung hăng của yêu tu cấp cao, mặc dù lúc mới gặp nàng cũng không lấy tu vi áp chế bọn họ, nhưng cũng không để vào mắt.

Lúc này bên trong nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng hơi mang theo mấy phần cởi mở, khiến cho Văn Kiều nghĩ đến Đại sư tỷ Tần Hồng Đao của bọn họ.

Chẳng qua, Lam Cẩm Thường thay đổi thái độ, cũng làm cho Văn Kiều ý thức được luyện đan sư cũng được hoang nghênh tại nơi này, dù sao yêu tu cũng sẽ bị thương, cũng cần linh đan trị liệu.

Tiếng lòng căng cứng của Văn Kiều rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng ra.

Tình huống hiện tại tốt hơn so với nàng nghĩ.

Bởi vì Lam Cẩm Thường vội vã muốn Duyên Thọ đan, vì vậy cũng không quấy rầy thêm lập tức cáo từ rời đi, tỏ vẻ ba ngày sau nàng sẽ tới tìm bọn họ.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu tự mình tiễn nàng rời đi.

Lam Cẩm Thường nhảy xuống từ phi thuyền, hướng về phía bọn họ nói: "Vùng hải vực này là địa bàn khe Tinh Việt, không có bản tọa lên tiếng, hải thú khác không dám tới, các ngươi cứ an tâm ở đây."

Có lời này của Lam Cẩm Thường, về sau bọn họ không cần lo lắng uy hiếp từ hải thú khác ở trong biển -- mặc dù lúc trước cũng không chút lo lắng.

Giống như vì để cho bọn họ giải sầu, hoặc là nguyên nhân khác, dù sao lúc Lam Cẩm Thường rời đi, cũng không mang theo nhi tử của nàng, vẫn để cá heo nhỏ và báo biển cấp tám, cá voi sát thủ lưu lại, để bọn chúng giúp Văn Kiều tiếp tục tìm đồ ở trong biển.

Sau khi xác nhận Lam Cẩm Thường rốt cuộc rời đi, Văn Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trên trán nàng có chút mồ hôi, lấy ra một chiếc khăn tay lau cho nàng, cười nói: "A Xúc, ta đã nói, không cần lo lắng."

Văn Kiều nhìn hắn, đột nhiên phát hiện năng lực chịu đựng của phu quân nhà nàng hết sức mạnh mẽ, tuy là ở trước mặt yêu tu cấp vương, cũng không có bối rối e ngại chút nào, nên làm gì thì làm.

Nghĩ đến giao dịch với Lam Cẩm Thường lúc trước, Văn Kiều không khỏi may mắn nói: "May mắn chúng ta tìm được một gốc Duyên Thọ thảo tại bí cảnh Thiên Đảo, nếu luyện không ra Duyên Thọ đan, cũng không biết vị Lam tiền bối này có phải sẽ có thái độ khác hay không."

Mặc dù Lam Cẩm Thường thay đổi thái độ trước sau không tính lớn, nhưng cũng để cho Văn Kiều thấy được rõ ràng.

Nghĩ tới đây, Văn Kiều đột nhiên cảm thấy bọn họ rất may mắn.

Ninh Ngộ Châu cười cười, nói ra: "Coi như không có Duyên Thọ thảo cũng không sao cả."

Thấy nàng nhìn mình, vẻ mặt vô cùng thắc mắc, Ninh Ngộ Châu nhịn không được phân tích tỉ mỉ cho nàng: "Vị Lam tiền bối kia cần gấp Duyên Thọ đan, ta xem thần sắc của nàng, ngầm có ý lo âu, có thể thấy được cần Duyên Thọ đan chính là người thân cận nàng. Với tập tính của yêu tu, bọn họ xem quan hệ kết thân tương đối bình thản, người có thể để cho yêu tu để bụng như thế, không phải đạo lữ, chính là đứa bé.."

