Editor: Mai Tuyết Vân

“Sao ngươi lại có thứ này? Nói! Có phải ngươi trộm hay không?’’ Lâm Nhược Tịch vốn muốn nhặt ngọc bội lên, ai ngờ đã bị Long Thiên Việt nhặt trước. “Ngươi trả cho ta.’’ Lâm Nhược Tịch đưa tay muốn cướp lại, bị Long Thiên Việt đẩy một cái. Qúy Tinh không kịp đỡ, Lâm Nhược Tịch lại ngã xuống lần nữa, bây giờ cả hai cánh tay của nàng đều chảy máu.

“Long Thiên Việt!’’ Long Thiên Hạo quát lớn, vì hắn đẩy mà hại Lâm Nhược Tịch lại bị thương. “Đại ca! Nàng ta trộm ngọc bội của huynh!’’ Long Thiên Việt mang ngọc bội đến, Long Thiên Hạo đoạt lấy. “Nàng không trộm, là ta tặng cho nàng.’’ Hắn nói xong, Long Thiên Việt ngây ngẩn cả người, đại… Đại ca, xem trọng nữ nhân của Qúy Tình Thiên?

“Đại…Đại ca!’’ Long Thiên Việt không thể tin được, nhìn đại ca hắn mang ngọc bội đặt vào tay Lâm Nhược Tịch. Sao đại ca có thể đưa ngọc bội quan trọng như vậy cho nữ tử kia? Ngọc bội đó hắn cũng có, nhưng hắn còn chưa đưa cho Hi Nhi, mà đại ca…Ngọc bội là do mẫu thân của hắn trước khi lâm chung đã tặng cho họ.

“Nếu ngọc bội này quan trọng như thế, trả lại cho ngài, đừng cãi nhau nữa.’’ Lâm Nhược Tịch đưa ngọc bội đến trước mặt Long Thiên Hạo. Vì sao nàng cứ nhất định phải trả lại? Long Thiên Hạo nhìn nàng, không đưa tay nhận, “Đồ đã tặng ta sẽ không thu về.’’ Lâm Nhược Tịch mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại “Hộc!’’ một tiếng, một ngụm máu lớn trào ra từ miệng nàng.

“Lâm Nhược Tịch!’’ Qúy Tinh vội vàng tiến tới, nhưng không nhanh bằng động tác của Long Thiên Hạo. “Long Thiên Việt, nếu nàng ấy có chuyện gì, đệ không xong với ta đâu!’’ Quát xong, hắn ôm lấy Lâm Nhược Tịch vội vàng rời đi. Long Thiên Việt cũng ngẩn người, vừa rồi hắn không dùng nhiều lực, hơn hữa cũng không sử dụng nội công. Sao nàng lại bất ngờ hộc máu? Nghĩ như thế, hắn vội vàng đuổi theo.

“Quân y, nàng sao rồi?’’ Qúy Tinh hỏi người đang bắt mạch, còn Long Thiên Hạo ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Lâm Nhược Tịch. Không ai phát hiện ra đây là tình huống bất thường thế nào, Qúy Tinh cũng không còn tâm trí chú ý nhiều như vậy. “Qúy phó tướng, chúng ta kiếm chỗ khác nói chuyện.’’ Quân y thả tay xuống, Qúy Tinh đi theo hắn.

“Qúy phó tướng, vị hôn thê của ngài trúng độc.’’ Qúy Tinh sững sờ, trúng độc sao? Sao lại có thể chứ? Trong quân doanh, kẻ nào đã hạ độc? Quân y không khỏi nhìn Qúy Tinh bằng cặp mắt khác, Long tướng quân vẫn nắm tay vị hôn thê của nàng, vậy mà Qúy phó tướng không nổi giận? “Quân y, độc này giải được không?’’ Việc quan trọng trước mắt là phải giải độc đã.

“Haizz!’’ Quân y thở dài, gật đầu rồi lại lắc đầu. “Ý ngươi là gì?’’ Qúy Tinh nhìn hắn, "Có thể giải độc, nhưng thiếu một vị thuốc, mà người có dược liệu đó…’’ Hắn không nói nhưng nàng biết, vị thuốc kia nhất định rất khó có được.

