Editor: Mai Tuyết Vân

Hai người đi theo Linh Lan, kỳ quái, nữ nhân kia muốn đưa Tử Hào đến đâu? Nhưng đã thấy Linh Lan dừng lại, nhìn xung quanh, Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo vội vàng tránh đi, không thấy ai, lúc này Linh Lan mới đi vào.

“Các ngươi đều phải chôn theo Liên tỷ tỷ của ta!’’ Nàng lấy một sợ dây trói Lâm Tử Hào tảng đá, còn mình thì đến bên kia nhìn vách sơn động. Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo đi theo, cũng kinh sợ, nơi này rõ ràng có người ở, rồi lại nhìn đứa trẻ bị trói vào tảng đá, nữ nhân kia muốn giở trò gì?

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu!’’ Nói xong nàng ta mở vách sơn động lấy một vật ra, ha ha…Nàng muốn chôn toàn bộ theo Liên tỷ tỷ! “Các ngươi núp không biết mệt à?’’ Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo giật mình, nàng phát hiện ra bọn họ? Chẳng lẽ nàng ta không hề đơn giản?

“Ngươi cố ý dẫn bọn ta đến?’’ Nam Cung Hi không ẩn thân nữa, trực tiếp ra ngoài, Long Thiên Hạo cũng thế. “Thông minh, chẳng qua các ngươi biết quá muộn.’’ Ý nàng ta là gì? Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo không hiểu.

“Biết đây là cái gì không? Đã nghe qua thuốc nổ hẹn giờ chưa?’’ Nói xong nàng xoay người nhìn bọn họ, Nam Cung Hi sững sờ, hẹn giờ thì hắn không hiểu, nhưng thuốc nổ thì hắn biết. Làm sao nàng ta chế được thuốc nổ? Tinh Nhi đã từng nói chỉ mình nàng có thể. “Xem ra các ngươi không biết, đây là đồ sư phụ ta để lại, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến.’’ Bọn chúng muốn Tử Nguyệt quốc sao? Được thôi, vậy nàng sẽ cho nổ nát nơi này.

“Ngươi mau dừng lại.’’ Nam Cung Hi hét lớn, Linh Lan nhìn hắn, “Xem ra ngươi biết, vậy uy lực của nó sẽ lớn đến đâu? Đến lúc đó nơi này sẽ bị san bằng.’’ Nàng tình nguyện để Tử Nguyệt quốc biến mất, cũng không muốn tâm huyết của nàng và Tử Liên trở thành của kẻ khác.

“Long Thiên Hạo, mau đi cứu Tử Hào.’’ Nam Cung Hi nói xong, lập tức xông về phía Linh Lan, Linh Lan không phải đối thủ của hắn, mới mấy chiêu đã gục không dậy nổi. Nam Cung Hi đi tới chỗ thứ kia, ngẩn người. “Không ích gì đâu, nó sẽ không dừng lại.’’ Linh Lan ôm ngực, thuốc nổ ở đây đủ khiến Tử Nguyệt quốc diệt vong.

Long Thiên Hạo vừa mới cởi trói cho Tử Hào, đã cảm thấy cả sơn động lắc lư, không được, nơi này sắp sụp rồi. Nam Cung Hi không có cách nào khiến nó dừng lại, vì thế chỉ còn cách là chạy thoát thân.

Hắn bay qua hội hợp với Long Thiên Hạo, hai người muốn rời khỏi đây, đột nhiên Long Thiên Hạo bị đập mạnh sau lưng, Tử Hào trong tay hắn té xuống, Nam Cung Hi vội vàng bắt được, “Ngươi làm sao vậy?’’ Nam Cung Hi nhìn hắn, trong lúc này lại gặp chuyện xui xẻo, sơn động cũng không trụ được bao lâu.

Bọn họ không biết là không chỉ sơn động, mà cả nước Tử Nguyệt đều rung chuyển, “Đại hoàng huynh, đã xảy ra chuyện gì?’’ Mọi người đều lắc đầu, cảm giác này… “Không xong! Là thuốc nổ!’’ Cảm giác này rất quen thuộc, nghe được lời nàng nói, mọi người đều ngẩn người.

