Editor: mèomỡ

“Ngươi có chuyện lừa ta, phải không?” Ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ.

Cả người Cầu Mộ Quân chấn động, né tránh ánh mắt hắn, yên lặng thật lâu, mới nói:“Không có.”

“Thật sao?” Hắn hỏi lại một câu.

“Ta không chỉ không thích bị lừa, còn thích tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.” Hắn nói xong, kéo dây yếm của nàng.

Ngực của nàng kịch liệt phập phồng, chậm rãi nói:“Nếu...... Nếu ta thực sự có chuyện gạt người, vậy không phải ta không muốn nói cho người, mà là do ta muốn đợi thời cơ thích hợp sẽ nói.”

Đoàn Chính Trung cười, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, một bàn tay cởi quần áo nàng, từ gáy đi xuống, mơn trớn ngực của nàng, bụng, sau đó mở hai chân của nàng ra chen vào giữa hai chân nàng.

“A --” Mộ Quân hoảng sợ muốn ngồi dậy, lại bị hắn đè chặt bả vai.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, trên mặt dần dần xuất hiện ý cười, ý cười càng ngày càng đậm, càng ngày càng lạnh.

Cầu Mộ Quân nhìn mắt hắn mà không khỏi rét run cả người, thân thể không tự giác run rẩy, sau đó, cảm giác rõ ràng được dị vật xâm nhập.

Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi mơn trớn từng chỗ mềm mại giữa hai chân nàng, sau đó lấy ngón giữa đâm vào.

Ngón tay hắn hoàn toàn đi vào cơ thể nàng, làm cho nàng cảm nhận được đau đớn, hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì mới nói cho ta biết, người đàn bà dâm đãng như ngươi đã sớm bị người ta dùng qua?”

Mắt của nàng đột nhiên trừng lớn, nhìn hắn không nói nên lời.

Hắn rút ra ngón tay, chà lau trên ngực nàng, lộ ra ánh mắt hung ác nói:“Ngươi nghĩ rằng Đoàn Chính Trung ta là loại người nào, một kẻ tàn hoa bại liễu có thể ngủ ở bên cạnh ta sao?”

Cầu Mộ Quân đột nhiên ngồi dậy, lấy quần áo che thân thể, nhìn hắn, môi run rẩy chỉ nói một chữ “Người......” lại không nói nên lời.

Đoàn Chính Trung cười nói:“Ta thế nào? Ngươi cho rằng ngươi che dấu rất khá sao?”

“Đoàn Chính Trung, ngươi ti bỉ!” Cầu Mộ Quân dường như hồi phục chút thần trí, lớn tiếng nói.

“Hừ!” Đoàn Chính Trung cười lạnh một tiếng, nâng cằm của nàng lên nói:“Nói cho ta biết, nam nhân kia là ai? Cố Dật Lâu sao?”

Cầu Mộ Quân nói:“Ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Ngươi không phải sẽ điều tra sao? Ngươi đi tìm đi, vừa khéo ta cũng muốn biết!”

“Ngươi yên tâm.” Đoàn Chính Trung kề sát mặt của nàng nói:“Ta đương nhiên sẽ tra, ngay cả phu nhân của ta cũng dám chạm vào, hắn chỉ sợ là muốn chết sớm. A, không đúng......”

Đoàn Chính Trung đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm nàng nói:“Hẳn là phu nhân trước, bởi vì lập tức ngươi sẽ cút ra khỏi Đoàn phủ của ta.”

“Ngươi...... Ngươi muốn đuổi ta đi?” Trong mắt Cầu Mộ Quân ẩn ẩn có hơi nước.

“Cái đó là đương nhiên.” Hắn lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, nói:“Cầu tiểu thư, ngươi xem, ngay cả hưu thư ta cũng đã viết xong. Ta còn chừa cho Cầu Vĩ chút mặt mũi, lấy lý do ngươi ‘chanh chua nhiều lời’. nNếu nhạc phụ tiền nhiệm nhìn tờ hưu thư này có gì bất mãn, ngươi nên nói cho rõ ràng, nói cho hắn lý do thực sự vì sao ta bỏ ngươi. Miễn cho hắn chạy tới quý phủ của ta giúp ngươi lấy lại công đạo, làm cho ta bất đắc dĩ nói ra chuyện ngươi ‘lưng phu trộm hán’².” Nói xong, hắn cầm hưu thư, sau đó buông tay, tờ hưu thư rơi xuống, đảo qua mặt Cầu Mộ Quân, rơi xuống trước mắt nàng.

