Ánh mắt Vô Hư đạo trưởng không nhanh không chậm nhìn chung quanh ở dưới một vòng, cuối cùng ánh mắt khóa ở trên người Mộc Đào Đào, cười híp mắt nói: "Cô nương, cô còn chưa thử, tới đây thử một chút, không nói chính xác này "Mị ảnh" sẽ là của cô đâu?" Vẻ mặt Vô hư đạo trưởng này nhìn thế nào cũng cảm thấy giống người buôn lậu.

"Ta sao?" Mộc Mộc nhìn Vô hư đạo trưởng, lại nhìn Hiên Viên Diễm, rõ ràng hỏi hắn "Chàng nói làm sao bây giờ?"

"Đi đi, thử một lần, chưa chắc không phải là của nàng!" Hiên Viên Diễm cưng chìu sờ sờ đỉnh đầu Mộc Mộc.

Mộc Mộc đi lên đài, bàn tay đưa về phía cái roi, nắm nó ở trong tay, trong lúc bất chợt cảm giác một dòng điện đánh úp về phía lòng bàn tay của nàng, dọa nàng sợ đến mức vội vàng ném nó ra ngoài, nhưng lại không ném roi ra được, ngược lại chuyển động theo tay nàng, giống như trêu chọc nàng.

Dọa Hiên Viên Diễm dùng nội lực tách nó ra, roi này cũng không động, bình tĩnh lơ lửng ở giữa không trung, loáng thoáng phiếm Hồng Quang, sau đó càng mãnh liệt, đột nhiên lập tức ngừng lại tiếp theo bay trở về trong tay Mộc Mộc.

"Ha hả, chúc mừng tiểu cô nương, hiện tại "Mị ảnh" sẽ là của cô, nhưng chúng ta có thể nhân cơ hội nói chuyện hay không?" Vô Hư đạo trưởng cười nhìn Mộc Đào Đào.

Mộc Đào Đào liếc mắt nhìn Hiên Viên Diễm, thấy hắn gật đầu một cái mới nói với Vô Hư đạo trưởng nói: "Tốt, chúng ta đi đến tiểu lâu trước mặt nói đi!"

Vẫn chưa đi đến Tiểu Lâu, Mộc Mộc thả chậm cước bộ cố ý ngang hàng cùng Hiên Viên Diễm, đỏ mặt lôi kéo y phục của hắn nói: "Diễm, ta đau bụng, muốn đi nhà xí!"

"Ta cùng nàng đi,,,, "

"Không cần, chàng bồi Vô Hư đạo trưởng, ta để cho Hồng Hạnh theo ta đi là được rồi!" Nói xong hướng về phía trong nhà vẫy vẫy tay Hồng Hạnh.

"Nàng không quan tâm một chút, đi nhanh về nhanh!" Hiên Viên Diễm không yên lòng lại dặn dò một câu.

"Biết, chúng ta đi!" Nói xong lôi kéo Hồng Hạnh chạy đến nhà xí.

"Hồng Hạnh, Hồng Hạnh" chờ Mộc Mộc dễ dàng ra ngoài đâu còn bóng dáng Hồng Hạnh.

"Mộc Mộc,,, "

"Diễm, chàng có thấy Hồng Hạnh không, ta để cho nàng chờ ta ở chỗ này!" Mộc Mộc thấy Hiên Viên Diễm liền hỏi hắn tung tích Hồng Hạnh, dù sao nơi này là phủ đệ của người khác, vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

"Ta để cho nàng đi về trước, ta muốn dẫn nàng đi một nơi!"

"Nơi nào, nhưng không phải Vô Hư đạo trưởng có chuyện muốn nói với ta sao? Bây giờ chúng ta cứ đi như vậy không tốt lắm đâu?" Đối với đề nghị của Hiên Viên Diễm, Mộc Mộc cảm giác có điểm lạ, nhưng rốt cuộc lạ chỗ nào thì lại không biết.