Đứa bé của Lam Cẩm Thường còn chơi đùa ở trong biển, vô ưu vô lo, nhìn xem cũng không giống là tuổi thọ hao hết, như vậy hẳn là cầu cho đạo lữ của nàng.

Coi như không có Duyên Thọ đan, Ninh Ngộ Châu cũng có biện pháp để Lam Cẩm Thường nhìn bọn họ với con mắt khác.

Nghe Ninh Ngộ Châu phân tích xong, Văn Kiều bừng tỉnh đại ngộ.

Chẳng qua, Văn Kiều vẫn có chút bận tâm, hỏi: "Phu quân, cũng không biết tính cách những yêu tu này như thế nào, ngộ nhỡ bọn họ nổi lên ý xấu, muốn tạm giam chúng ta tại Vô Tận Hải luyện đan cho bọn họ làm sao bây giờ?"

Từ sau khi gặp được cá voi sát thủ muốn cướp của bọn họ, Văn Kiều cũng nghĩ rất nhiều, đặc biệt là chỗ bọn họ đang ở, khắp nơi đều là hải thú và yêu tu, cũng không phải địa bàn nhân tu, muốn chạy cũng không biết chạy đến chỗ nào. Hơn nữa bọn họ còn phải dựa vào nhóm yêu tu này hỗ trợ rời khỏi Vô Tận Hải, nếu yêu tu ngáng chân một chút, bọn họ căn bản không có cách nào.

Thần sắc Ninh Ngộ Châu hơi thu lại, nói ra: "Nếu bọn họ thật sự dám như thế, ta cũng sẽ không để cho bọn họ đạt được."

Văn Kiều nghi ngờ mà nhìn hắn.

Ninh Ngộ Châu nhanh chóng lộ ra nụ cười, bình tĩnh nói sang chuyện khác, cười nói: "Ta thấy cách làm việc của Lam tiền bối, nhất định sẽ không làm khó chúng ta, nàng cứ yên tâm, không cần suy nghĩ nhiều."

Văn Kiều ừm một tiếng, lại nhìn nhìn mặt của hắn, không tiếp tục cố chấp hỏi thăm gì nữa.

Phu quân nhà nàng hình như cũng không phải là người tốt giống như mặt ngoài, nếu như chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn cũng sẽ tức giận.

Văn Kiều cũng không cảm thấy điều này có gì không tốt, dù sao giới tu luyện nguy cơ trùng trùng, bọn họ không có khả năng cả đời đều gặp được người tốt, cũng sẽ gặp phải người xấu không nói lý giống như Lưu Vân Tiên Tử, vì vậy cần dùng thái độ khác biệt mà đối đãi.

Ba ngày kế tiếp, Lam Cẩm Thường đều chưa từng xuất hiện, mỗi ngày những hải thú đó đều sẽ chạy tới tìm Văn Kiều, dùng những vật bọn nó tìm được trong biển đổi linh đan với nàng.

Con cá voi sát thủ bá đạo hung ác kia cũng trở nên có chút ngoan ngoãn, không còn ý đồ công kích những hải thú xung quanh đạt được linh đan.

Văn Kiều tò mò hỏi thăm một chút, từ trong miệng những hải thú đó mới biết, lúc bình thường vị Lam đại nhân này mặc dù mặc kệ nhóm hải thú tranh đoạt như thế nào, nhưng chỉ cần là hải thú khe Tinh Việt, cũng không cho phép cố ý tổn thương đồng bạn.

"Khe Tinh Việt là chỗ nào?" Văn Kiều hỏi chúng nó.

Nhóm hải thú nói cho nàng, khe Tinh Việt cư trú rất nhiều hải thú cấp cao, một vùng biển này là địa bàn khe Tinh Việt, vì vậy gọi là khe Tinh Việt.

Chờ sau khi nhóm hải thú rời đi, Văn Kiều trở lại phi thuyền.

Bên trong phi thuyền, Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, Văn Cổn Cổn nằm sấp ở một bên, nhìn chằm chằm lò đan không chớp mắt, cố gắng ngửi mùi linh đan trong không khí.

