Bên kia Quý Tinh đang bưng nứơc rót trà cho hai ngừoi ngồi truớc mặt, tự bản thân nàng cũng rót cho mình một chén, hắn viết hưu thư có cần lâu như vậy không? Nàng đưa cái ly lại gần khoé miệng khẽ nhấp một ngụm, trà vừa mới uống vào trong miệng lại bị hai ngừơi mới đến xông vào làm cho kinh ngạc mà phun ra ngoài.

“Khụ khụ. . . khụ khụ. . .” nàng vỗ vỗ lồng ngực mình, hắn lại có thể trực tiếp kéo Thuợc Duợc đến tận đây ư? Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo cũng không hiểu gì cả, con trai nhà mình sao lại lôi kéo một cô nuơng khác ?

“Ai nha! Nam cung thiếu gia, sao nguời lại có thể cuớp cô nuơng của kỹ viện nhà chúng tôi đi đuợc" Lâm Nhuợc Tịch thở hổn hển đuổi theo nói ra lời này, Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo mới vừa uống trà xong cũng đều phun toàn bộ ra ngoài, kỹ . . . kỹ viện? Vậy Tinh nhi phải làm thế nào? Hai ngừoi quay đầu nhìn nàng còn Quý Tinh thì lại không có phản ứng gì đặc biệt.

“Chàng.... Chàng đã thay Thuợc Duợc chuộc thân rồi sao?” Quý Tinh thuận miệng hỏi vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo thiếu chút nữa là té từ trên ghế xuống. . . chuộc thân? Hắn đang nghĩ cái gì vậy?

"Cô, nói nhanh lên đêm hôm đó chúng ta không có gì đúng không?" Hắn đẩy Thược Dược đến truớc mặt Quý Tinh, nghe hắn nói như vậy Quý Tinh suýt nữa bị sặc bởi chính nuớc miếng của mình, “Khụ khụ. . .Khụ khụ. . .” Thuợc Duợc nhìn nàng kỳ quái không phải là nàng đã sớm giải thích qua rồi sao? Thế nào mà Nam Cung thiếu gia lại bắt nàng giải thích lần nữa?

"Đêm hôm đó?" Thượng Quan Mân thét lên chói tai, "Hi nhi chẳng lẽ con đi. . . Đi chơi gái ư?" Nói xong lời này, bà liền phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng ngậm miệng lại, Nam Cung Hi đã tức đến xạm mặt lại, mẹ của hắn còn gắn thêm tội danh cho hắn nữa là thế nào?

"Oa! Tinh nhi muội cũng ở đây à, muội xem một chút, là hắn đoạt Thuợc Duợc đi còn chưa đưa tiền ! Hơn nữa ta cũng đã nói còn chưa đến lúc để tiếp khác.” Lâm Nhuợc Tịch nói xong làm tất cả mọi ngừoi đều quay sang nhìn Nam Cung Hi, nữ nhân kia! Hắn thật sự rát muốn tiến lên bóp chết nàng ta!

"Ngươi. . . Ngươi. . ." nàng không ngừng bắn ánh mắt khiêu khích đến hắn, Nam Cung Hi giận đến nghiến răng, chỉ là người nọ núp ở sau lưng Quý Tinh, "Ngày hôm ấy. . . Ngày đó chuyện gì cũng không có xảy ra! Chúng ta chỉ ngủ chung một giường thôi mà !" Nam Cung Hi rống to.

"Ta có thể hỏi một chút không, các ngươi ai ngủ trên giường? Người nào ngủ hả?" Lâm Nhược Tịch lộ ra cái đầu nhỏ tò mò hỏi, Nam Cung Hi nắm hai tay lại thật chặt kêu vài tiếng rắc rắc vang dội, “Khụ . . .Coi như ta chưa hỏi.” Nàng tiếp tục lùi ra sau lưng Quý Tinh.

"Nam. . . Nam Cung thiếu gia, chuyện này Tình tỷ cũng đã biết." lúc này Thược Dược mới yếu ớt mở miệng nói, Nam Cung Hi nhìn Quý Tinh kgông dám tin nhưng thấy đối phuơng gật đầu một cái, trong lúc nhất thời hắn hoá đá, nàng... nàng biết?

Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo vỗ vỗ lồng ngực của mình, còn may, còn may, chỉ là một phen sợ bóng sợ gió mà thôi. Nhi tử của bọn họ không phải loại ngừoi như vậy.

"Nàng biết? Vậy sao nàng còn phải. . ." Hai chữ thư từ hôn hắn không nói ra, chỉ nhìn cha mẹ hắn một cái, “Khụ! Chúng ta chợt nhớ ra có việc, đi truớc đây.” Thuợng Quan Mân kéo Nam Cung Hi còn chưa hiểu rõ tình huống đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ đã ra ngoài, Thuợc Duợc và Nhuợc Tịch nhìn nhau một cái, “Thuợc Duợc, chúng ta trở về luyện tập nào.” Nói xong nhảy từ sau lưng Quý Tinh ra ngoài rồi kéo Thuợc Duợc chạy mất.

"Hưu thư viết xong chưa?" Quý Tinh nhìn hắn, Nam Cung Hi lắc đầu, hắn không thể không thừa nhận, bắt đầu từ lần đầu hắn nhìn thấy nàng thì hắn chỉ thích có mình nàng mà thôi, nếu không làm sao có thể tuỳ ý nghe theo nàng mọi chuyện!

"Vậy thì thiếp đi viết." Nói xong liền đi ra ngoài, Nam Cung Hi thấy nàng muốn đi lập tức tiến lên ôm lấy nàng vào lòng