‘‘Bây giờ phải làm sao? Đại ca ta còn ở bên trong?’’ Long Thiên Việt sốt ruột, sắc mặt Lâm Nhược Tịch càng tái nhợt, Tử Hào, Tử Hào còn ở bên trong, ‘‘Nhược Tịch! Nhược Tịch! Mau ngăn tỷ ấy lại!’’ Qúy Tinh hét lên, Lâm Nhược Tịch đã bị Tuyết Phi Văn ngăn lại, hôm nay Tử Nguyệt quốc đã như vậy, không cần thiết phải tranh nữa.

"Thuốc nổ là cái gì?" Tuyết Phi Bằng hỏi, mọi người đều nhìn Qúy Tinh, nàng liếc nhìn bọn họ, nói về uy lực của thuốc nổ, khiến bọn họ đều ngây người. Theo lời nàng nói, động tĩnh lớn như thế không phải là muốn san bằng Tử Nguyệt quốc sao?

Điều Qúy Tinh lo lắng nhất là còn người bên trong, Long Thiên Hạo, Nam Cung Hi và Tử Hào, còn chưa ra ngoài, Lâm Nhược Tịch vì quá kích động đã hôn mê bất tỉnh, như vậy cũng tốt, ít nhất nàng ấy cũng sẽ không thể chạy vào trong.

‘‘Ngươi đi trước đi.’’ Long Thiên Hạo nói với Nam Cung Hi, nữ nhân kia, lại có thể ám toán hắn, nhìn thấy bộ dạng của Long Thiên Hạo, Nam Cung Hi chuyển mắt về phía nữ nhân bị mình đánh ngã dưới đất, nhất định là nàng ta giở quỷ kế, "Long Thiên Hạo, Tử Liên tỷ tỷ chờ ngươi dưới hoàng tuyền.’’ Linh Lan nói với hắn.

"Đi, ta đỡ ngươi ra ngoài.’’ Nam Cung Hi một tay bế Tử Hào, một tay đỡ Long Thiên Hạo, ai ngờ đá vụn trong sơn động rơi xuống, có một khối vừa đúng đè lên Long Thiên Hạo, Nam Cung Hi lập tức buông Tử Hào ra, muốn nhấc tảng đá đó lên.

"Đừng động vào ta, ngươi mau đi đi!’’ Nơi này sẽ sụp xuống hết, "Ngươi đừng nói những lời xúi quẩy đó!’’ Nam Cung Hi hét lên, tay dùng lực chuẩn bị nâng tảng đá trên người hắn xuống, nhưng đá vụn rơi xuống càng lúc càng nhiều ngăn cản hắn. Thấy đá vụn rơi nhiều như thế, Long Thiên Hạo biết mình tránh không thoát khiếp này.

"Giúp ta đưa cái này cho Nhược Tịch, các ngươi mau đi đi! Đừng động vào ta.’’ Hắn lấy ngọc bộ Lâm Nhược Tịch trả lại cho hắn lúc trước, "Không được! Đi cùng đi!’’ Nam Cung Hi chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như thế, "Không được, đây là báo ứng của ta, mau dẫn Tử Hào đi, không đi sẽ không kịp!’’ Long Thiên Hạo hét lên, không đến nửa khắc sơn động sẽ sụp xuống, đến lúc đó ngay cả cửa động cũng bị lấp lại.

Nam Cung Hi nhìn Tử Hào rồi lại nhìn tảng đá đang đè lên người Long Thiên Hạo, trong lúc nhất thời khó cả đôi đường, "Nam Cung thúc thúc, Tử Hào không sợ, thúc mau đi cứu thúc thúc kia đi.’’ Trước tình huống này, Tử Hào lại không khóc, còn thúc giục Nam Cung Hi cứu Long Thiên Hạo.

Nam Cung Hi nhìn hắn, rồi bất ngờ ôm lấy Tử Hào, "Thật xin lỗi, đứa trẻ không thể chết được!’’ Nói xong hắn không nhìn Long Thiên Hạo nữa mà xông ra ngoài, hắn vừa ra ngoài sơn động đã sụp xuống, đột nhiên Nam Cung Hi cảm thấy rất khó chịu, nhìn đứa trẻ trong ngực, hắn vội chạy ra ngoài.