"Không có chuyện gì, vừa đúng hiện tại Vô Hư đạo trưởng có chuyện phải xử lý, ước chừng buổi tối ông ấy tán gẫu tiếp với chúng ta!" Hiên Viên Diễm giải thích.

"Vậy cũng tốt, chúng ta đi thôi!" Nói xong muốn dắt tay Hiên Viên Diễm đi ra ngoài.

"Không phải nàng thích bay trên trời nhất sao? Nàng ôm chặt ta, ta dùng khinh công dẫn nàng, như vậy cũng mau một chút!"

"Ha hả, tốt, ta thích nhất, giống vòng quay trên không!" Mộc Mộc vui vẻ ôm cổ Hiên Viên Diễm, nháy mắt liền bay ra.

"Vương Gia, tại sao người lại ở chỗ này, không phải người nói muốn dẫn tiểu thư đi ra ngoài chơi sao?" Hồng Hạnh vừa về tới trong tiểu lâu, nhìn thấy Hiên Viên Diễm ngồi ở chỗ đó cùng Vô Hư đạo trưởng nói chuyện phiếm, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?" Mặt Hiên Viên Diễm thoắt cái tối lại.

"Mới vừa rồi nô tỳ cùng tiểu thư đi nhà xí, tiểu thư mới đi vào, người tới đây nói gọi nô tỳ trở lại, người muốn dẫn tiểu thư đi ra ngoài chơi!" Hồng Hạnh vừa nhìn thấy Hiên Viên Diễm ở nơi này cũng sắp khóc, hiện tại coi như nàng ngu nữa cũng biết mình bị gạt, hi vọng cái người đó cướp đi tiểu thư, không nên thương tổn tiểu thư mới phải.

"Vân, Tề lập tức gọi mọi người, dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra người cho ta, nhớ không được thương tổn Mộc Mộc một chút nào" Hiện tại Hiên Viên Diễm thật muốn giết người, tại sao mình lại sơ suất như vậy, mang nhiều người như vậy còn có thể để cho người ta cướp nàng đi.

"Hồng Hạnh cùng Bích Vân các ngươi chờ ở chỗ này, lục soát điều tra toàn bộ người trong phủ cho ta, lưu mười người tìm ở trong sơn trang này, những người còn lại, một nửa lục soát ở trong thành, một nửa cùng ta lục soát bên ngoài thành, có bất cứ tin tức gì nhất định phải nói cho Bổn vương trước tiên!" Nói xong chuẩn bị bay ra bên ngoài thành. 

"Chờ một chút, ngươi lục soát Thành Tây, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn ở núi Nhai cách 10 dặm ở ngoài thành tây!" Vô Hư đạo trưởng bấm tay tính toán một chút nói với Hiên Viên Diễm. Đây là kiếp nạn mà nha đầu kia nhất định phải gặp, nhưng đại nạn không chết tất có phúc về sau!

Hiên Viên Diễm đi theo hướng Vô Hư đạo trưởng chỉ dẫn thì tìm được đoạn ngọn núi nhai rất nhanh, mặc dù thuật dịch dung của Quỷ Cốc Tử cao minh, nhưng võ công của y kém với thuộc hạ của Hiên Viên Diễm không chỉ một hai cấp độ, chỉ chốc lát người của Hiên Viên Diễm phát hiện dấu chân.

Quỷ Cốc Tử phát hiện có người đuổi theo, liền bước nhanh hơn bay đến hướng đỉnh núi. Vốn chỉ một đao giết người là xong chuyện, chỉ là bản thân y không thích mùi máu tươi, cho nên sẽ bắt người muốn giết đến đỉnh núi rất cao, sẽ bỏ lại rồi rời đi, y cảm giác như vậy rất kích thích, hơn nữa làm không biết mệt.

"Vương Gia xem, nơi này có một cây trâm gài tóc!" Thị vệ cầm chủ trâm gài lên tóc bẩm báo Vương Gia mình.

