Editor : Mai Tuyết Vân

Tâm tình tôt đẹp của Quý Tinh bị cắt ngang, không ngờ chưa được bao lâu, hắn lập tức mang thú vui mới đến trước mặt nàng thị uy? Nhưng hắn đúng là quá coi thường nàng rồi, cuối cùng nàng không mua gì cả, trở về Nam Cung phủ.

“Tinh nhi, con đã trở về?” Thượng Quan Mân tiến lên thân thiết kéo laasy tay nàng, có một số việc bà cũng có nghe nói đến, uất ức cho Tinh nhi rồi. “Mẹ, người làm sao vậy?” Quý Tinh mỉm cười nhìn nàng, Thượng Quan Mân há miệng, cuối cùng cũng không nói ra.

“Không có việc gì, chẳng qua con cứ một mực sống ở Ám Hương Các, cũng không có thời gian nói chuyện nhiều với ta.” Nghe đến đây, Quý Tinh gật đầu, “Được rồi, hôm nay con cũng rãnh rỗi, con nói chuyện với người có được hay không?” Nghe nàng nói như vậy, Thượng Quan Mân vui vẻ ưng thuận.

“Được rồi, tốt lắm” Nói xong kéo nàng đi đến vườn hoa, hai người vào trong lương đình rồi ngồi xuống, lúc này Thượng Quan Mân mới phát hiện ra không biết nên nói cái gì cho phải, ngược lại Quý Tinh đã nói nhưng bà vẫn khoog dám mở miệng.

"Mẹ, thời gian này chuyện của Nam Cung Hi con đều biết.” nàng thở dài, Thượng Quan Mân sững sờ, không biết nên nói cái gì để an ủi nàng, nói cho đến cùng thì đều tại nhi tử của bà không biết đã ăn trúng phải gió gì.

“Tinh nhi, có thể hắn nhất thời hồ đồ, con đừng so đo đi tìm hắn.” Thượng Quan Mân giải thích, Quý Tinh cũng nhìn bà, “Mẹ, trước đây con đã từng nói, phu quân của con chỉ có thể có duy nhất một mình con, nếu như không làm được, con sẽ rời đi.” Thượng Quan Mân cứng người tại chỗ, ý tứ của Tinh nhi là muốn rời đi sao?

"Tinh nhi, có lẽ mọi chuyện cũng không như con nhìn thấy. . ." Những lời nói này của bà cũng không nắm chắc, bởi vì bà nhìn thấy Nam Cung Hi ôm một nữ nhân đang nói cười đi tới nơi này.

“Mẹ, người cũng không thể nắm chắc đúng không?” Bà nhìn thấy, làm sao Quý Tinh có thể không nhìn thấy được đây, từ xa Nam Cung Hi lập tức nhìn thấy hai người trong lương đình, thế nào đây, hắn nghĩ cách làm mẹ vui lòng?

“Tuyết nhi, đến bái kiến mẹ ta” Hắn mang người tiến lên, “Tuyết nhi gặp qua lão phu nhân.” Thượng Quan Mân không cho nàng sắc mặt tốt cũng không biết nữ nhân này từ chỗ nào chui ra.

"Hừ." Thấy thái độ của Thượng Quan Mân Nam Cung Hi lại xem như hoàn toàn là do Quý Tinh nói cái gì đó. “Mẹ, người đừng nghe người khác nói bậy, con còn đang định cưới Trữ Tuyết.” Nghe hắn nói như vậy, nếu trong tay Thượng Quan Mân có gây gộc đã lập tức đánh trực tiếp lên người hắn rồi.

"Ngươi nói cái gì? Cưới nàng?Còn Tinh nhi phải làm thế nào?" Nghe được cái này, Nam Cung Hi nhíu mày, còn nàng ư?"Nàng? Làm thiếp, ta muốn Tuyết nhi kiêu ngạo." Mới vừa nói xong, Thượng Quan Mân vỗ bàn một cái đứng lên, "Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?" Mắt thấy hai người muốn cãi vả, Quý Tinh mở miệng.

"Mẹ, ta con muốn một mình nói chuyện với chàng một chút.'' Chỉ thấy nàng bình tĩnh mở miệng, giống như chuyện mới vừa rồi không có quan hệ gì đến nàng. Thượng Quan Mân nhìn nàng một chút , "Ngươi, đi với ta." Nói xong kéo Trữ Tuyết đi, lại bị Nam Cung Hi ngăn cản.

"Ngươi đừng nghĩ lại dùng thủ đoạn chia rẽ chúng ta, có lời gì nói ở trước mặt chúng ta là được rồi." Hắn bày ra dáng vẻ che chở Trữ Tuyết, Thượng Quan Mân đã sớm tức giận đến phát run, làm sao hắn lại biến thành cái bộ dạng này?

"Ta chia rẽ các ngươi?" Quý Tinh giống như là đang được nghe chuyện cười, Nam Cung Hi nhìn nàng chằm chằm, đã cười đủ chưa? Cười một hồi, Quý Tinh dừng lại, đứng lên đi đến chỗ bọn họ.

