Edit: Jess93

Sau khi sắp xếp tốt cho hai huynh đệ Hồ Song Nham, Ninh Ngộ Châu theo thường lệ đưa mấy túi trữ vật chứa tài nguyên tu luyện cho Tiềm Thú.

Hồ Song Nham thấy cảnh này, lập tức rõ ràng tài nguyên cần phát triển Tiềm Lân, đều là từ hai người Ninh Ngộ Châu. Đến tận đây hắn ta cuối cùng rõ ràng sắp xếp của Ninh Ngộ Châu đối với Tiềm Lân, ở trong lòng nhanh chóng mưu tính kế hoạch tương lai, cùng những chuyện mình có thể làm.

Như Ninh Ngộ Châu suy nghĩ, vì huynh trưởng duy nhất, Hồ Song Nham nhất định sẽ không phản bội, ngược lại sẽ dụng tâm mưu đồ, để Tiềm Lân phát triển đến mức có đủ thực lực, thành lực lượng để bọn họ có thể yên tâm dựa vào.

Văn Kiều một mực không lên tiếng, đột nhiên hỏi: "Tiềm Thú, lần trước ngươi trở về, có gặp Liên Nguyệt không? Hiện tại nàng ấy như thế nào?"

Tiềm Thú khom người nói: "Phu nhân yên tâm, Liên Nguyệt cô nương rất tốt, nàng ấy đã lập gia đình."

"Cái gì?" Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn ta, nhịn không được đứng lên: "Nàng ấy gả cho ai? Không có bị ức hiếp chứ?"

"Phu nhân yên tâm, Liên Nguyệt cô nương là người của ngài, không ai dám ức hiếp nàng ấy. Người Liên Nguyệt cô nương gả chính là cháu trai của quản gia trong phủ, người cháu kia là một phàm nhân không thể tu luyện, ở bên trong thành trấn của người phàm gần hoàng thành, nghe nói lúc đến hoàng thành thăm hỏi quản gia, không nghĩ tới sẽ cùng Liên Nguyệt cô nương nhìn vừa ý nhau."

Nghe quá trình gặp và tìm hiểu nhau giữa Liên Nguyệt và cháu trai của quản gia phủ Thất Hoàng tử, Văn Kiều trầm mặt, không nói một lời.

Tiềm Thú nhịn không được liếc nàng một cái, rõ ràng nàng rất coi trọng Liên Nguyệt, dù sao cũng là chủ tớ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, nếu không phải Liên Nguyệt là một phàm nhân, không có cách nào tu luyện, chỉ sợ phu nhân sẽ đưa nàng đến trung ương đại lục, mưu tính cho nàng một tiền đồ tốt đẹp.

Người phủ Thất Hoàng tử đều biết địa vị của Liên Nguyệt ở trong lòng Văn Kiều, tự nhiên không dám ức hiếp nàng ấy, đối với nàng ấy có chút trọng đãi.

Ngay cả hôn sự của Liên Nguyệt, đều được chính nàng ấy đồng ý, nào dám lừa gạt nàng ấy.

Trong những năm Văn Kiều rời khỏi Đông Lăng, Liên Nguyệt một mực ở trong phủ Thất Hoàng tử, bây giờ qua mấy năm, Liên Nguyệt cũng hơn hai mươi tuổi, quả thực nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự.

Văn Kiều vuốt ve cái bụng mềm mại của Văn Thỏ Thỏ, ngước mắt nhìn về phía Tiềm Thú, lấy một túi trữ vật giao cho hắn ta, nói: "Đây là đồ cưới ta chuẩn bị cho Liên Nguyệt, ngươi giao nó cho phụ hoàng."

Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Kiều đều nghĩ không ra người đáng giá phó thác, đành phải làm phiền vị cha chồng Thành Hạo đế này.

Nghĩ đến đây, Văn Kiều nhịn không được nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu cười với nàng, nói với Tiềm Thú: "Làm theo lời A Xúc phân phó, phụ hoàng sẽ biết làm như thế nào."

Đông Lăng là địa bàn Ninh thị, Thành Hạo đế là Hoàng đế Đông Lăng, cũng là tộc trưởng Ninh thị, không cần ông ấy tự mình ra mặt, chỉ cần ông ấy hỏi đến một tiếng, sẽ không có người dám ức hiếp Liên Nguyệt.