Văn Cổn Cổn giống như Văn Thỏ Thỏ, bị linh đan cực phẩm dưỡng thành miệng điêu, đối với những linh đan phẩm tướng khác chẳng thèm ngó tới. Cộng thêm Văn Kiều là người hào phóng, về phương diện linh đan cũng sẽ không bạc đãi chúng nó, khiến lá gan hai con yêu thú càng mập, cũng không có việc gì liền mò đến chỗ Ninh Ngộ Châu đòi hỏi linh đan.

Mặc dù Văn Kiều sẽ hào phóng cho chúng nó linh đan, nhưng luyện đan là Ninh Ngộ Châu, hai con yêu thú đều hiểu làm chủ chính là Ninh ca ca, vì vậy thái độ đối với Ninh Ngộ Châu cẩn thận hơn so với Văn Kiều, lấy lấy lòng làm chủ.

Đáng tiếc Ninh ca ca cũng không phải là đối tượng dễ dàng lấy lòng, đến bây giờ vẫn chưa có một con yêu thú nào từng chiếm được sự ưu ái của hắn.

Đan hương càng tỏa ra nồng đậm, rốt cuộc lò đan phát ra tiếng ong ong, trong lò linh đan đã ngưng tụ thành hình bắn loạn xạ bốn phía, giống như muốn phá lò mà ra.

Ninh Ngộ Châu không chút hoang mang đánh ra thu đan quyết, lấy ra một chiếc bình ngọc bắt lấy linh đan bay ra ngoài.

Văn Kiều hít một hơi đan hương trong không khí, ngạc nhiên hỏi: "Phu quân, Duyên Thọ đan luyện tốt rồi?"

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, xem xét linh đan bên trong bình linh đan.

Vẫn là mãn đan mười viên, đều là đan cực phẩm.

Duyên Thọ đan là đan cấp địa, lại luyện chế không dễ dàng, Ninh Ngộ Châu luyện một lò đan này, bỏ ra một ngày rưỡi thời gian, thậm chí chỉ có thể mở một lò, không như trước đây nửa canh giờ liền có thể luyện một lò, còn có thể luyện mấy lò cùng lúc, bởi vậy có thể thấy được Duyên Thọ đan này cũng không dễ luyện.

Văn Kiều lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, nhìn linh đan bên trong bình đan một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Có Duyên Thọ đan, bọn họ rời khỏi Vô Tận Hải có nắm chắc hơn.

Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn vội lăn quay lại đây, hai mắt nhìn chằm chằm bình đan trong tay Ninh Ngộ Châu, hướng về hắn nũng nịu kêu lên, bọn chúng không có ranh giới cuối cùng lật cái bụng lên, mặc cho hắn sờ.

Ninh Ngộ Châu không nhìn bọn nó, lấy một viên Duyên Thọ đan bỏ vào trong một bình đan khác, những viên khác đều thu lại.

Văn Kiều đưa tay vuốt vuốt cái bụng hai con lông xù, cười nói: "Đây là Duyên Thọ đan, các ngươi lại không cần Duyên Thọ, ăn nó làm gì? Không bằng chờ sau này cầm đi kiếm tiền."

Sau khi hai con yêu thú thấy bọn họ thật sự sẽ không cho bọn nó Duyên Thọ đan, thân thể ưỡn lên một cái, lập tức ngồi dậy, bình tĩnh móc ra linh quả gặm.

Nếu như đã luyện Duyên Thọ đan xong, liền có thể chờ Lam Cẩm Thường tới.

** *

Lam Cẩm Thường đúng hẹn mà đến, nhìn thấy hai nhân tu trước phi thuyền, liền cười hỏi: "Hai vị đã luyện ra Duyên Thọ đan?"

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Không phụ tiền bối nhờ vả." Dứt lời, ném một bình linh đan qua đó.

Một cột nước óng ánh sáng long lanh uốn lượn mà lên, bao lấy bình linh đan được ném tới, đưa đến trước mặt Lam Cẩm Thường.