“Quân y cứ nói đừng ngại.’’ Người nọ nhìn nàng, “Chí Âm Long Huyết.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh cau mày? Đây là vật gì? “Long Huyết, ý là người trong hoàng thất, Chí Âm, theo tôi biết, hình như là Đại hoàng tử.’’ Hắn nói xong, Qúy Tinh nheo mắt nhìn hắn, Đại hoàng tử đúng là vì nàng mà nhọc lòng rồi!

“Làm thế nào ta tìm được Đại hoàng tử?’’ Qúy Tinh giống như đang khổ não nghiêm mặt lại,  “Qúy phó tướng, tôi có thể dẫn ngài đi.’’ Qúy Tinh nhìn hắn, quả nhiên, hắn không chỉ là quân y. “Vậy làm phiền quân y rồi.’’ Nàng khách sáo nói với hắn, quân y trợn tròn nhìn nàng, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.

Qúy Tinh trở lại cạnh giường, “Lâm Nhược Tịch trúng độc, tôi phải đi lấy thuốc giải với quân y.’’ Nói xong nàng thừa dịp quân y không nhìn thấy, viết xuống mấy chữ trên cánh tay của Long Thiên Hạo. Long Thiên Hạo cau mày, nàng muốn làm gì? “Được rồi, tôi đi lấy thuốc giải, nếu mọi người nóng ruột cứ đến đón tôi.’’ Nói xong nàng theo quân y ra ngoài.

“Đại ca… Đệ…’’ Long Thiên Việt vừa mới mở miệng, Long Thiên Hạo đã đứng lên. “Đệ chăm sóc cho nàng thật tốt, ta đi tìm Tứ hoàng tử.’’ Nói xong chạy ra ngoài, Long Thiên Việt không hiểu, nhưng Long Thiên Hạo đã kịp phản ứng. Qúy Tình Thiên đã bị người của Đại hoàng tử mang đi, hắn phải đi thông báo cho Tứ hoàng tử.

“Quân y, đây là đường đến hoàng cung sao?’’ Thế sao nàng lại cảm thấy không đúng, càng đi càng xa thế này? Lại còn là đường vào rừng nữa? “Đến rồi.’’ Quân y dừng lại, nàng nhìn xung quanh, chẳng lẽ tên Đại hoàng tử ấy hẹn nàng ở chỗ này? Nhìn một lượt, ngoại trừ tiếng gió, không có ai cả.

"Quân..." Vừa muốn nói chuyện, một thanh kiếm đã kề bên cổ nàng, người nọ xé rách mặt nạ da người, thấy người kia, nàng kinh ngạc. “Triệu Trà Trà?’’ Sao lại là ả ta? Tại sao ả ta lại làm như vậy? “Câm miệng! Tên ta không phải để ngươi gọi.’’ Ả phẫn hận nhìn nàng, khi nhìn thấy Lâm Nhược Tịch, ả đã đoán ra chính là nàng.

“Không ngờ mạng của ngươi lại rất đáng giá, mấy vị hoàng tử đều muốn tranh nhau mua mạng của ngươi.’’ Ả mỉa mai, Qúy Tinh cau mày, xem ra ngoại trừ Tứ hoàng tử, những kẻ kia đều là đồ ngốc! “Ngươi cảm thấy ta sẽ đến đây một mình sao?’’ Qúy Tinh hỏi ngược lại, Triệu Trà Trà lập tức nhìn bốn phía.

"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu ư?’’ Lúc đó sẽ không có ai nghi ngờ ả mới đúng. "Thật sao?’’ Nhìn dáng vẻ tự tin của Qúy Tinh, Triệu Trà Trà hơi sợ. “Vậy ta đánh nhanh thắng nhanh.’’ Nói xong cánh tay khẽ động, chém xuống. “Phập!’’ Một tiếng, kiếm trong tay ả bị mũi tên bắn trúng, văng ra ngoài.

