Edit: Jess93

Hai người an tĩnh đứng ở đó, tinh thần căng thẳng, tùy theo Lang Vương đến gần xem kỹ.

Giống như qua một lát sau, lại giống như qua thật lâu, Lang Vương rốt cuộc thu hồi tầm mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng kêu mang theo nghẹn ngào vang vọng trên sa mạc vắng vẻ.

Đàn sói dồn dập phụ họa, trong lúc nhất thời toàn bộ sa mạc tiếng sói tru liên tiếp.

Chỉ là tiếng sói tru này khác hẳn ngày vây công thành Cô Sa, trong tiếng kêu cũng không ẩn giấu sát khí, chỉ đơn thuần phát tiết bi thương và thất vọng trong lòng.

Lang Vương không tiếp tục nhìn bọn họ, không có uy áp yêu thú cấp chín kia, toàn thân hai người nhất thời buông lỏng, loại cảm giác nguy hiểm giống như không chỗ che thân lúc trước cũng đã qua.

Lúc này, Lang Vương nghiêng đầu sang chỗ khác, triển khai hai cánh, bay về nơi xa.

Đàn sói nhao nhao đi theo.

Mắt thấy đàn sói muốn rời khỏi, Văn Kiều đột nhiên kêu lên: "Lang Vương, chờ một chút!"

Ninh Ngộ Châu một mực an tĩnh được nàng bảo vệ ở sau lưng nhịn không được nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không ngăn cản hành vi gọi Lang Vương dừng lại của nàng.

Thân ảnh rời đi của Lang Vương dừng lại, sau đó quay đầu nhìn qua.

Nó treo đứng ở giữa không trung, lần nữa cúi đầu nhìn bọn họ, cặp mắt băng lãnh kia phản chiếu rõ ràng bóng dáng hai nhân loại trên mặt đất, bên trong song đồng cũng không có dã tính hung thú, mà là một loại trí tuệ và lắng đọng thâm trầm lạnh lẽo. Làm một con Yêu Lang đã sắp hóa hình, trí tuệ Lang Vương đã tiếp cận nhân loại bình thường.

Vì vậy, đối với nhân loại lên tiếng gọi nó lại, Lang Vương tuy lãnh khốc, nhưng trong đôi mắt không khỏi lộ ra mấy phần chờ mong.

Đây là người đầu tiên trong đông đảo người tu luyện lên tiếng gọi lại nó từ lúc đàn sói tìm kiếm sói con trong sa mạc bấy lâu nay.

Văn Kiều cũng không phụ sự chờ đợi của Lang Vương, nàng nói ra: "Ngươi có lông tóc gì đó của sói con không? Có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi tìm được nó."

Lang Vương không chút do dự từ giữa không trung rơi xuống. Hai cánh của nó thu lại tại bên người, dán lấy thân thể cao lớn, giống như hòa làm một với thân thể, cũng không trói buộc. So sánh với Lang Vương khổng lồ, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đứng trước mặt nó, giống như sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con.

Lang Vương nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt.

Văn Kiều một mực nhìn nó, không có dời ánh mắt, sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, không có sợ hãi hoặc né tránh.

Cách rất gần, Lang Vương mới phát hiện, trên người nhân loại này có một loại hương vị đối với yêu thú mà nói rất thoải mái, cực kỳ hấp dẫn yêu thú, bất tri bất giác, sẽ đánh mất phòng bị đối với nàng.

Lang Vương nhịn không được nhìn con yêu thỏ cấp tám hậu kỳ dán sát nhân tu này, đang dùng ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm mình, phát ra một tiếng khinh miệt, sau đó mở cánh ra, một sợi lông tơ tinh mịn bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Văn Kiều.

Văn Kiều đưa tay tiếp được, biết sợi lông tơ này hẳn là lông tóc của con sói non kia.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lang Vương, Văn Kiều gọi hai con Hoàng Tinh Kiến bên hông đi ra, đưa lông tóc sói con tới, nói ra: "Đại Kiến Tiểu Kiến, đây là lông sói con, các ngươi giúp đỡ tìm xem, nhìn thử nó ở nơi nào."

Dưới cái nhìn chằm chằm của đàn sói, hai con Hoàng Tinh Kiến bình tĩnh tiến tới, đưa râu của chúng nó phủ lên sợi lông kia.

Ninh Ngộ Châu: "..."

Một màn quen thuộc này khiến Ninh Ngộ Châu trầm mặc lần nữa.