Lam Cẩm Thường nhìn như bình tĩnh, thật ra có chút kích động mở bình linh đan ra, khi thấy viên linh đan mượt mà nhu hòa bên trong bình linh đan, ngạc nhiên nói: "Là đan cực phẩm."

Mặc dù yêu tu không thể hiểu rõ đối với việc người tu luyện luyện ra linh đan, nhưng cũng có thể phân ra phẩm tướng, trong lòng biết linh đan cực phẩm đại biểu cho cái gì.

Nàng giật mình nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nếu như lúc trước nàng cho rằng đây chỉ là một đan sư trẻ tuổi cấp địa, như vậy hiện tại lại biết giá trị của người nọ, chỉ sợ coi như tại địa bàn nhân tu, người này cũng là thiên tài hiếm gặp, được thế nhân nhìn kỹ.

Trong nháy mắt, trong đầu Lam Cẩm Thường suy nghĩ rất nhiều, trên mặt vẫn là bộ dáng cười nhẹ nhàng.

"Hai vị thật sự làm cho bản tọa ngoài ý muốn, không biết hai vị có hứng thú đối với khe Tinh Việt? Muốn đến khe Tinh Việt làm khách hay không?" Lam Cẩm Thường đột nhiên hỏi.

Ninh Ngộ Châu hơi nhíu mày, dù không ngoài ý muốn thái độ của Lam Cẩm Thường, nhưng trực tiếp mời bọn họ đến khe Tinh Việt?

Con ngươi ôn nhuận lướt qua một tia tối tăm, Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: "Vậy thì quấy rầy."

Văn Kiều không có ý kiến đối với quyết định của Ninh Ngộ Châu.

Lam Cẩm Thường mỉm cười, nói ra: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ đi ngay như thế nào?"

Sau khi đồng ý lời mời của Lam Cẩm Thường, Ninh Ngộ Châu thu hồi phi thuyền vào túi trữ vật, kế tiếp bọn họ nuốt Tị Thủy đan, cùng nhau tiến vào trong biển.

Lam Cẩm Thường để cá voi sát thủ chở bọn họ một đoạn đường.

Mà nàng thì biến thành một con cá heo vô cùng to lớn, con cá heo cấp tám kia ở trước mặt nàng, nghiễm nhiên chính là khác biệt giữa cá lớn và cá bé.

Cá heo nhỏ tiến đến bên cạnh mẫu thân, dùng phần miệng cọ cọ nàng, vây quanh nàng xoay tới xoay lui, hết sức vui vẻ.

Cá heo lớn dùng chi trước nhẹ nhàng đụng nó một chút, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu bọn họ, giọng nói phảng phất truyền đến từ trong nước: "Các ngươi theo kịp."

Cá heo lớn bơi về phía trước, một đám hải thú đi theo phía sau.

Ninh Ngộ Châu bọn họ ngồi ở trên lưng cá voi sát thủ, tốc độ cá voi sát thủ rất nhanh, có thể cảm giác được lúc những hải thú này bơi ở trong biển, kéo theo nước biển xung quanh, nước biển phảng phất có ý thức bản thân, mang bọn họ hướng tới chỗ càng sâu dưới đáy biển.

Tốc độ hải thú rất nhanh, giống như chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã đi tới biển sâu không biết tên.

Tốc độ này, càng nhanh hơn tốc độ bình thường cá heo nhỏ mang theo nàng, hơn nữa Văn Kiều âm thầm cảm ứng, phát hiện đây là bởi vì có hải thú cấp vương Lam Cẩm Thường này mở đường ở phía trước, khống chế thuỷ vực xung quanh, để tốc độ những hải thú đó nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi rõ ràng điểm ấy, hai mắt Văn Kiều hơi sáng.

Nếu có hải thú hỗ trợ, muốn rời khỏi Vô Tận Hải, ngược lại cũng không phải một chuyện không thể.