Toàn bộ đều kinh sợ trước chấn động lớn này, ngay cả đứng cũng không yên, vì an toàn, mọi người bắt đầu rút lui. Sắc mặt Tuyết Phi Dương trở nên khó coi, Tử Liên đổi ý rồi? Nhìn vùng đất rung lắc dữ dội, nàng muốn hủy diệt Tử Nguyệt quốc sao?

"Mau nhìn, nơi đó có người đi tới rồi." Tất cả mọi người nhìn chỗ cũ hai cái bóng dáng, nghe nói như vậy Lâm Nhược tịch tỉnh lại, người ở ngoài xa rõ ràng cho thấy một lớn một nhỏ, nhìn đến đây, trái tim tất cả mọi người cũng lộp bộp hạ xuống, mà nhìn người bóng dáng, hiển nhiên không phải Long Thiên hạo.

"Mau nhìn xem, ở đó có người.’’ Tất cả đều nhìn hai bóng dáng ở chỗ cũ, nghe thấy vậy Lâm Nhược Tịch tỉnh lại, ở phía xa có hai bóng người, một lớn một nhỏ, nhìn thấy thế, trái tim tất cả mọi người cùng rơi xuống. Dáng vẻ kia, tất nhiên không phải là Long Thiên Hạo.

Qúy Tinh cũng rất mâu thuẫn, nàng hi vọng bọn họ đều không sao, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ sợ có một người lành ít dữ nhiều, "Đại ca!’’ Long Thiên Việt quỳ xuống trước hoàng cung Tử Nguyệt quốc, bóng dáng đại ca hắn luôn nhớ rõ, người ôm đứa bé trở về không phải là đại ca của hắn.

Lâm Nhược Tịch cũng không thể nói lên lời, vì cứu Tử Hào của nàng Long Thiên Hạo mới vào cung Tử Nguyệt quốc, lần này xảy ra chuyện, lương tâm của nàng không thể vượt qua, bóng dáng từ xa tiến lại, là Nam Cung Hi và Tử Hào.

"Thật xin lỗi! Không thể cứu được Long tướng quân.’’ Hắn đưa Tử Hào cho Lâm Nhược Tịch, nàng ôm nhi tử của mình, "Tử Hào.’’ Lâm Nhược Tịch khóc lớn, chính nàng cũng không biết lệ này cuối cùng là rơi vì ai?

"Khốn khiếp! Sao ngươi không cứu đại ca của ta, ngươi chỉ là…’’ Câu tiếp theo sau khi nhìn thấy dung mạo của Nam Cung Hi thì nghẹn lại, "Ngươi…Hi Nhi?’’ Nhưng không đúng, Hi Nhi là nữ nhân, tại sao nam nhân trước mặt lại có dung mạo giống với Hi Nhi?

"Long phó tướng, không ngờ đến lúc này ngươi còn không thể quên được phu nhân của ta, sao nhìn ai cũng kêu Hi Nhi vậy.’’ Qúy Tinh giễu cợt nhìn hắn, sắc mặt tb cứng đờ, không nói gì thêm nữa, Qúy Tinh nói vậy là muốn tốt cho hắn, không muốn hắn nhất thời chịu quá nhiều đả kích.

"Đúng rồi, Nhược Tịch, cái này là Long tướng quân nhờ ta giao cho muội.’’ Nam Cung Hi lấy ngọc bội từ trong lòng ra đưa cho nàng, Lâm Nhược Tịch để Tử Hào xuống, ngơ ngác nhìn ngọc bội kia. Long Thiên Việt càng không thể kiềm được, một nam nhi lại rơi nước mắt, đây chính là ngọc bội tùy thân của đại ca, bây giờ lại ở đây, điều đó nói lên điều gì hắn không dám nghĩ đến.

Lâm Nhược Tịch nhìn ngọc bội kia, run rẩy vươn tay ra, lệ vừa mới lau khô lại chảy xuống, tại sao đến khi ấy hắn vẫn nghĩ đến nàng chứ? Nàng không xứng đáng, không xứng đáng mà!