Văn Kiều biết Liên Nguyệt có cuộc sống của mình, chủ tớ một hồi, việc duy nhất nàng có thể cho nàng ấy, chỉ là đảm bảo nàng ấy cả đời an toàn không lo, sau này có thời gian, sẽ đi về thăm nàng ấy một chút. May mắn mặc dù người bình thường không thể tu luyện, nhưng nếu có Duyên Thọ đan, sống mấy trăm năm cũng không thành vấn đề, các nàng nhất định có ngày gặp lại nhau.

"Còn có, ngươi nói cho Liên Nguyệt, chờ chúng ta trở về từ bí cảnh Thiên Đảo, sẽ đi thăm nàng ấy." Văn Kiều nói.

Tiềm Thú nghiêm túc ghi nhớ bọn họ phân phó.

Kế tiếp, Tiềm Thú mang theo hai huynh đệ Hồ Song Nham cùng rời đi, tiến về nơi Tiềm Lân đang ở.

Về phần bí cảnh Thiên Đảo, mặc dù huynh đệ Hồ Song Nham nghe nói, nhưng bí cảnh Thiên Đảo nguy cơ trùng trùng, không phải ai cũng nguyện ý đi mạo hiểm. Hai huynh đệ cực kỳ tiếc mệnh, cảm thấy với tu vi bọn họ bây giờ, cũng không thích hợp đi bí cảnh Thiên Đảo, không bằng chờ bí cảnh Thiên Đảo mở ra lần sau lại nói.

Nhóm Tiềm Lân Vệ cũng không có đi, bọn họ đều nghe mệnh lệnh Ninh Ngộ Châu, Ninh Ngộ Châu không muốn dẫn bọn họ đi, để bọn họ tiếp tục phát triển tại trung ương đại lục.

Sắp xếp cho huynh đệ nhà họ Hồ xong, bọn họ trở lại tông môn, tiếp tục chuẩn bị.

Trước mấy ngày xuất phát, Ninh Ngộ Châu dùng yêu cốt Lang Vương cho luyện ra một chiếc pháp khí phi hành.

Pháp khí phi hành là linh khí cấp địa, luyện chế thành bộ dáng phi thuyền, ngoại hình trắng tinh như ngọc, linh quang lưu chuyển, vừa nhìn chính là vật phẩm cấp cao, là loại rất dễ dàng bị người ta cướp bóc. Vì thế, Ninh Ngộ Châu vẽ một số linh phù quanh thân pháp khí phi hành, che giấu linh quang, ngoại hình pháp khí phi hành nhanh chóng phát sinh biến hóa, vẫn rất được người ta thích, nhưng không có chói mắt như vậy.

Văn Kiều yêu thích không buông tay đánh giá pháp khí phi hành lớn chừng bàn tay ở trong tay, ngoại hình của nó nhỏ nhắn tinh xảo, thả thần thức tiến vào, nhìn cấu tạo bên trong pháp khí phi hành không sót chút gì, cũng nhỏ nhắn tinh xảo như ngoại hình.

Chiếc pháp khí phi hành này tổng cộng có mười gian phòng, cùng một đại sảnh cho người ta nghỉ ngơi, không có những thứ khác.

Ninh Ngộ Châu nói: "Bây giờ trình độ luyện khí của ta có hạn, miễn cưỡng chỉ có thể luyện thành linh khí cấp địa, yêu cốt được sử dụng cũng không có cách nào phát huy trình độ vốn có của nó. Đợi trình độ luyện khí của ta cao chút, lại luyện chế thêm một lần, dung nhập một số vật liệu cao cấp, nâng cao phẩm chất."

Yêu cốt kia là của yêu tu cảnh giới Nguyên Thánh lưu lại, đều có thể dùng luyện chế linh khí cấp vương, nhưng bởi vì trình độ luyện khí của Ninh Ngộ Châu có hạn, không có cách nào phát huy toàn bộ thực lực của yêu cốt.

Ninh Ngộ Châu lập tức nghĩ đến một biện pháp, luyện chế chiếc phi thuyền này thành pháp khí phi hành có thể thăng cấp, chờ sau này thực lực của hắn tăng lên, lại nâng cao phẩm chất, như thế cũng không tính lãng phí yêu cốt Lang Vương tặng.

Văn Kiều vẫn hết sức vui vẻ, cười đến mặt mày cong cong: "Phu quân thật lợi hại, về sau chúng ta xuất hành đã có linh khí cấp địa rồi."