"Mau đuổi theo phía trước đi!" Đây là trâm bươm buớm hắn mua cho Mộc Mộc, nhìn một cái lập tức có thể nhận ra.

Khi Quỷ Cốc Tử vừa tới đỉnh núi, Hiên Viên Diễm cũng đuổi theo, thấy tay Quỷ Cốc tử ôm lấy eo Mộc Mộc, Hiên Viên Diễm chỉ hận không giẫm y thành đống thịt dưới chân.

"Buông nàng ra, coi như chuyện này không xảy ra!" Hiên Viên Diễm chỉ sợ người nọ thương tổn Mộc Mộc.

Sau khi Mộc Mộc xoay người thấy có một Hiên Viên Diễm, ở đây cũng là Hiên Viên Diễm ôm nàng, cuối cùng chuyện gì xảy ra, tại sao có thể có hai Hiên Viên Diễm?

"Ngươi buông ta ra!" Mộc Mộc muốn đẩy Hiên Viên Diễm bên người nàng ra, nhưng y lại càng ôm nàng chặc hơn.

"Sao ta có thể buông ngươi ra, ta ôm ngươi còn có hi vọng sống, buông ngươi ra chỉ có một con đường chết thôi!" Hiên Viên Diễm có thể đuổi theo nhanh như vậy, là ngoài ý muốn của y, xem như hôm nay y đá trúng cục sắt rồi.

"Chỉ cần ngươi buông nàng ra, ta sẽ bảo đảm ngươi không chết, ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa!" Hiên Viên Diễm từ từ đi về phía trước, muốn thuyết phục y thả Mộc Mộc ra là tốt nhất, về phần chuyện truy cứu trách nhiệm, sau này hắn sẽ từ từ tính toán với y.

Quỷ Cốc Tử thấy Hiên Viên Diễm đi về phía trước, dắt Mộc Mộc lui về phía sau, kinh hãi quát: "Ngươi đứng yên không được cử động, không thì ta sẽ bóp chết nàng!"

"Được được, ta không động, ngươi không nên tổn thương nàng!" Sợ y tổn thương Mộc Mộc nên hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó không dám cử động nữa.

"Các ngươi cũng lui đến chân núi đi, chờ ta ra khỏi Liên Thành sẽ thả nàng!"

Mộc Mộc không muốn thấy Hiên Viên Diễm bị người khống chế, hơn nữa lá gan người này cũng nhỏ, tay nắm nàng cũng phát run, nếu như mình muốn rời khống chế của hắn cũng không khó khăn, dù thế nào nàng cũng muốn thử một lần, dù sao trên người y cũng không có vũ khí.

Mộc Mộc là một phái hành động nên lập tức hành động, thừa dịp sự chú ý của y đều ở trên người Hiên Viên Diễm, tay nắm chặt cánh tay đang bóp cổ nàng, chân dời về phía sau như cánh cung, sử dụng lực tốt, định ném y qua vai, ban đầu Quỷ Cốc tử đã mang nàng tới bên vách núi, nàng lui về phía sau một bước không thể nghi ngờ là khiến mình rớt xuống, thời điểm ngàn cân treo sựi tóc, Quỷ Cốc Tử buông ra nàng, để mình không bị té xuống.

"Không,,,, " Hiên Viên Diễm thấy một màn như vậy, phi thân tới kéo, nhưng chỉ nắm được một đoạn tay áo của Mộc Mộc bị đứt, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo, lại đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống.

Vân ở phía sau tiếp được Vương Gia mình, phân phó người kéo Quỷ Cốc Tử đi, toàn bộ những người còn lại tìm Mộc Mộc dưới vách đá.

Mà Mộc Mộc nhìn thấy Hiên Viên Diễm quên mình bay tới nàng thì nước mắt chảy ra, nàng chỉ cảm thấy mình không ngừng rớt xuống, y phục bị gió thổi dữ dội, mặt giống như bị dao găm cắt rất đau đớn.