Từ đầu đến cuối Qúy Tinh không an ủi nàng, Qúy Tinh biết nàng cần phát tiết, rầm một tiếng, tiếng vang ầm ầm truyền đến từ xa. Mọi người nhìn sang, cả Tử Nguyệt quốc nổ tung, Lâm Nhược Tịch run rẩy, lần này đến thần tiên cũng không cứu được Long Thiên Hạo.

“Đại ca!’’ Long Thiên Việt quỳ xuống, tại sao lại như thế? Sắc mặt mọi người không tốt, binh sĩ cũng cúi đầu, Long tướng quân cứ rời bọn ho đi như vậy ư? Qúy Tinh bước lên trước, nhìn về phía hoàng cung Tử Nguyệt quốc, tại sao bọn họ lại có thuốc nổ?

Nhận ra nghi ngờ của nàng, Nam Cung Hi bước đến bên cạnh, nói tất cả mọi chuyện lúc trước cho nàng nghe, Qúy Tinh trợn mắt, chẳng lẽ trước nàng cũng có kẻ xuyên qua rồi sao? Chẳng qua người nọ bây giờ còn sống hay đã chết? Nghe Nam Cung Hi nói, có lẽ người kia đã không còn ở đây.

“Tử Nguyệt quốc đã không còn, huynh đệ các ngài còn muốn đánh không?’’ Không ai ngờ Qúy Tinh lại đột nhiên nói lời này, trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn nàng, Tuyết Phi Bằng cũng nhìn các huynh đệ của mình, hắn cũng muốn biết.

“Đánh! Sao lại không đánh, ngôi vị hoàng thượng ta chắc chắn phải có được.’’ Tuyết Phi Dương nhìn bọn họ, để cho thủ hạ chuẩn bị, “Tam hoàng đệ manh động như vậy làm gì?’’ Tuyết Phi Văn nhìn hắn, không ngờ trong nhiều người như vậy, Tam đệ lại có tâm tư nặng nhất.

“Ta không muốn đánh, các ngươi muốn đánh thì đánh đi.’’ Tuyết Phi Vũ nói xong, mang theo người cảu mình rời đi, mới vừa rồi chứng kiến cảnh chấn động đó, một quốc gia có thể bị san phẳng, hắn tự nhận mình không có bãn lĩnh cao như vậy để làm hoàng thượng, còn không bằng làm một Vương gia, tiêu diêu tự tại.

“Tam hoàng tử, nếu như ngài muốn nếm thử chút thuốc nổ mà nói, ta đây không ngại.’’ Qúy Tinh lạnh lùng mở miệng, thu hút ánh mắt của mọi người, nàng vung tay lên, quân đoàn Tình Thiên liền kéo miếng vải đen phủ lên vật sau lưng nàng ra, một khẩu đại phái xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đây là thứ gì?’’ Tuyết Phi Bằng bị mê hoặc nhìn nàng, Qúy Tinh không trả lời, mà cho người chuẩn bị, chỉ chốc lát, quân đoàn Tình Thiên đã nhắm khẩu pháo về phía xa, đốt lửa nhả đạn, chỉ nghe một tiếng đoàng, nơi đó cũng bị san thành bình địa giống như Tử Nguyệt quốc.

Đây là đại pháo đã cải tiến qua, nơi này nguyên liệu có hạn, không thể làm ra giống hệt cái ở hiện đại, vốn là nàng không có ý định đụng đến, nhưng bây giờ lại có người đi trước một bước phá vỡ điều “Cấm kỵ’’.

“Ngươi cũng biết làm thuốc nổ?’’ Tuyết Phi Dương nhìn nàng, quả thật không thể tin được, tại sao nhân tài như vậy lại là thủ hạ của Tứ đệ hắn chứ, thật ghen tỵ, hắn rất ghen tỵ, “Nếu không ngài nghĩ ta đưa cho phụ hoàng ngài cái gì?’’ Nàng không nhìn bọn họ, mà nhìn ra xa, không ai biết cuối cùng nàng đang nhìn cái gì.