Ninh Ngộ Châu khẽ mỉm cười, nói: "Đáng tiếc không có dị hỏa, nếu không đã có thể hòa tan Linh Tương thạch, thuận tiện luyện chế Càn Khôn động phủ."

Linh Tương thạch cứng rắn vô cùng, địa hỏa bình thường không cách nào hòa tan nó, chỉ có dị hỏa. Nhưng dị hỏa rất hiếm, bây giờ bọn họ biết người có dị hỏa, chỉ có Minh Dương Đoàn thị.

Văn Kiều rất nhanh liền nghĩ đến một người, đề nghị: "Nếu không chờ trở về từ bí cảnh Thiên Đảo, chúng ta đến Minh Dương tìm Đoàn Hạo Diễm, để hắn ta hỗ trợ hòa tan Linh Tương thạch."

Ninh Ngộ Châu: "Chỉ sợ hắn ta không nguyện ý."

Bị đánh một trận coi như xong, lại còn muốn đem chủ ý đánh tới dị hỏa trên thân hắn, Đoàn Hạo Diễm đoán chừng muốn bùng nổ.

Văn Kiều thờ ơ nói: "Vậy lần sau gặp được hắn ta, chúng ta liền hỏi hắn ta một chút, nếu hắn ta không vui, chúng ta dùng những vật khác trao đổi với hắn ta, luôn sẽ vui lòng thôi."

Ninh Ngộ Châu không phản bác được.

Vào lúc xử lý một số chuyện nào đó, tính tình đơn giản thô bạo của A Xúc luôn có thể có hiệu quả.

Luyện chế xong pháp khí phi hành, sau đó Ninh Ngộ Châu lại tranh thủ luyện một ít linh đan.

Trong thời gian này, đệ tử Thiên Linh Phong và Thiên Khí Phong đều phụng mệnh lệnh của phong chủ bọn họ đến tìm Ninh Ngộ Châu, chờ sau khi biết được hắn muốn làm chuẩn bị đi bí cảnh Thiên Đảo, chỉ có thể lo lắng rời đi.

Thịnh Chấn Hải cũng tự mình tới một chuyến.

Thịnh Chấn Hải nói: "Đã đến kỳ hạn ba năm, hồi trước Tử Dương Môn phái người tới hỏi thăm, sau này có thể luyện Tịnh Linh Vô Cấu đan cho bọn họ hay không?"

Trước khi bọn họ đi sa mạc lưu động, Ninh Ngộ Châu đã đem Tịnh Linh Vô Cấu đan luyện chế tốt giao cho Thịnh Chấn Hải, góp đủ phân lượng cho ba năm, coi như bọn họ không có trở về, cũng sẽ không ngừng linh đan cho Tử Dương Môn.

Bây giờ đã đến kỳ hạn ba năm, Tử Dương Môn tự nhiên muốn tiếp tục hợp tác, để Ninh Ngộ Châu hỗ trợ luyện đan.

Nhưng Thịnh Chấn Hải là người thông minh cỡ nào, sao có thể tuỳ tiện đồng ý, huống chi trong lòng ông ấy, Xích Tiêu Tông bọn họ còn thiếu linh đan đấy, sao có thể để Ninh Ngộ Châu luyện đan cho môn phái khác.

Ninh Ngộ Châu nghĩ nghĩ, nói: "Chờ từ bí cảnh Thiên Đảo trở lại hẵng nói."

Sau khi Thịnh Chấn Hải nghe xong, trong lòng âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ chờ bọn hắn trở về từ bí cảnh Thiên Đảo, nhìn xem thành ý hợp tác của Tử Dương Môn, nếu Tử Dương Môn xuất ra thù lao để Ninh Ngộ Châu động tâm tiếp tục hỗ trợ luyện đan thì thôi, nếu không có vậy thì càng tốt.

Thịnh Chấn Hải rất hài lòng rời đi, trở về hồi âm việc này cho Tử Dương Môn.

* * *

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày xuất phát.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đi vào quảng trường trước tông môn, phát hiện nơi này đã tụ tập gần ngàn đệ tử Xích Tiêu Tông chuẩn bị xuất phát tiến về bí cảnh Thiên Đảo, những đệ tử Xích Tiêu Tông này có đệ tử tinh anh nội môn, cũng có đệ tử ngoại môn, vô cùng náo nhiệt đứng chung một chỗ, đến lúc đó sẽ cưỡi pháp khí phi hành của tông môn đến Thiên Đảo hải vực.