Hắn nghĩ tới ở tòa thành Hoàng Sa bỏ hoang lần trước, hai con Hoàng Tinh Kiến cũng đem râu phủ lên viên đá Trần sư huynh đưa cho bọn họ như vậy, sau đó chính là bọn nó dẫn đường tìm tới gian phòng bày ra trận pháp kia.

Xung quanh im ắng, giống như ngay cả gió cũng dừng lại.

Đàn sói an tĩnh bảo vệ ở một bên, Lang Vương thì nhìn chằm chằm hai con Hoàng Tinh Kiến kia.

Ở trong mắt Lang Vương, hai con Hoàng Tinh Kiến kia, là chủng loại nhỏ yếu đến không chịu nổi một kích, trong sa mạc gặp được cũng chẳng thèm ngó tới, nhưng lúc này hai con Hoàng Tinh Kiến nhỏ yếu này lại trở thành đối tượng Lang Vương chú ý.

Một hồi sau, Hoàng Tinh Kiến thu râu về, giương cánh bay đến trên mặt đất, đi lòng vòng ở xung quanh, sau đó bò về một phương hướng.

Nhóm Yêu Lang mau chóng nhường đường, bốn cái chân cẩn thận di chuyển, giống như sợ mình sơ ý một chút liền giẫm chết hai con kiến nhỏ này.

Văn Kiều vui vẻ nói với Lang Vương: "Lang Vương, đi theo bọn nó, bọn nó có thể dẫn ngươi đi tìm sói con."

Lang Vương liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn hai con Hoàng Tinh Kiến kia, đột nhiên duỗi móng vuốt vỗ vỗ trên cát.

Hai con Hoàng Tinh Kiến dẫn đường bay lên theo hạt cát, giống như được gió nâng đỡ giữa không trung. Thanh Dực Yêu Lang là yêu thú hệ phong, có thể cưỡi gió mà đi, dùng gió khống chế hai con kiến nhỏ bé không đáng kể.

Kế tiếp Lang Vương nhìn về phía Văn Kiều bọn họ, hướng bọn họ kêu ngao ô một tiếng.

Văn Kiều nháy mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn chúng ta ngồi ở trên lưng ngươi, ngươi dẫn chúng ta bay qua?"

Thanh Dực Lang Vương chậm rãi gật đầu.

"Không có vấn đề!" Văn Kiều vui vẻ, chẳng qua quay đầu nhìn thấy con Đà thú sợ hại nằm trên cát kia, nàng lại chần chờ: "Nhưng Đà thú của chúng ta.."

Lang Vương lần nữa ngao ô một tiếng với nàng, đã thấy hai con Thanh Dực Yêu Lang ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Đà thú.

Đà thú càng sợ, vậy mà đem đầu vùi vào bên trong hạt cát.

Văn Kiều nhìn thấy có chút run rẩy, nhưng cũng rõ ràng ý tứ Lang Vương, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy thì làm phiền các ngươi hỗ trợ chiếu cố nó."

Sau khi sắp xếp cho Đà thú xong, Văn Kiều gan to bằng trời lôi kéo phu quân nhà nàng nhảy đến trên lưng Lang Vương.

Lang Vương triển khai hai cánh, nhấc lên một trận cuồng phong, trong phút chốc thân thể bay đến giữa không trung, đi theo hai con Hoàng Tinh Kiến dẫn đường hướng nơi xa bay đi.

Đại quân Yêu Lang lần nữa lao ầm ầm trên sa mạc.

Trên bầu trời bay một đám Yêu Lang, trên mặt đất cũng có một đám Yêu Lang chạy trước, khí thế hùng vĩ, người tu luyện và những yêu thú khác hoạt động tại sa mạc nghe được âm thanh từ xa, lập tức co cẳng bỏ chạy, căn bản không dám tiếp xúc với đại quân Yêu Lang này.

Cũng may những người tu luyện kia trốn nhanh, không nhìn thấy hai người ngồi trên lưng Lang Vương luôn luôn cao ngạo kia.

Tốc độ Thanh Dực Yêu Lang rất nhanh, cộng thêm bọn nó có hai cánh gia trì, tốc độ này yêu thú bình thường không thể sánh bằng. So sánh với nhau, tốc độ hai con Hoàng Tinh Kiến biết bay thực sự chẳng ra sao, hơn nữa so với bay trên không trung, Hoàng Tinh Kiến càng thích bò trên mặt đất, dù sao bọn nó chính là Hoàng Tinh Kiến sinh ra đã thuộc về mặt đất, sau này tiến hóa mới mọc ra cánh.