Cầu Mộ Quân chậm rãi cầm tờ giấy trước mặt, nhìn hai chữ “Hưu thư” bắt mắt phía ngoài, ngẩng đầu nói:“Đoàn Chính Trung, ta không phải ‘lưng phu trộm hán’, cũng không phải hành vi không đoan chính, mà là bị người...... Mà là bị người ta cường bạo. Ta yêu ngươi, ta nghĩ, trong lòng ngươi cũng biết rõ, thậm chí ta nhẫn nhục sống tạm bợ, cũng không quan tâm ánh mắt thế tục, muốn cùng ngươi cả đời. Ta quả thật không còn trong sạch, nhưng ta yêu ngươi, muốn ở cùng ngươi là sự thật, ngươi thực...... thực sự không để ý chút nào sao?” Nói ra những lời này, nàng không dám nhìn hắn, chờ đáp án của hắn.

Trong phòng lặng im một chút.

Sau đó Đoàn Chính Trung thản nhiên cười.

“Nếu ngươi có thể nói cho ta biết nam nhân to gan kia là ai, cũng để cho ta thuận lợi bắt hắn cho chó ăn, có lẽ ta có thể nhất thời mềm lòng, cho ngươi ở bên người ta làm thiếp hoặc là nô tỳ.”

Trên mặt Cầu Mộ Quân cũng không có biểu tình, nàng nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung, nhìn nửa ngày, chậm rãi mở miệng nói:“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi không yêu ta?”

Trả lời nàng lại là một tiếng cười.

Cầu Mộ Quân cũng cười, nói:“Đoàn tổng quản, hi vọng ngươi đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.” Sau đó nàng nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc từng món từng món quần áo trước mặt hắn, cầm hưu thư, gấp lại, ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, không rơi một giọt nước mắt nào.

Đoàn Chính Trung không quay đầu lại, đưa lưng về phía bóng dáng nàng ngày càng xa, nhắm mắt lại.

“Tiểu Nhụy, thu thập đồ đạc, chúng ta đi thôi.” Cầu Mộ Quân trở lại phòng, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.

Tiểu Nhụy buồn bực nói:“Đi chỗ nào? Tiểu thư, bây giờ trời đã tối rồi.”

Cầu Mộ Quân tự mình thu thập vài thứ, nói:“Về nhà, ta bị bỏ rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Nhụy đang lau cái chén, “xoảng” một tiếng, cái chén rơi xuống sàn nhà.

Cầu Mộ Quân cầm mấy đồ vật nhỏ, quần áo cũng không cầm. Cuối cùng, lấy ngọc bội tùy ý ra vào Đoàn phủ trên người xuống, nhìn một hồi rồi dứt khoát đặt ở trên bàn.

Sau đó nàng quay đầu nói:“Đoàn Chính Trung bỏ ta rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi, chần chừ sẽ muộn mất.”

“Vì sao......” Sắc mặt Tiểu Nhụy tái nhợt, hoảng hốt như nghe được tin dữ kinh người.

Cầu Mộ Quân yên lặng một chút, thản nhiên nói:“Bởi vì ta là kẻ tàn hoa bại liễu.”

“Tiểu Nhụy, đồ của em đâu?” Cầu Mộ Quân vừa thay nàng thu dọn, vừa nói:“Không cần suy nghĩ nhiều quá, trở về không phải rất tốt sao? Em muốn hỏi cái gì về nhà ta sẽ nói cho em, dù sao cha mẹ cũng phải biết.”

Tiểu Nhụy không lên tiếng, đi đến bên giường mình cầm lấy một cái khăn tay dưới gối. Cầu Mộ Quân vừa nhìn đã nhận ra là muội muội của nàng thêu cho nàng. Khi đó muội muội nàng vừa học thêu, lần đầu tiên thêu tay cho nàng, mặc dù có chút non tay, nhưng nàng lại vui vẻ mấy ngày liền, vẫn giữ sạch sẽ đặt ở bên người.