Editor: Lakshmi (Dịch chương này chắc mất máu chết quá! :3)

"Phu quân. . . Còn không qua đây?" Nghe được giọng nói của Quý Tinh, Nam Cung Hi xoay người, chỉ là vừa nhì thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên có cái gì đó từ trong lỗ mũi của hắn chảy ra, nàng. . . Nàng lại có thể cởi quần áo chỉ để lại cái yếm thôi.

"Hả! Làm sao chàng lại bị chảy máu mũi vậy?" Nàng lập tức vọt tới trước mặt hắn, muốn giúp hắn lau đi, "Cái đó, Tinh nhi, ta tự mình được ." Nói xong hắn dùng tay áo lau mũi của mình.

"Tinh. . . Tinh nhi, nàng có lạnh hay không? Đúng rồi, trước hết nàng quấn cái này lại đi." Nói xong đưa cái chăn cầm trong tay chăn phủ lên trên cơ thể nàng, Quý Tinh im lặng nhìn hắn, "Không có! Thiếp không lạnh, chàng nhìn bản thân một chút xem đang toát mồ hôi đây này, có phải quá nóng hay không? Nếu vậy chàng cũng cởi điểm y phục ra đi." Nói xong đưa tay phải qua kéo đai lưng bên hông hắn.

"Hả! Đừng, đừng kéo, Tinh nhi, nàng đừng đùa nữa có được hay không?" Nhìn hắn giống như đang cầu khẩn nàng, Quý Tinh thật sự muốn bổ đầu hắn ra để xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, thế nào lại trở thành bộ dạng như thế này.

"Chàng cởi hay không cởi?" Nhìn người trước mắt đổi sắc mặt, Nam Cung Hi buông lỏng tay đang kéo đai lưng hắn, Lúc này Quý Tinh mới thoả mãn gật đầu, hoàn toàn không để ý tới người nọ đầu đã đầy mồ hôi, trực tiếp kéo đai lưng của hắn ra, tiến lên thô lỗ cởi y phục của hắn.

"Tinh. . . Tinh nhi." Nam Cung Hi ngượng ngùng che lồng ngực của mình, trên người hắn trống trơn, "Đi thôi, đi ngủ." Quý Tinh ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, Nam Cung Hi run người, cứng đờ tại chỗ.

Quý Tinh lôi hắn đi tới bên giường, đẩy hắn lên, rồi tự mình cũng ngồi lên theo, "Phu quân, chàng làm sao vậy?" Người này lại có thể ngượng ngùng với , nàng là một nữ nhân còn chưangượng ngùng, hắn đỏ bừng cả mặt !

"Không có. . . Không có gì." Nàng tinh ý nhận ra đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân, trước kia hắn giữ mình rất trong sạch ."A." Quý Tinh trả lời một tiếng, bàn tay đưa ra sau lưng, cởi cái yếm xuống, sau đó kéo tay Nam Cung Hi qua.

"Tinh. . ." Nam Cung Hi quay người lại, nhìn thấy cơ thể trần trụi của nàng, lại nhìn tay của mình lại có thể đang . . . Lúc này mũi của hắn lại lần nữa không chịu nỗi mà chảy máu, Quý Tinh nghĩ mãi, lại chảy máu mũi?

"Chàng mau nằm xuống, đầu nâng lên." Ngay sau đó nàng rút ra một cái khăn tay giúp hắn lau đi, chỉ là. . . Nàng càng lau lại càng nhiều là làm sao? Nhìn khăn bị nhuốm đỏ máu, nàng bị dọa sợ. Thật ra thì nàng làm cho Nam Cung Hi phải ngẩng đầu, hắn lại nhìn thấy thân thể của nàng thế là máu lập tức chảy không ngừng.

"Này, chàng đừng làm ta sợ, máu sao lại chảy không ngừng thế này?" Nàng lại vội vã đổi một tấm khăn khác suy tính có nên đi tìm đại phu hay không, cái này nói ra còn không phải khiến mọi người cười rơi răng hay sao, động phòng mà thôi lại có thể làm cho nam nhân như hắn chảy máu không ngừng.

"Cái đó, ta tự mình làm được rồi." Nam Cung Hi nhận lấy khăn trong tay nàng, hơi nghiêng mặt đi, chỉ cần không nhìn nàng máu cũng sẽ không chảy."Chàng đã khá hơn hay chưa?" Quý Tinh nhô đầu ra hỏi hắn, Nam Cung Hi gật đầu một cái, máu đã dừng lại.

"Thiếp nói chàng, chỉ có động phòng thì mới có thể. . ." Quý Tinh không nói tiếp, nhưng là Nam Cung Hi hiểu rất rõ, động phòng? Đúng vậy! Trước đây bọn họ vẫn chưa động phòng cho nên không thể tính là vợ chồng thật sự, mà bây giờ nàng lại có thể. . .

"Thôi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong nàng nằm xuống, kéo chăn qua, Nam Cung Hi vừa nghe thấy lời ấy, không được, thật vất vả nàng mới chủ động một lần như vậy, lần sau không biết phải đợi đến lúc nào.

"Ưmh, làm sao chàng. . ." Quý Tinh còn chưa nói xong miệng đã bị ngăn lại, "A, đau, rốt cuộc chàng có thể hay không hả?" Nghe lời đầy vẻ oán trách, Nam Cung Hi càng thêm"ra sức", "Ôi! Đau, chàng nhẹ một chút, đừng di chuyển, chờ một chút." Quả nhiên nam nhân ở trên người nàng dừng lại bất động một hồi lâu, "Nàng vẫn nghĩ như vậy ư?" Mới vừa nói xong, Quý Tinh liền hối hận.

"A! Chàng dừng lại đi, thiếp rất mệt." Kết quả là nam nhân kia không nghe thấy lời của nàng..., chỉ nghe được trong gian phòng của bọn họ tiếng giường kẽo kẹt và lời oán trách vang lên suốt cả đêm. . . .