Lang Vương ghét bỏ tốc độ hai con Hoàng Tinh Kiến quá chậm, vì vậy để bọn chúng trực tiếp chỉ đường, còn nó đưa bọn nó bay đi.

Hoàng Tinh Kiến đành phải bò về túi tiền bên hông Văn Kiều, để tránh tốc độ phi hành của Lang Vương quá nhanh, quăng chúng nó bay đi.

"Lang Vương, đi hướng bên này, Đại Kiến Tiểu Kiến nói ở chỗ này."

Giọng nói mơ hồ của Văn Kiều truyền đến từ trong gió, Lang Vương yên lặng chuyển phương hướng.

Tốc độ Lang Vương quả thực nhanh, giống như lập tức xuyên qua hơn phân nửa sa mạc.

Sau đó không lâu, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều nhìn thấy thứ có chút quen thuộc trên sa mạc phía trước, chấm đen điểm xuyết trên màu vàng trong sa mạc này, bởi vì Lang Vương đến gần mà không ngừng phóng lớn, phóng lớn..

Cho đến khi nó thật sự xuất hiện trước mặt, Văn Kiều rốt cuộc kinh sợ.

Nơi này không phải là Hắc Nham Hiệp sao?

Chẳng lẽ là đám cướp Hắc Nham Hiệp trộm con non của Lang Vương?

Ninh Ngộ Châu cũng nghĩ đến điểm này, so với Văn Kiều càng sâu.

Muốn nói người quen thuộc sa mạc lưu động nhất, cũng không phải là thương đội và người tu luyện trong thành, mà là đám cướp Hắc Nham Hiệp.

Dù sao đây là một đám người liều mạng, bọn họ quen thuộc sa mạc, mới có thể chọn con đường chính xác, cướp bóc những thương đội và người tu luyện kia. Đối với sa mạc lưu động bọn họ hết sức quen thuộc, tất nhiên sẽ không xem nhẹ Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc, chỉ sợ đối phương trộm con non của Lang Vương, mục tiêu cũng vì muốn có một sủng vật chiến đấu.

Rất ít có yêu thú trưởng thành chịu khế ước với người tu luyện, nếu người tu luyện cưỡng ép khế ước, chỉ sợ sẽ liều mạng đến ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, mất nhiều hơn được. Chỉ có những con non, thực lực không đủ, người tu luyện có thể mạnh mẽ khế ước, dưỡng ở bên người một đoạn thời gian, sau khi dưỡng chúng nó quen thuộc, sẽ không cần lo lắng bị phản phệ.

Lang Vương cũng biết nơi này là địa phương nào, lúc nhìn thấy mảnh hắc nham kia, hai con ngươi Lang Vương phun lửa, phát ra một tiếng sói tru phẫn nộ.

Đàn sói dồn dập phụ họa, phát ra một trận lại một trận sói tru, truyền đi trong sa mạc thật xa, tỏ rõ bọn chúng đã đến.

Đại quân Yêu Lang xuất hiện, gây ra một trận oanh động trong Hắc Nham Hiệp.

Đám cướp Hắc Nham Hiệp hoảng hốt trốn bên trong hắc nham, vội vàng khởi động trận phòng ngự, ngăn cản đại quân Yêu Lang ở bên ngoài.

Vào lúc đàn sói tới gần Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nhảy xuống từ phía sau Lang Vương, đổi thành ngồi giữa đàn sói đang chạy dưới đất, ẩn ở trong đó.

Nhìn thấy phản ứng của đám cướp Hắc Nham Hiệp, không khỏi nhớ tới chuyện lúc trước bọn họ lạc đường đến đây, bị đám cướp kia đuổi chạy trốn, so sánh với nhau, lúc này thật đúng là hả hê lòng người.

Sau khi nhóm Yêu Lang đến Hắc Nham Hiệp, không nói hai lời, liền bắt đầu công kích.

"Phu quân, lần trước chẳng phải chàng nói, nếu như chúng ta lại đi ngang qua Hắc Nham Hiệp, sẽ dùng Bạo Liệt Châu nổ một mảnh hắc nham kia sao?" Hai mắt Văn Kiều sáng lóng lánh mà nhìn hắn: "Chúng ta có ra tay không?"