"Kẻ nào! Đi ra cho ta!’’ Triệu Trà Trà nhìn xung quanh, Qúy Tinh cũng lấy làm sợ hãi. Vì lúc nãy nàng chỉ muốn trì hoãn thời gian thôi, không ngờ lại có người ở đây thật. "Gọi người của ngươi ra cho ta.’’ Triệu Trà Trà nói với nàng, mặt Qúy Tinh tái xanh, nàng cũng không biết đối phương là ai, sao gọi được?

"Triệu Trà Trà, không ngờ năm đó ta lại cứu được một con sói.’’ Nghe thấy giọng nói này, ả sững sờ, Qúy Tinh cũng kinh khạc, giọng nói rất quen thuộc, sau đó có một người mặc trang phục binh lính đi ra ngoài, "Minh…Minh chủ.’’ Triệu Trà Trà bối rối, sao lại là hắn?

"Nam Cung Hi? Ngươi cũng trà trộn vào quân doanh?’’ Qúy Tinh mở miệng, Nam Cung Hi đen mặt nhìn nàng, còn nói sao? Nếu không phải hắn đánh ngất tên lính kia rồi đổi y phục, bây giờ nàng đã mất mạng rồi. "Triệu Trà Trà, ngươi buông nàng ấy ra, nếu không đừng trách ta vô tình!’’ Lời hắn nói khiến Triệu Trà Trà tự giễu, dù thế nào hắn cũng không thích ả, vậy để hắn hận ả đi!

Ả đưa một tay lên bóp cổ Qúy Tinh, dùng sức, Qúy Tinh cảm thấy khó thở, đang chuẩn bị tự mình phản kích thì cổ họng đã thông suốt, nàng có thể hít thở bình thường. Qúy Tinh thở hổn hển, "Á! Minh chủ…Ngài.’’ Vô tình như vậy sao?

Nghe được giọng nói ấy, nàng xoay đầu, Triệu Trà Trà ngã trên mặt đất, nàng đi tới. "Này, ngươi thật sự đã giết ả ta rồi sao?’’ Nam Cung Hi mặt không đổi sắc nhìn thi thể dưới đất, ả đáng chết! Ngay cả sư phụ của hắn cũng vậy. "Ả sao? Chết không có gì đáng tiếc.’’ Nói xong xoay người rời đi.

"Nam Cung Hi, sao ngươi trà trộn vào quân doanh ta lại chưa từng thấy ngươi?’’ Chẳng lẽ Lâm Nhược Tịch nói dối, thật ra bọn họ đi cùng nhau? Với câu hỏi này, hắn quyết định không để ý đến, vì sẽ làm tổn hại đến mặt mũi nam nhân của hắn.

"Nam Cung Hi!’’ Qúy Tinh chặn trước mặt hắn, hắn dừng lại nhìn nàng, Qúy Tinh cũng nhìn hắn. "Ta luôn ở bên cạnh Long phó tướng.’’ Nam Cung Hi lên tiếng, Qúy Tinh cau mày suy nghĩ một lát, "Có ư? Không có ấn tượng.’’ Nàng gãi đầu nói.

“Nữ nhân nàng ghét nhất chính là ta!’’ Nam Cung Hi hét lớn! Nữ nhân sao…Hả? Qúy Tinh ngẩn người tại chỗ, hắn nói gì? Nữ nhân kia? Nữ nhân? “Ha ha…ha ha…’’ Bỗng nhiên nàng ôm bụng ngồi xổm trên đất cười điên cuồng, sao có thể không cười, sao hắn có thể giả nữ kia chứ, xem ra Lâm Nhược Tịch đã sớm biết, nên mới cười như điên thế kia.

“Qúy Tinh! Nàng đừng quá đáng!’’ Sao có thể cười thành thế này, hắn làm thế là vì ai vậy! Nàng cũng không suy nghĩ đến hắn một chút. “Được…Ta…Hi hi…Không…Cười…Ha ha…’’ Thôi, để nàng cười cho đủ, Nam Cung Hi đen mặt đứng đó nhìn người cười như điên dưới đất.

“Này, Nam Cung Hi.’’ Qúy Tinh trở lại bên cạnh hắn, “Hả? Có chuyện gì?’’ Nam Cung Hi tiếp tục đi, “Chuyện là…Ngươi nên trở về bên cạnh Long Thiên Việt đi, ngươi không biết hắn đã đi tìm ngươi đâu…’’ Qúy Tinh bất ngờ dừng lại, vì Nam Cung Hi đã dừng bước, lạnh lùng nhìn nàng.