“Ta có thể không đánh, nhưng người được hoàng thượng chọn nhất định phải được ta đồng ý.’’ Tuyết Phi Dương lùi một bước, còn Tuyết Phi Văn vẫn không mở miệng, ánh mắt của hắn đang nhìn một người. Mặc dù lúc nãy hắn không thừa nhận, nhưng hắn biết, nam nhân chân chính trước mặt kia chính là Nam Cung Hi Nhi.

Nam Cung Hi tránh ánh mắt của Tuyết Phi Văn, càng làm hắn xác nhận suy đoán trong lòng, “Nam Cung Hi Nhi?’’ Hắn híp mắt lại, Long Thiên Việt nghe thấy lời hắn cũng nhìn Nam Cung Hi, chẳng lẽ Đại hoàng tử cũng nhận nhầm người?

Nam Cung Hi giống như không nghe thấy, nếu như lúc này phản bác hắn, mới chính là thừa nhận mình là Nam Cung Hi Nhi, Qúy Tinh nhìn Tuyết Phi Văn, sao lại quên mất hắn chứ! Haizz! Xem ra giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng bị phơi bày.

"Ngươi thật sự là Hi Nhi sao?’’ Long Thiên Việt nhìn Nam Cung Hi lần nữa, thật sự rất giống, "Long phó tướng, xem ra chúng ta đã bị người này đùa giỡn.’’ Tuyết Phi Văn nhắc nhở hắn, quả nhiên Long Thiên Việt biến sắc, người nào! Rốt cuộc là ai trên chọc hắn như vậy? Nữ nhân hắn thích từ lâu lại là một nam nhân chân chính, sao hắn có thể tiếp nhận được.

‘‘Khụ! Ta là nữ nhân.’’ Qúy Tinh kéo dây cột tóc, mái tóc đen nhánh xõa sau vai, mọi người ngây người, nàng là nữ nhân? Quân đoàn Tình Thiên càng kinh ngạc, lão đại của họ là một cô nương?

"Chúng ta là phu thê.’’ Một tay nàng kéo Nam Cung Hi qua, dù sao thì mọi việc cũng đã được định, nàng sẽ không tiếp tục sống trong quân doanh nữa, cũng không muốn bán mạng vì hoàng thất, nói đúng hơn nàng không muốn có bất kỳ dính dáng nào đến hoàng thất nữa.

"Ngươi…Các ngươi, quả thật…Qủa thật vô vị.’’ Long Thiên Việt tức giận không biết nói gì, Tuyết Phi Bằng ngẩn người tại chỗ, vậy là tất cả mối quan hệ hỗn loạn trước đây đều giải thích được rồi.

"Tứ hoàng tử, chuyện tiếp theo tôi nghĩ ngài sẽ xử lý tốt, tôi đã giúp ngài đến nước này, từ biệt!’’ Nói xong tay trái kéo Nam Cung Hi, tay phải lôi Lâm Nhược Tịch, máy người họ rời đi, không ai tiến lên cản họ, đợi mọi người có phản ứng thì bọn người Qúy Tinh đã đi xa rồi.

Nhà Võ lâm minh chủ, Hách Liên Viên đang triệu tập mọi người tiếp tục tìm Tử Hào, lại không ngờ nhìn thấy đám người Qúy Tinh trở về, mà Tử Hào cũng ở đây, sự thấp thỏm trong lòng mới bỏ xuống được.

"Hoan nghênh về nhà!’’ Tất cả những từ ngữ chỉ hợp lại thành một câu nói này, "Mẫu thân!’’ Hai đứa trẻ chạy đến, Qúy Tinh ngồi xuống ôm bọn chúng, trở về thật tốt.

"Tử Hào, sao đệ lại chạy đi vậy? Hại bọn ta lo lắng đấy.’’ Qúy Niệm Sầu thấy Tử Hào, mấy hôm nay bọn chúng sốt ruột muốn chết, "Được rồi, bây giờ đều không sao, chúng ta đã đoàn tụ, sau này không ai có thể chia cắt chúng ta nữa.’’ Qúy Tinh xoa đầu nàng, Nam Cung Hi bên cạnh cau mày.