"Yên tâm, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, lấy hưu thư ra đây, ta không có hứng thú chơi trò chung chồng với ngươi, ta nghĩ nàng ta cũng vậy." Nam Cung Hi nhìn nàng, suy tư về độ chân thật trong lời nàng nói.

"Cho ta hưu thư, ta lập tức đi ngay." Hình như hắn rất băn khoăn, quý chuyện mở miệng."Không được! Không thể bỏ!" Thượng Quan Mân vội vàng ngăn cản."Tốt! Ta sẽ đi viết." Nói xong Nam Cung Hi xoay người chạy về phía thư phòng, Thượng Quan Mân vội vàng đuổi theo, để lại Quý Tinh và Trữ Tuyết ở trong đình nghỉ mát.

"Người nọ cho ngươi bao nhiêu thứ tốt?" Quý Tinh nhìn nàng mở miệng, Trữ Tuyết ánh mắt lập lòe, "Ta không hiểu ngươi nói cái gì, ta và Hi vốn chính là lưỡng tình tương duyệt, là ngươi phá hư chúng ta."

Quý Tinh nhìn cô ta từ từ đến gần, Trữ Tuyết nuốt nước miếng một cái, từ từ bước lui về phía sau, "Ngươi đang muốn làm gì?" Cô ta hoảng sợ nhìn nàng, "Yên tâm, ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy ."

Trong thư phòng, Nam Cung Hi lập tức mài mực, cầm giấy lên muốn viết, Thượng Quan Mân tiến lên giành lấy, đoạt mấy lần, Nam Cung Hi thật sự không chịu nổi bà nữa, Quý Tinh có gì tốt, cho nên dứt khoát điểm huyệt đạo mẹ mình.

"Hi nhi, ngươi mau thả ta ra, ngươi ngươi sẽ phải hối hận." Mắt thấy con trai mình đã viết xong hưu thư, bà càng thêm gấp gáp đến nỗi lời nói không mạch lạc, "Mẹ, người yên tâm, Trữ Tuyết rất tốt." Nói xong, hắn đã viết hưu thư xong, cầm giấy lên, hắn thổi thổi, lập tức chạy vội đi ra ngoài.

"Nam Cung Hi! Ngươi trở lạicho ta trở lại!" Thượng Quan Mân hô to, nhưng người chạy ra ngoài căn bản không có để ý tới bà, bên kia, Hách Liên Viên hết bận chuyện liền lập tức chạy tới Nam Cung phủ, hi vọng nàng không có việc gì.

"Ngươi đừng tới nữa rồi." Sau lưng Trữ Tuyết chính là bậc thang, Quý Tinh trong lòng không khó chịu chỉ muốn dọa nàng một chút mà thôi, đang lúc nàng muốn lui về phía sau, Trữ Tuyết lại có thể lăn xuống bậc thang, "A!" Nàng ngã trên mặt đất cũng không nhúc nhích, Quý Tinh vội vàng chạy xuống đi kiểm tra, nhưng có người còn nhanh hơn nàng.

"Tuyết Nhi, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta." Nam Cung Hi đỡ người bể đầu chảy máu dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tinh, "Tại sao ngươi lại hận nàng đến vậy? Vậy thì ngươi căn bản muốn nàng chết?" Ánh mắt hắn lo lắng nhìn cô ta.

"Không có, ta không có hại nàng!" Đó là ngoài ý muốn, nàng bị người ta ghét oan uổng, nhưng Nam Cung Hi lại nghe không vào được, "Hưu thư cho ngươi, về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng ta." Một trang giấy quăng lên mặt nàng , Quý Tinh bắt được tờ giấy, chỉ là nàng không muốn bị hiểu lầm, "Cái đó. . ." Tay nàng mới vừa đụng phải y phục của hắn, liền bị văng ra ngoài.

"Này! Cứu ta!" Sắc mặt Quý Tinh tái nhợt ôm bụng, Nam Cung Hi cũng run rẩy ôm lấy Trữ Tuyết trên đất, "Tuyết Nhi, đều tại ta không tốt." Hắn tự trách, sau đó tức giận quay đầu muốn giáo huấn Quý Tinh, chỉ là một màn trước mắt để cho hắn ngây ngẩn cả người.

"Ngươi đừng đóng kịch!" Hắn rống to, tại sao dưới người nàng lại có một mảnh máu đỏ ? Hắn không dám nghĩ tới, diễn trò? Quý Tinh tự giễu, "Đúng vậy , ta là đang diễn trò. . . Nam Cung hi, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, Quý Tinh ta thề với trời, sẽ không bao giờ nữa cần ngươi!" Đứa bé, mẹ thực xin lỗi con.

"Ta đi để cho người." Nói qua ôm Trữ Tuyết rời đi, để cho người? Nàng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao?"Nàng không sao chứ?" Quý Tinh trong lúc mơ màng thấy một người quen, chỉ là nàng không có hơi sức trả lời, trước mắt khoảng không gian đen kịt. . .