Ninh Ngộ Châu nhìn trận phòng ngự của Hắc Nham Hiệp bị đại quân Yêu Lang vây công, linh quang lấp lóe kịch liệt, tiếp tục kéo xuống như vậy, trận phòng ngự này sẽ không kiên trì được bao lâu.

"Chờ Lang Vương công phá lồng phòng ngự, sau đó chúng ta liền đi qua."

"Cũng được."

Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ tràn đầy phấn khởi đứng xem đại quân Yêu Lang tiếp cận, đối đầu đám cướp nổi tiếng xấu xa kia.

Lang Vương treo đứng ở giữa không trung, nhìn chằm chằm đám cướp Hắc Nham Hiệp bên trong, đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng sói tru.

Bên trong tiếng sói tru ẩn chứa uy áp của yêu thú cấp chín, đẩy ra từng đợt, đám cướp Hắc Nham Hiệp khí huyết mãnh liệt, trong nháy mắt ngã hơn phân nửa, những người còn lại đều là tu vi tương đối cao, đang đau khổ chống đỡ.

Một tiếng sói tru này của Lang Vương, rốt cuộc bức ra người tu luyện cấp cao bên trong Hắc Nham Hiệp.

Một người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông từ bên trong đám cướp Hắc Nham Hiệp bay ra, đứng ở giữa không trung, giằng co với Lang Vương.

Người tu luyện này là một nam tử vóc người thon gầy thấp bé, cũng không biết có phải là luyện tà công gì hay không, dung mạo ngoại hình cũng không dễ nhìn, một đôi mắt âm lãnh như rắn độc ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, đặc biệt khiếp người.

Nam tử thon gầy phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị, "Lang Vương, chẳng phải ngươi đang tìm con non của mình sao? Chạy đến Hắc Nham Hiệp làm cái gì? Ngươi sẽ không cho rằng con non của mình ở Hắc Nham Hiệp chứ? Uổng ngươi một đời thông minh, lại bị người ta lừa đi vào Hắc Nham Hiệp, chậc chậc chậc."

Lang Vương không nói nhảm với hắn ta, trực tiếp phát ra một tiếng thét dài.

Nam tử thon gầy chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lang Vương đã tu luyện tới cấp chín hậu kỳ, lúc nào cũng có thể hóa hình, mà hắn ta chỉ là cảnh giới Nguyên Tông sơ kỳ, đối đầu với Lang Vương không chiếm được lợi ích.

Hắn ta kìm lại máu đã vọt tới trong miệng, tiếp tục dùng một loại giọng điệu khinh thường nói: "Lang Vương, ta không biết vì sao ngươi cho rằng sói con của mình tại Hắc Nham Hiệp, người nói cho ngươi nhất định lòng mang ý đồ xấu, muốn mượn tay của ngươi trừ bỏ Hắc Nham Hiệp. Ngươi phải suy nghĩ kỹ, Thanh Dực Yêu Lang nhất tộc các ngươi thật sự muốn đối nghịch với Hắc Nham Hiệp chúng ta?"

Nghe được lời nam tử thon gầy này, Văn Kiều lập tức có chút tức giận.

"Đại Kiến Tiểu Kiến sẽ không chỉ sai đường, sói con nhất định ở đây." Nàng nói chắc chắn.

Ninh Ngộ Châu đột nhiên hỏi: "A Xúc, Hoàng Tinh Kiến làm thế nào biết sói con ở đây?"

Văn Kiều kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng không biết sao? Đây là thiên phú sau khi Đại Kiến Tiểu Kiến biến dị nha, nó có thể cảm giác được vị trí của đồ vật giống nhau, dẫn đường rất lợi hại nha. Lúc trước chẳng phải Đại Kiến Tiểu Kiến đã tiếp xúc với lông của sói con sao, cho nên nó liền dẫn chúng ta tới đây, sói con nhất định ở bên trong Hắc Nham Hiệp, Đại Kiến Tiểu Kiến sẽ không chỉ sai."

Ninh Ngộ Châu giờ mới hiểu được, nhịn không được nhìn về phía hai con Hoàng Tinh Kiến dựa vào miệng túi tiền nhìn khắp nơi kia, ngược lại không nghĩ tới Hoàng Tinh Kiến biến dị còn có thiên phú như vậy.

Bọn nó có loại thiên phú này, nếu có thể cẩn thận lợi dụng, về sau bí cảnh, huyễn cảnh gì đó, căn bản không thể lừa được cảm giác của bọn nó.

Ninh Ngộ Châu rốt cuộc cảm thấy hai con Hoàng Tinh Kiến này giống như cũng không quá vô dụng như vậy.

