Ta vẫn tiếp tục lên đường suốt đêm.
"Hiện tại trong thành Biện Kinh canh phòng nghiêm ngặt, Đàm Tam Quyết đang ra sức truy lùng Vệ Phong. Hơn nữa hắn bị thương quá nặng, sống c.h.ế.t chưa rõ, thưa bệ hạ...""Ta biết, ta đều biết. Ta chỉ đi xem hắn thôi." Ta bình tĩnh nói: "Dù sống hay chết, ta cũng muốn đưa Bá Ước về nhà."Đến ngoài thành Biện Kinh, có một thôn phụ đến trước mặt ta: "Người có phải là Hán Vương không?""Phải.""Tốt quá, tốt quá... người đã đến rồi." Nàng ta xúc động nắm tay ta: "Tiểu Vệ tướng quân đang ở trong Thanh Giang Lý của chúng ta."Thì ra ngày hôm đó, có một đồ tể g.i.ế.c lợn thân hình khỏe mạnh đã cõng Vệ Phong chạy đi giữa lúc hỗn loạn.Hắn sống ở khu vực nghèo phía nam Biện Kinh, một khu phố gọi là Thanh Giang Lý.Ngày hôm đó, lý chính nhận nhiệm vụ từ cấp trên đến nhà hắn ta kiểm tra, lập tức phát hiện ra có thêm một người trong nhà.Ngoài chợ dán đầy lệnh truy nã Vệ Phong, nhưng lý chính không nói gì cả.Một trăm lẻ tám hộ hàng xóm láng giềng ở Thanh Giang Lý, không ai nói gì cả.Lý chính quay lại, mang theo băng vải.Hàng xóm bên trái đến thăm đồ tể, mang theo rượu thuốc.Ở đầu phố có một vị thái thừa, trước đây làm việc ở Thái y viện, hôm đó xách hòm thuốc nhỏ đến nhà đồ tể ăn một bữa cơm.Những người bình thường nhỏ bé này đã dùng cách như vậy, âm thầm góp cát thành tháp cứu vị anh hùng của họ.Ta cải trang vào thành, theo thôn phụ đi vào Thanh Giang Lý, dưới sự chứng kiến âm thầm của mọi người, đẩy cánh cửa cũ kỹ đó ra.Đây là một căn phòng rất nhỏ và tồi tàn nhưng có một tấm chăn dày được khâu từ vải của trăm nhà, nhìn là biết ngay, là bông mới thay.Thiếu niên của ta đang an tĩnh ngủ say.Ta bước tới, quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay hắn: "Bá Ước, ta đến cứu ngươi đây."Hết chương 15