Hai người đến quảng trường, nhìn đám người một chút, đến vị trí của đệ tử Thiên Vân Phong.

Lần này đệ tử Thiên Vân Phong đi bí cảnh Thiên Đảo cũng không nhiều, chỉ có tám người, năm người đệ tử thân truyền, ba người đệ tử nội môn bình thường, ngoại trừ Ninh Ngộ Châu, tu vi những người còn lại đều là cảnh giới Nguyên Không.

Bí cảnh Thiên Đảo vô cùng nguy hiểm, người tu luyện dưới cảnh giới Nguyên Không sẽ không tùy tiện lựa chọn đi vào.

Trước khi xuất phát, phong chủ Thiên Linh Phong và phong chủ Thiên Khí Phong cùng nhau tới đây.

Thịnh Chấn Hải vốn đứng chắp tay, chờ đến giờ xuất phát, lúc nhìn thấy hai người này, khóe mắt giật một cái, có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, đã thấy hai người kia trực tiếp đi tới chỗ đệ tử Thiên Vân Phong bọn họ.

"Ninh hiền đệ." Phí Ngọc Bạch và Lật Phùng Xuân cùng kêu lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường yên tĩnh như gà, tất cả đệ tử Xích Tiêu Tông ngơ ngác nhìn bọn họ.

Sắc mặt Thịnh Chấn Hải ẩn ẩn phát xanh, cảnh tượng ông ấy không muốn nhìn thấy nhất vẫn diễn ra ở trước mặt công chúng. Trước đây đều là ngầm kêu to, không nhiều người biết xưng hô này, đều là những đệ tử tinh anh trên các đỉnh núi, sẽ không đem chuyện này truyền lung tung, khiến rất nhiều đệ tử bên trong Xích Tiêu Tông cũng không biết xưng hô hỗn loạn này.

Phí Ngọc Bạch và Lật Phùng Xuân không có quản những người khác nghĩ như thế nào, hai người tới trước mặt Ninh Ngộ Châu, chuẩn bị khuyên hắn từ bỏ lần lịch luyện tại bí cảnh Thiên Đảo này.

"Ninh hiền đệ, bí cảnh Thiên Đảo thực sự nguy hiểm, luyện khí sư chúng ta không cần xen lẫn với những võ tu kia, chờ ở bên ngoài là được."

"Ninh hiền đệ, luyện đan sư luôn luôn không cùng người ta làm bừa, không bằng ở bên ngoài nghiên cứu thuật luyện đan, chẳng phải là càng tốt?"

"Ninh hiền đệ!"

Đối mặt hai vị phong chủ tận tình khuyên bảo, Ninh Ngộ Châu không chút hoang mang nói: "Đa tạ hai vị phong chủ quan tâm, tâm ý tại hạ đã quyết, sẽ không lùi bước. Còn có các sư tỷ sư huynh cùng nhau đồng hành, không có việc gì."

Nghe nói như thế, hai vị phong chủ cùng nhìn về phía mấy người Tần Hồng Đao, có chút ghét bỏ.

"Đều là một đám trẻ con lông còn chưa mọc đủ, sao có thể đấu lại những lão yêu quái kia." Lật Phùng Xuân mất hứng, nói chuyện cũng trực tiếp.

Tần Hồng Đao nở nụ cười, tóc của nàng ta buộc cao lên, dùng dây lụa đỏ buộc tóc, dây lụa đỏ rủ xuống hai bên, anh khí bừng bừng, cười nói: "Hai vị sư thúc, các ngươi yên tâm, mặc dù lông của chúng ta chưa mọc đủ, nhưng thực lực cũng không yếu, nhất định có thể bảo vệ bọn họ."

Dịch Huyễn không có lên tiếng, từ trước đến nay hắn ta là người thuộc phái hành động, không thích tốn nước bọt với người khác, chỉ kiên định đứng bên cạnh mấy người sư đệ sư muội.

Thịnh Vân Thâm cũng không lên tiếng, làm một người nhất định trốn đến cùng, không có tư cách nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Thịnh Chấn Hải nhìn không được, đến đây ngăn cản hành vi thuyết phục của hai người kia.