“Không đi!’’ Đánh chết hắn cũng không quay về bên cạnh tên biến thái kia. “Đúng rồi, đây là thuốc giải.’’ Nam Cung Hi ném cho nàng một cái bình, Qúy Tinh bắt lấy, “Sao ngươi có được thuốc giải?’’ Nàng nghi ngờ hỏi, Nam Cung Hi nhìn nàng, “Độc ả dùng là do ta chế tạo.’’ Cho nên trên người hắn nhất định có thuốc giải.

“Ừ, nhưng mà Nam Cung Hi, ngươi nhất định phải trở về bên cạnh Long Thiên Việt.’’ Nam Cung Hi định nổi giận, nhưng đã nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng. “Vậy ta được lợi gì?’’ Hắn ai oán nhìn nàng, Qúy Tinh vẫy tay với hắn.

Sau khi nói với Nam Cung Hi mọi chuyện, nàng vội vàng hôn hắn, dù sao mà nói thì trước đây bọn họ cũng là phu thê. “Được, ta sẽ giúp nàng.’’ Nam Cung Hi ngây ngốc vuốt má mình, Tinh Nhi hôn hắn ư! Qúy Tinh nhìn hắn giống kẻ ngốc, không khỏi ngửa đầu lên trời oán than.

“Long Thiên Việt, ta đưa nữ nhân của ngươi trở về.’’ Đi vào doanh trướng, Qúy Tinh nhìn thấy người ngồi trên ghế, sao hắn lại ở đây? “Thật ư? Ở đâu?’’ Long Thiên Việt lập tức đứng lên, Qúy Tinh nghiêng người, xuất hiện trước mặt hắn không phải là Hi Nhi sao?

“Hi Nhi! Nàng trở lại rồi, rốt cuộc nàng đã chạy đi đâu?’’ Nói xong tiến lên ôm lấy hắn, Qúy Tinh ở cạnh nén cười, Nam Cung Hi lườm nàng một cái. Nếu nàng dám cười, nàng không xong với hắn đâu. “Tướng quân, thiếp không thở được.’’ Nam Cung Hi nói xong, Long Thiên Việt lập tức buông hắn ra.

“Chuyện này…Ha ha…’’ Qúy Tinh vội vàng che miệng, không để mình bật cười. Đối với Nam Cung Hi là chuyện rất tàn nhẫn, sớm biết Qúy Tinh như thế thà đừng để nàng biết hắn là nam nhân thì hơn. “Qúy phó tướng, có chuyện gì?’’ Sắc mặt của Long Thiên Việt đã khá hơn nhiều.

“Đại ca của ngươi đâu?’’ Qúy Tinh hỏi xong, Long Thiên Việt vỗ hai tay, “Ái chà! Huynh ấy đi tìm Tứ hoàng tử rồi, ta đi thông báo cho họn họ, Hi Nhi nàng cứ ở lại đây, chờ ta về.’’ Nói xong lưu luyến không muốn rời đi, đợi Long Thiên Việt đi xa, Qúy Tinh cũng không kiềm chế được nữa… “Ha ha…Ha ha..’’’

"Không được cười, mau cho Lâm Nhược Tịch uống thuốc giải đi.’’ Đều là tại Lâm Nhược Tịch nghĩ ra cái chủ ý thối tha này, hại hắn phải mặc nữ trang đi theo Long Thiên Việt. Qúy Tinh đi tới giường, đỡ Lâm Nhược Tịch dậy, đổ hết thuốc vào miệng nàng.

“Chờ chút nàng ấy sẽ tỉnh lại.’’ Nam Cung Hi nói xong, kéo Qúy Tinh qua. “Ngươi làm gì thế?’’ Qúy Tinh không hiểu nhìn hắn. “Ta cảm thấy mình rất thiệt thòi, cho nên…’’ Lời còn chưa dứt, hắn đã hôn lên môi nàng. “Rầm!’’ Một tiếng, ngoài cửa có tiếng bình trà rơi xuống đất…