Hai người nói xong, tiếp tục quan sát trận chiến trước mặt.

Cũng không biết có phải là yêu thể Văn Kiều có được mị lực khiến đám yêu thú không khỏi thân cận và tin tưởng hay không, dù sao mặc kệ nam tử thon gầy kia miệng lưỡi dẻo quẹo như thế nào, Lang Vương đối với Văn Kiều chính là tin tưởng không nghi ngờ, không bị hắn ta xúi giục, thấy nam tử thon gầy kia đang ngụy biện ở chỗ này, không nói hai lời, trực tiếp động thủ.

Lang Vương tự mình công kích trận phòng hộ của Hắc Nham Hiệp.

Sao trận phòng hộ có thể chịu được công kích của Lang Vương cấp chín hậu kỳ, chèo chống chưa tới nửa canh giờ, rốt cuộc phá vỡ một cái miệng lớn, Lang Vương phát ra một tiếng sói tru, đàn sói dồn dập tràn vào Hắc Nham Hiệp.

"Chúng ta cũng đi vào."

Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, xen lẫn trong đàn sói, đi theo tiến vào Hắc Nham Hiệp.

Hắc Nham Hiệp là một hẻm núi hình thành từ một mảnh sa nham màu đen, do đó được gọi tên như vậy.

Hẻm núi Hắc Nham Hiệp chật hẹp uốn lượn, trên hẹp dưới rộng, nhóm Yêu Lang chỉ cần thủ ở phía trên, đã có thể ngăn chặn toàn bộ đường người tu luyện có thể chạy trốn.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu khoác áo choàng lên, sau khi đi theo đàn sói trà trộn vào Hắc Nham Hiệp, bọn họ cũng không vội giết giặc cướp, mà là để hai con Hoàng Tinh Kiến tiếp tục dẫn đường tìm kiếm sói con.

Lang Vương sẽ trực tiếp công phá trận phòng ngự của Hắc Nham Hiệp, dẫn đàn sói đánh vào, cũng vì ôm mục đích này, bọn nó hấp dẫn sự chú ý của đám cướp ở phía trước, để hai người Văn Kiều mang theo Hoàng Tinh Kiến đi tìm sói con.

Bởi vì đại quân Yêu Lang đánh vào, nhóm cướp ngày xưa phách lối đến không ai bì nổi chỉ có thể chạy trốn, cho dù có phản kháng, cũng bị Lang Vương giải quyết. Lang Vương trực tiếp giết nam tử thon gầy kia, đem thi thể của hắn ta hung hăng ném vào trong hẻm núi, máu chảy đầy đất, thấm vào sa nham màu đen kia.

Một màn này chấn nhiếp không ít tên cướp.

Đám cướp vừa chạy trốn vào trong nham động, vừa kêu to: "Mau đi mời Ô đại nhân."

"Ô đại nhân đang bế quan, không thể kinh động hắn ta!"

"Vậy làm sao bây giờ.."

Đám cướp vẻ mặt cầu xin, hết lần này tới lần khác vào thời điểm này, Ô đại nhân lại đang bế quan, nếu không sao có thể cho phép Lang Vương làm càn ở đây? Nhưng mà nhìn đàn sói đã ngăn chặn tại hẻm núi, bọn họ cũng chỉ có thể chạy về phía Ô đại nhân bế quan, nhìn xem có thể gọi người đi ra đuổi đại quân Yêu Lang hay không.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngụy trang thành người bên trong đám cướp Hắc Nham Hiệp, nhanh chóng trốn vào nham động màu đen ở xung quanh.

Muốn ngụy trang thành giặc cướp cũng rất đơn giản, trên người bọn họ đều khoác áo choàng, chỉ cần không cởi xuống, những tên cướp kia thấy không rõ hình dạng của bọn họ, đương nhiên sẽ không hoài nghi. Hơn nữa hiện tại Yêu Lang đã đánh vào, đám giặc cướp đều bận rộn đào mệnh, nào có ở không đi chú ý có phải có người ngoài mượn cơ hội chạy vào hay không.

Như thế, cũng thuận tiện bọn họ hành động.

Thấy xung quanh không có ai chú ý, hai con Hoàng Tinh Kiến từ trong túi tiền bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, hai chiếc râu giật giật ở xung quanh, kế tiếp chọn một phương hướng, bò qua cực nhanh.

Hai người đi theo đằng sau hai con Hoàng Tinh Kiến.