"Tinh Nhi, chúng ta về Đô thành chứ?’’ Hắn nói xong, mọi người đều nhìn nàng, đang đợi nàng đáp lại, "Vì sao muội ấy phải về với ngươi? Không phải ngươi đã viết hưu thư rồi sao?’’ Hách Liên Viên lên tiếng nhắc nhở, hắn không quên, lúc này Nam Cung Hi mới nhớ ra, thật sự có chuyện này.

Lâm Nhược Tịch còn chưa hoàn hồn, chỉ cầm chặt ngọc bội trong tay, "Nhược Tịch sao thế?’’ Lúc này, Hách Liên Viên mới phát hiện ra Lâm Nhược Tịch có gì đó không ổn, sao lại không nói câu nào? Qúy Tinh lắc đầu một cái, cũng không muốn nhắc chuyện này, Hách Liên Viên tò mò, nhưng khi nhìn thấy bọn họ biến sắc, cả Tử Hào cũng thế, hắn không dám hỏi nữa.

"Thủy Linh chưa chết à?’’ Chuyện hoàng tộc đã xong, nhưng chuyện nhà vẫn chưa xong, nàng đã nói đời này sẽ khiến những kẻ đó sống không bằng chết. Nghe Qúy Tinh nhắc đến Thuỷ Linh, Hách Liên Viên nhìn Lâm Nhược Tịch, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng mở miệng, "Chết rồi, chết rất thảm, bao gồm cả Đường Tĩnh Thiên.’’ Không ai biết họ chết thế nào, chuyện này trở thành một lời đồn.

Hách Liên Viên vốn tưởng Lâm Nhược Tịch sẽ rất đau lòng, lại phát hiện nàng không có bất kỳ phản ứng gì, đã xảy ra chuyện gì vậy? "Là vậy ư? Đúng là quá tiện nghi cho ả.’’ Tại sao Đường Tĩnh Thiên cũng chết? Đây không phải là đả kích với Nhược Tịch sao?

"Tinh Nhi, nàng vẫn chưa trả lời ta, có theo ta về hay không?’’ Bây giờ Nam Cung Hi chỉ muốn biết chuyện này, Qúy Tinh nhìn hắn rồi gật đầu. Nam Cung Hi cho rằng mình đang nằm mơ, sao Tinh Nhi lại có thể đồng ý trở về với hắn, Hách Liên Viên cũng rất mất hứng, sao Tinh Nhi còn theo hắn trở về?

"Hách Liên Viên, muội nghĩ huynh sẽ tìm được cô nương tốt hơn muội.’’ Ý tứ của Qúy Tinh rất rõ ràng, Hách Liên Viên gật đầu, không nói gì, nàng đã từ chối hắn, không lý nào hắn còn quấn lấy người ta, "Đúng vậy, ta chúc ngươi sớm tìm được một đại mỹ nhân về làm phu nhân.’’ Qúy Tinh đồng ý, tâm tình Nam Cung Hi rất tốt, nhưng sau này làm cách nào hắn cũng không ngóc đầu lên được.

Qúy Tinh mang theo hai đứa trẻ cùng với hắn trở về Đô thành, mặc dù thời gian xa cách đã lâu, nhưng phần lớn người Đô thành vẫn nhớ đến nàng. Sự xuất hiện của nàng làm Nam Cung lão gia và lão phu nhân rất vui mừng, họ không ngờ tôn tử* đã lớn như vậy, về phần thân thế của Qúy Niệm Sầu, nàng cũng không giấu diếm, nhưng bây giờ bọn họ đều xem nàng như nữ nhi thân sinh rồi.

*tôn tử: Cháu đích tôn

Mặc dù Qúy Tinh theo Nam Cung Hi trở về, nhưn hắn phát hiện ra nàng không bao giờ nhắc đến danh phận, Nam Cung Hi nóng nảy, mỗi lần hắn nói đến chuyện này, Qúy Tinh đều sẽ lấy đủ loại lý do để từ chối. Ngày qua ngày, năm qua năm, năm năm sau, hài tử đã mười tuổi, vẫn còn gọi hắn là thúc thúc, hắn tức giận điên cuồng hét lên, trực tiếp trói Qúy Tinh lại đưa vào hỉ đường...

-Hoàn chính văn-