"Hả, Tinh nhi, muội làm gì mà mới sáng sớm đã kêu tỷ ra ngoài thế hả? Rỷ còn muốn ngủ mà." Nói xong nàng lại nằm xuống giừơng của Quý Tinh tiếp tục ngáy to, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, "Vào đi." Nàng vừa dứt lời, Hác Liên Viên đã xuất hiện ở trong phòng, hắn thật là nhanh nhẹn.

"Lâm Nhược Tịch, đứng lên cho muội! Muội có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hai người." Nàng hét lên với người nằm trên giường, "Nói chuyện gì hả? Tỷ rất buồn ngủ, còn nữa ở đâu ra. . . Á! Làm sao hắn lại ở đây." Nàng mở mắt ra chỉ về phía Hách Liên Viên, sau đó nhìn lại chính mình một lượt, còn đang mặc áo ngủ, vội vàng kéo chăn đắp lên mình.

"Cô nghĩ rằng ta tàng hình là được." Cũng không phải là không mặc y phục, lần trước bị nàng kéo đi nhìn nữ nhân kia, hiện tại nhìn thấy nàng như vậy cũng không cảm thấy khiếp sợ nữa rồi. "Ngươi. . . Ngươi. . . " Nàng chỉ tay vào hắn.

"Được rồi, muội thật sự có việc quan trọng." Quý Tinh nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, lần này Lâm Nhược Tịch cũng phải ngồi thẳng người lên, chỉ là núp trong chăn không ra mà thôi. "Anh có còn nhớ người tên Diệp Thiên hay không?." Hách Liên Viên gật đầu, còn Lâm Nhược Tịch lại không hiểu ra sao? Diệp Thiên? Là ai vậy.

"Thế nào rồi?" Hách Liên Viên hỏi, thế nào mà nàng lại mang bộ dạng nghiêm túc đến vậy?"Hắn là sư phụ của Nam Cung Hi, hơn nữa hiện tại cũng không biết Nam Cung Hi bị cái gì, bây giờ hai người bọn họ lại muốn đối phó ta." Mặc dù Lâm Nhược Tịch không biết Diệp Thiên là ai, nhưng nghe nói có người muốn hại Tinh Nhi, vậy thì nhất định không được.

"Cái gì? Nam Cung Hi muốn hại cô?" Làm sao có thể được? Không chỉ nàng, mà tất cả mọi người đều cho là không thể nào, nhưng chuyện này cũng sự thật không thể chối."Ừ, cho nên muội muốn hỏi xem hai người thấy thế nào ?" Nói xong nàng nhìn sang Hách Liên Viên.

Hách Liên Viên cau mày, hiện tại tên Diệp Thiên kia đã thay đổi rất hiểm độc, chỉ là. . . Hắn nhìn Quý Tinh, "Có phải anh đã suy nghĩ ra cái gì hay không?" Quý Tinh tán thưởng nhìn hắn, hắn gật đầu một cái, "Ý tưởng gì vậy?" Lâm Nhược Tịch cũng tiến lên hỏi.

"Lấy được hưu thư, rời khỏi thành đô." Những lời này vừa ra, Hách Liên Viên và Lâm Nhược Tịch đồng loạt nhìn về phía bụng của nàng, "Cô chắc chắn chứ?" Hách Liên Viên hỏi, Lâm Nhược Tịch cũng gật đầu, "Ừ." Nàng gật đầu một cái, biết ý nghĩ của bọn họ, cho nên nói nơi này thật đợi không được.

"Đứa bé kia làm thế nào?" Lâm Nhược Tịch hoa chân múa tay, "Tái giá." Quý Tinh nói nửa đùa nửa thật, nhưng cũng làm Lâm Nhược Tịch phải há to miệng, trước đây nàng vẫn cảm thấy Quý Tinh là một loại người khác thường, không ngờ đến cái này cũng không ngoại lệ.

"Được, nếu như không có người nào thích hợp, còn có ta." Lần này Lâm Nhược Tịch trực tiếp ngã lăn trên đất, cái gì Hách Liên Viên không phải chứ? Đúng là hắn đã sớm dòm ngó Tinh nhi rồi sao?"Cảm tạ huynh!.", Quý Tinh tựa vào bờ vai của hắn, mặt của hắn trở nên đỏ bừng, cằm của Lâm Nhược Tịch lại rớt xuống thêm lần nữa, tên kia lại có thể đỏ mặt à?

"Hai người các ngươi, có phải nên nói là đi nơi nào thì được hay không? Còn nữa Nhược Tịch đây vốn là tâm huyết của tỷ, nếu tỷ không muốn đi, vậy muội đi một mình cũng tốt." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, lúc đầu nếu không phải vì nàng nơi này đã chẳng mở cửa, hơn nữa cũng đã mở lâu như vậy, tiền vốn cũng đã sớm thu hồi đủ.

"Không, ta muốn đi cùng với muội, chúng ta không phải là hảo tỷ muội hay sao?." Nói xong nàng tiến lên ôm lấy Quý Tinh, bị chính phu quân của mình đối xử như vậy nàng nhất định rất đau lòng, chỉ là nàng sẽ không nói ra mà thôi, nàng đi đâu thì Nhược Tịch theo đến đó, Hách Liên Viên và nàng có cùng ý tưởng.

"Được, chúng ta đi trước dọn đường, nơi đó ta có phòng trống bỏ không đã lâu, có thể thu dọn để ở." Lâm Nhược Tịch và Quý Tinh cùng quay đầu lại nhìn hắn, gật đầu một cái, hắn cũng không đến nổi đáng ghét, Nhược Tịch phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

"Ừ, tỷ sẽ chuẩn bị tốt nơi này." Nàng sẽ tìm một người tin cẩn tiếp tục coi sóc, dù sao nơi này cũng là tâm huyết của các nàng, còn Gấm Nghệ phường, hiện tại Quý Tinh không vẽ đồ nữa thì cũng đủ rồi, cùng lắm đến chỗ ở mới họ lại mở, dù sao nàng cũng có tiền.

"Ta cũng đi chuẩn bị bên kia, chính cô phải cẩn thận một chút." Lời này Hách Liên Hiên nói với Quý Tinh; nàng gật đầu, vì tương lai của chính mình, nàng nhất định, huống chi không có nam nhân nàng cũng sẽ không chết, coi như mình đã lãnh đủ bài học rồi.

"Nếu không, Tinh nhi vậy muội đừng về nữa." Lâm Nhược Tịch lo lắng nhìn nàng, vừa nghĩ tới người bên gối muốn hại nàng, nàng liền rợn cả tóc gáy, "Nhược tịch, đừng lo lắng, muội sẽ không có chuyện gì đâu." Nói là nói như vậy, nhưng nàng thật sự không yên lòng, Hách Liên Viên nhìn thấu băn khoăn nơi đáy mắt của nàng , xem ra hắn phải giúp nàng mới được.