Nhưng mà hành động của ông ấy lại bị cho là không quan tâm đến sống chết của đồ đệ, bị Phí Ngọc Bạch và Lật Phùng Xuân mắng một trận, mặc dù bọn họ dùng từ tương đối uyển chuyển, cũng coi là cho ông ấy người tông chủ này mặt mũi, nhưng bị người ta chỉ vào cái mũi mắng thực sự không tốt lắm.

Thịnh Chấn Hải thầm nghĩ, đây là Ninh Ngộ Châu tự mình quyết định, ông ấy có thể ngăn cản sao? Huống hồ dựa vào bản lĩnh của hai người này, chưa chắc sẽ có chuyện, người ông ấy nên lo lắng chính là nhi tử ngốc nhà mình mới đúng.

Thịnh Chấn Hải không nói nhảm với bọn hắn, thấy thời gian không sai biệt lắm, ném ra ngoài một chiếc pháp khí phi hành cấp thiên.

Pháp khí phi hành nhanh chóng phóng lớn ở giữa không trung, biến thành một quái vật khổng lồ.

Thịnh Chấn Hải bảo đệ tử Xích Tiêu Tông tiến vào pháp khí phi hành, sau đó ngay trước mặt hai người Phí Ngọc Bạch, pháp khi phi hành vèo một cái liền bay mất, kéo ra một đạo linh quang.

Thiên Đảo hải vực cách xa trung ương đại lục, ở trong Vô Tận Hải.

Xuất phát từ Xích Tiêu Tông, với tốc độ của pháp khí phi hành cấp thiên, cần nửa tháng.

Nửa tháng sau, pháp khí phi hành thuận lợi đến phạm vi nội hải vực Vô Tận Hải, kế tiếp tiến vào bên trong biển, xuất phát về phía Thiên Đảo hải vực.

Vài ngày sau, pháp khí phi hành đi vào một hải đảo hình trăng khuyết, dừng ở phía trên hải đảo, đệ tử Xích Tiêu Tông từ pháp khí phi hành nhảy xuống.

Lúc này hải đảo cực kỳ náo nhiệt, hải đảo vốn hoang vu không một bóng người, bởi vì bí cảnh Thiên Đảo sẽ lập tức mở ra, người tu luyện Thánh Vũ đại lục dồn dập tụ tập ở đây, toàn bộ hải đảo gần như chật ních, người còn thừa chỉ có thể dừng lại bên trên bãi đá ngầm ở gần hải đảo.

"Thật nhiều người." Thịnh Vân Thâm líu lưỡi: "Đây rốt cuộc tới bao nhiêu người vậy?"

Tần Hồng Đao nói: "Không có gì kỳ quái, ngoại trừ người trung ương đại lục, còn có rất nhiều người sinh sống ở bên trong nội hải vực. Nghe nói nội hải vực tổng cộng có ba mươi hai thế lực, chiếm cứ ba mươi hai đảo lớn, cũng có vô số đảo nhỏ, số lượng người tu luyện cũng không kém trung ương đại lục."

Vô Tận Hải một mảnh mênh mông, trong biển có vô số hải thú cường đại, cực ít có người tu luyện có thể vượt qua biển này.

Vô Tận Hải gồm nội hải vực và ngoại hải vực, nội hải vực lại phân mấy hải vực, Thiên Đảo hải vực chính một trong những hải vực đó, bởi vì bí cảnh Thiên Đảo mà nổi tiếng.

Mỗi lần bí cảnh Thiên Đảo mở ra, người tu luyện trung ương đại lục và nội hải vực đều tụ tập về đây, trở thành một chỗ náo nhiệt của Thánh Vũ đại lục.

Lúc đệ tử Xích Tiêu Tông đến, người Thanh Vân Tông, Quy Nhất Tông cũng lần lượt đến.

Một ánh mắt sắc bén quét tới, Văn Kiều nhạy bén quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đệ tử Thanh Vân Tông.

Chủ nhân ánh mắt kia đứng trong các đệ tử Thanh Vân Tông, là một nữ tử mặc áo trắng, khí chất cao lãnh, cũng là cảnh giới Nguyên Tông, nhìn cốt linh, tuổi hơi lớn.

Văn Kiều nghi hoặc mà nhìn bà ta, không rõ vì sao nữ tử này dùng ánh mắt sắc bén chán ghét như vậy nhìn nàng.

Ninh Ngộ Châu cũng phát hiện được ánh mắt kia, lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt nữ tử kia đã dời đi chỗ khác, đang nói cười vui vẻ với người xung quanh.